"Đúng" "Đúng cái gì?" Đầu cô rất hỗn loạn, không biết mình đang hỏi cái gì. "Chịu trách nhiệm với anh" Anh ra vẻ đương nhiên trả lời "Em đã sử dụng qua anh, chẳng lẽ không muốn chịu trách nhiệm với anh sao?" Sử dụng qua? Trong đầu Vương Hải Nhi cứ quanh quẩn ba chữ này, còn hiện ra hình ảnh nóng bỏng kích tình đêm đó, một lượng máu lớn vọt lên trên mặt cô, là ặt cô đỏ thêm dữ dội, trợ mắt há mồm, á khẩu không nói được gì. Trời ạ! Rốt cuộc anh ta muốn làm gì đây? Vì sao lại nhắc tới chuyện này? Vì chuyện con chó cô mới vất vả quên đi tất cả đã xảy ra, cũng quên đi xấu hổ khi gặp anh, nhưng bây giờ là... "Anh...em....tối hôm đó..." Đáng giận! Căn bản cô không biết nói gì cả. Nhanh động não suy nghĩ đi, không phải trước khi tan ca cô đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện này rồi sao? Vì sao bây giờ cái gì cũng không nghĩ ra? Nhanh nhanh nghĩ đi! "Em đừng mong đổ hết trách nhiệm lên người anh" Anh chậm chạp nói. Lúc này rốt cuộc cô đã nghĩ tới cách giải quyết vấn dề. "Anh..." Cô vô cùng vui vẻ chuẩn bị mở miệng, nhưng giọng nói lại biến mất trong vòng một giây. Từ đã, anh ta vừa nói cái gì đó? Đừng mong đổ hết trách nhiệm lên người anh? Vậy không phải kế sách vất vả cô mới nghĩ ra là đồ bỏ đi sao? Hơn nữa, tức nhất là, tại sao anh ta lại không có phong độ, dám nói cô sai là sao? Cô là phụ nữ...không, trước khi phát sinh quan hệ cô còn là con gái nha! Cô vẫn luôn giữ mình trong sạch, còn như anh ta thì đã có hàng ngàn đêm tình, khiến cho bạn trai người ta tìm đến cửa dạy dỗ anh, anh như vậy còn chỉ trích cô sai nữa chứ? "Anh nói lại lần nữa xem" Cô khoanh hai tay trước ngực, mắt ánh lên tia tức giận nhìn anh chằm chằm. "Em đừng đem trách nhiệm đổ hết lên đầu anh, mà em cũng phải chịu chút trách nhiệm" "Em phải chịu trách nhiệm cái gì đây?" Cô tức giận hỏi thăm. "Anh nói muốn đưa em về nhà, nhưng em lại nói muốn ngủ ở chỗ anh không chịu về" Cô không chút lưu tình cãi lại "Vì thế anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà giở trò đúng không?" "Anh không bắt buộc em, em còn đẩy anh, cự tuyệt anh rất nhiều lần" Vương Hải Nhi nhanh nhớ lại đêm đó, chết tiệt, anh ta không nói dối. "Em còn dính lấy người anh" "Em không làm vậy!" Cô đỏ mặt ngắt lời anh. "Em có làm, chỉ là em không biết mà thôi" Ánh mắt anh nóng rực nhìn cô, giọng nói khàn khàn nói với cô. Vương Hải Nhi cắn cánh môi, xấu hổ không biết làm sao đành bất an nhúc nhích người một chút. Cô đã làm như vậy thật chứ? "Em quá nhiệt tình đã làm cho anh không dừng được, nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn cố gắng kiềm chế đến giây phút cuối cùng để hỏi em có được không? Em thở hổn hển gật đầu, ôm chặt anh nói có thể..." "Anh không cần nói nữa" Cô đột ngột che tai lại, xấu hổ nói ra yêu cầu. Nếu không phải xe đang chạy trên đường, thì cô nhất định sẽ xô cửa mà chạy ra. Trời ạ! Cô muốn mất trí nhớ, làm thế nào để có chứng mất trí nhớ đây, quên đi đêm đó đây? "Anh là một người đàn ông bình thường, đối mặt với cô gái mình thích leo lên trên người mình, dùng thân thể mềm mại nóng cháy, yêu kiều rên rỉ van cầu anh đừng dừng lại..." "Xin anh, đừng nói nữa..." Dù có nói thêm gì nữa thì cô cũng không muốn nghe, bây giờ chỉ muốn nhảy xuống xe đi cho rồi. "Bây giờ em còn không muốn chịu trách nhiệm nữa không?" Liễu Kiệt giương mắt cười nhìn cô đang khốn quẫn. "Anh muốn em làm sao chịu trách nhiệm đây?" Vương Hải Nhi vừa thẹn vừa quẫn nhỏ giọng hỏi. "Kết hôn với anh" Cô há hốc mồm cứng lưỡi nhìn anh, cả người chìm trong khiếp sợ. "Anh nói cái gì?" Cô hoài nghi nhìn anh, hỏi thêm lần nữa. "Chúng ta kết hôn"