Người Kia, Lão Bản
Chương 5
“Anh tại sao phải làm như vậy ? Anh có biết làm như vậy sẽ hủy hoại cố gắng của chúng ta, sẽ ảnh hưởng đến doanh thu của quán nha ?” Cửa phòng vừa đóng lại, Đoạn Hựu Lăng nhịn không được nổi đóa lên.
“Đầu óc của em chỉ chứa mỗi doanh thu thôi sao ?” Hắn cũng không cam chịu, tức giận hỏi ngược lại.
“Nếu không như vậy thì vì đâu, anh cũng biết ba tháng nay đối với em rất quan trọng, tại sao anh còn làm như vậy ?” Nàng tức giận nói, không cho là mình quan tâm đến doanh thu là sai.
“Bởi vì anh rất tức giận !” Hắn lớn tiếng điên cuồng hét lên dọa nàng nhảy dựng.
“Bị thương là em chứ không phải anh, anh tức giận cái gì ?” Nàng không giải thích được hỏi, sau còn nói thêm :
“Em cũng không trách anh nha”
“Em thật sự không hiểu hay là cố tình không hiểu ?” Hắn buồn rười rượi nhìn chằm chằm nàng.
“Anh muốn em biết cái gì sao không nói rõ ra ?” Nàng bây giờ tức giận át cả lý trí đâu còn suy nghĩ được gì chứ.
“Anh đã thích em !” Thiệu Giác đột nhiên tức giận không thể khống chế được rống lên, nữ nhân này rốt cuộc thần kinh không ổn định đến mức nào, hắn muốn nhanh tức chết đi.
Đoạn Hựu Lăng ngây cả người, không nghĩ đến có thể nghe câu đó.
“Người yêu của anh bởi vì anh mà bị thương, còn bị thương trước mắt anh, tại sao anh lại có thể không tức giận ?” Nếu đã nói rõ ra hắn cũng không muốn để tức giận trong lòng.
“Anh giận đến mức muốn bắt người đàn bà kia lại đánh cho một trận, đem sự ghen tỵ, lòng ác ý đối với em ra đánh chết, muốn cảnh cáo các ả kia tránh xa em ra một chút. Anh tức chết !” Hắn tức giận đi tới đi lui trong phòng.
Sau khi cùng nàng chung đụng, hắn biết mình có thể thích ứng với những việc làm của nàng, nhưng là hắn không nghĩ tới chuyện sẽ phát sinh nhanh như vậy.
Lúc nhìn thấy nàng nằm trên mặt đất, lòng ngực đột nhiên đau thắt, cái loại cảm giác sợ hãi này đến bây giờ vẫn còn. Liếc thấy mặt của nàng bị thương chảy máu, hắn liền mất đi lý trí.
Hắn thật không nghĩ tới nàng chiếm cứ tim mình lại nhanh như vậy, nhưng là chuyện đã xảy ra hắn không muốn kháng cự. Hắn chỉ tức giận tâm ý của mình đối với nàng bất tri bất giác nàng không cảm nhận được, còn có nàng vì hắn mà bị thương, cư nhiên như thế còn để ý đến doanh thu lợi nhuận, điểm này thật sự muốn làm hắn tức điên !
Đoạn Hựu Lăng ngạc nhiên nhìn hắn, cả người ngây như phỗng, trong đầu không ngừng vang lên tiếng hắn vừa nói ra “Anh đã thích em !”
Hắn thích nàng ? Chuyện này có thật không ? Làm sao có thể ? Nàng làm mẹ khi chưa có gia đình, đã có con lớn năm tuổi nha, hơn nữa cũng không ăn diện, lớn lên rất bình thường, ít nhất so với các nàng trong nhà trọ này thì nàng rất tầm thường, hắn làm sao có thể thích nàng chứ ? Là nói đùa cùng nàng sao ?
“Làm sao anh có thể thích em chứ ? Anh đừng nói đùa” Nàng ấp úng mở miệng.
“Em thật sự muốn anh tức chết có phải không ?” Thiệu Giác trừng mắt nhìn nàng.
Đoạn Hựu Lăng không tự chủ được nuốt nước miếng.
“Em vừa rồi không nói gì, chỉ là đang nói chuyện nghiêm túc không nên nói giỡn a !” Lời của nàng còn chưa dứt thì hắn đã nổi giận đùng đùng đi tới, trong nháy mắt ôm nàng đi tới giường, làm nàng nhịn không được kêu ra tiếng.
Nàng té trên giường, còn chưa kịp phát hỏa tức giận với hắn đã bị hắn áp chế ở trên người nàng không động đậy được.
Nàng không ngăn chặn được trợn to hai mắt, không biết hắn muốn làm gì. Nhưng ngoài ý muốn của nàng, cảm giác sợ hãi không có mà chỉ cảm thấy được tim đập rất nhanh, hô hấp nhanh gấp khẩn trương.
“Anh…” Nàng không tự chủ được liếm liếm môi, giãy dụa đánh nhẹ hắn “Anh đang làm gì đó ? Nhanh xuống cho em”
“Không.” Hắn nhìn nàng không chớp mắt kiên quyết cự tuyệt.
“Anh như vậy…” Nàng không tự chủ nuốt nước miếng “ làm sao chúng ta nói chuyện a ?”
“Mỗi lần anh nghiêm túc nói chuyện với em, em đều cho rằng anh nói giỡn, lần này anh không muốn tốn nước miếng nữa” Hắn nhìn nàng chằm chằm nói, trong ánh mắt thâm thúy lóe ra tia lửa làm cho Đoạn Hựu Lăng tận đáy lòng run rẩy.
“Có ý gì ?”
“Ta quyết định dùng hành động để chứng minh tất cả” Hắn khàn giọng tuyên cáo nhưng ngay sau đó liền cúi đầu hôn nàng.
Nụ hôn mang theo ý tứ hàm xúc mãnh liệt công khai, kiên định mà bá đạo che ở môi nàng, mặc kệ kháng cự lẻn vào trong miệng nàng, nhiễu loạn suy nghĩ cùng hô hấp của nàng.
Đoạn Hựu Lăng đã là mẹ có một đứa con trai, nhưng đối với chuyện tình nam nữ thì không khác gì xử nữ, mặc dù biết giữa nam nữ có thể làm chuyện gì cũng biết làm như thế nào, dù sao nàng cũng từng trải qua một lần nhưng một chút cũng không nhớ rõ cảm giác này…Cảm giác như vậy.
Đầu lưỡi của hắn ở trong miệng nàng tham lam khát khao toán loạn làm rối loạn hô hấp của nàng, cũng làm cho nhiệt độ của nàng tăng lên, nóng rực như muốn thiêu cháy nàng.
Nàng khó chịu cử động thân thể để tránh hắn, rồi lại không tự chủ được chống đỡ thân thể đang ma sát cử động của hắn, phát hiện trên người hắn chỗ ấy nổi lên cứng rắn, chỗ ấy tựa hồ như có thể giải cứu nàng, cảm giác cả người nóng lên làm cho nàng rất thoải mái.
Cho nên nàng không tự chủ được vươn tay ôm lấy cổ hắn kéo hắn gần mình hơn, đồng thời phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ, cùng hắn ở chung một chổ trầm thấp gào thét.
Thiệu Giác không cách nào ngăn mình nhanh chóng cởi bỏ áo quần của nàng, khát khao hôn một đường từ môi của nàng xuống cằm, cổ đến xương quai xanh gợi cảm rồi xuống phía dưới hôn lên bộ ngực khéo léo mỹ lệ của nàng.
Hắn nhiệt tình mút hôn làm cho nàng ngẩng đầu lên phát ra những tiếng rên rỉ khiến hắn mất hồn mất trí. Sự tự chủ của hắn lập tức được giải thoát, nhiệt tình dục vọng như lửa lan tràn không thể ngừng lại.
Hắn nhịn không được nữa. Hắn muốn nàng ! Muốn ngay bây giờ !
Hắn nhanh chóng cởi hết quần áo, trần trụi cùng nàng. Hắn cầm tay nàng đụng vào vật cứng rắn còn hắn nghiêng người đem nhũ hoa của nàng ngậm vào trong miệng mút hôn, tiếp theo tách hai chân của nàng, lấy tay khảo nghiệm nơi non mềm ướt át kia, sau khi xác định nàng đã sẵn sàng liền ngẩng đầu đem tay nàng dời đi, đem vật cứng rắn của mình đặt tại chỗ nhạy cảm của nàng.
“Hựu Lăng” Hắn dồn dập mà khàn khàn kêu lên.
Nàng mở hai mắt mờ sương nhìn hắn.
“Nhớ kỹ, em là của anh !”
Nói xong hắn hôn nàng đồng thời nâng mông nàng lên nhanh chóng tiến vào trong cơ thể nàng.
Trong nháy mắt hai mắt nàng trợn to, người cong lên, tiếng gào thét đều bị Thiệu Giác nuốt mất.
Nàng thật chặt, tựa như đang còn xử nữ, phản ứng cũng như vậy. Trong lúc bất chợt, hắn nghĩ mình có khả năng là nam nhân duy nhất của nàng làm hắn mừng như điên.
Cảm xúc kích động cùng dục vọng nóng bỏng làm cho hắn muốn nàng một lần rồi lại thêm một lần, nhiệt tình ở trong cở thể nàng bôn ba, sức lực càng lúc càng cuồng dã, cho đến khi nàng chịu không nổi kêu tên của hắn, dùng thân thể thật chặt chiếm lấy hắn đạt đến cao trào lúc đó hắn mới đưa mầm móng của mình vào thật sâu trong cở thể nàng. Có được nàng trọn vẹn cũng muốn nàng được như vậy.
Hắn thề, lần này phải nhìn tận mắt con của bọn hắn từng ngày lớn lên trong cơ thể nàng, cùng nàng chào đón đứa trẻ, sau đó cùng nhau dưỡng dục bọn nhỏ cho đến khi lớn lên rồi kết hôn, sống cùng nhau cho đến đầu bạc.
Hắn thề sẽ không để nàng rời hắn đi lần nữa.
Đoạn Hựu Lăng một mực giả bộ ngủ, cho đến khi Thiệu Giác rời khỏi người nàng, đứng dậy mặc áo quần rồi hôn nhẹ lên má nàng một cái sau đó rất nhẹ nhàng đóng cửa phòng rời đi, lúc đó nàng mới dám mở mắt ra, mới dám thả lỏng cơ thể.
Trời ạ ! Tại sao có thể như vậy ? Nàng cùng hắn tại sao lại phát sinh chuyện như vậy ?
Nàng nằm trên giường ôm đầu hối hận không thôi, chỉ thiếu phát ra tiếng rên rỉ ảo não mà thôi.
Nàng mới vừa rồi là bị cái gì nhập vào thân, làm sao cùng hắn…
Nàng dùng sức lắc đầu, hất ra khỏi đầu những hình ảnh làm đỏ mặt tim đập, hiện tại nên làm cái gì bây giờ ? Sau này nàng lấy thái độ gì đối mặt với hắn nha ? Nàng thật là điên mất thôi !
Nhớ kỹ, em là của anh !
Nàng bất chợt ngơ ngẩn một lúc, ngồi dậy dùng hai tay day day huyệt thái dương, xem mình có thể bình tĩnh một chút, thanh tĩnh một chút.
Hắn thật có nói qua những lời này với nàng sao ? Hay là tất cả chỉ mình nàng tưởng tượng ra ?
Ảo tưởng ?
Nàng vừa ngơ ngác một chút, tiếp theo chân mày cau chặt. Thì ra là nàng đối với hắn có ảo tưởng nha, khó trách hắn vừa hôn nàng đã quên mình họ tên gì, chỉ ngây ngốc thoáng cái bị ăn sạch sẽ. Thật là ngu ngốc !
Nhưng là rốt cuộc từ lúc nào nàng xem hắn là đồng nghiệp trở thành nam nhân của mình đi ? Từ lúc hắn hôn nàng hay là trước đó nữa ?
Đáng giận, nàng rốt cuộc đang làm cái gì nha, tình hình của nàng bây giờ căn bản không có thời gian cũng như sức lực để nói chuyện yêu đương, tất cả tinh thần phải đặt hết vào quán mới đúng. Rốt cuộc là tại sao ?
Nhớ lỹ, em là của anh !
Hắn là thật lòng sao ? Nói những lời này hàm ý chính là gì ? Lúc trước hắn nói hắn thích nàng, này có thật không ? Nàng có chỗ nào đáng giá để hắn thích chứ ?
Thật là phiền, làm cho quan hệ trở nên phức tạp như thế, này cũng nên trách hắn, đáng giận !
“Cốc, cốc, cốc !”
Đột nhiên xuất hiện tiếng gõ cửa làm nàng sợ hãi nhanh trốn vào trong chăn, hai mắt nhắm nghiền không dám động đậy.
“Hựu Lăng, em đã tỉnh chưa ? Chị vào được không ?” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Vu Hàn.
Chị Vu Hàn ? Nàng lập tức mở hai mắt ra lớn tiếng kêu lên
“Đã tỉnh, chị Vu Hàn đợi em tí, đợi em tí thôi !” Nàng vừa nói vừa nhanh chân nhảy xuống giường, bằng động tác nhanh nhất mặc áo quần vào, sau đó vọt tới trước cửa phòng mở cửa ra, đem người đứng ngoài cửa kéo vào trong phòng, rồi nhanh hơn nữa đóng kín cửa phòng, động tác rất liền mạch.
“Em làm sao thế ?” Vu Hàn buồn cười hỏi, nhưng vừa thấy trên trán nàng bị băng bó lập tức nhíu mày “ Thương thế của em sao rồi ?”
“Không có chuyện gì, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi” Đoạn Hựu Lăng lắc đầu.
“Bất kỳ vết thương nào ở trên mặt phụ nữ cũng không thể xem là vết thương nhỏ” Vu Hàn vẻ mặt nghiêm túc.
Đoạn Hựu Lăng đưa tay sờ nhẹ trán của mình, không thể phản bác được.
“Chị nghe nói bị thương chảy không ít máu, vết thương rất lớn sao ? Có thể lưu lại sẹo hay không ?”
“Em không biết, nhưng Thiệu Giác nói…” Đột nhiên nàng im miệng, quên mất mục đích kéo chị Vu Hàn vào phòng, bây giờ không phải lúc để bàn luận vết thương của nàng.
“Chị Vu Hàn, em nên làm cái gì bây giờ ?” Nàng đột nhiên cầm chặt tay Vu Hàn cầu cứu.
“Cái gì làm sao bây giờ ?” Vu Hàn vẻ mặt mờ mịt hỏi.
“Chính là…” Nàng muốn mở miệng nói rồi lại thôi, vừa thẹn vừa lúng túng không biết nên nói như thế nào.
Nhìn khuôn mặt đang ửng hồng, lại liếc thấy cổ nàng có dấu hôn, trên giường lộn xộn, Vu Hàn chợt hiểu vì sao nàng muốn nói lại thôi.
“Thiệu Giác xuất thủ với em ?” Vu Hàn nhướng mày cười.
Đoạn Hựu Lăng mắc cỡ cúi đầu, không biết trả lời như thế nào.
Vu Hàn nhanh chóng kéo nàng lên ngồi trên giường, vẻ mặt mập mờ nhìn nàng :
“Cảm giác như thế nào ? Công phu trên giường của hắn có tiến bộ hơn trước không ?”
Đoạn Hựu Lăng đỏ mặt, cả người như sắp bốc cháy, cản bản không để ý lời của Vu Hàn trừ chọc ghẹo ra còn có điều ám chỉ.
“Chị Vu Hàn…” Nàng khẩn cầu kêu lên, vừa xấu hổ vừa quẫn.
“Tất cả mọi người đều là người lớn, em xấu hổ cái gì ?” Vu Hàn không nhịn được chỉnh lại.
“Rốt cuộc hiện tại em nên làm cái gì bây giờ ?” Không muốn nàng tiếp tục cái vấn đề này, nàng ưu sầu hỏi.
“Cái gì làm sao bây giờ, không phải hắn sớm đã công bố em là lão bà của hắn rồi sao ?” Vu Hàn nói thật nhẹ nhàng đơn giản tuyệt không coi đó là một vấn đề.
“Đó là đang diễn trò”
“Vậy thì từ giả thành thật, không phải hai người cũng đã làm chuyện đó rồi sao ?”
“Chị Vu Hàn…” Đoạn Hựu Lăng đỏ mặt hờn dỗi đánh nàng.
“Chị không có nói sai nha, hai người không phải đã làm sao ? Hay là chị hiểu lầm ? Nhưng là trên cổ em rõ ràng là dấu hôn ? Chị không nhìn lầm chứ ?” Vu Hàn tiếp tục đùa nàng.
“Chị Vu Hàn !” Đoạn Hựu Lăng không biết nên làm gì để Vu Hàn im miệng, đành mặc cho mặt cứ đỏ thêm.
Vu Hàn thấy thế khì khì mấy tiếng, cuối cùng nhịn không được nữa phá ra cười lớn.
Đoạn Hựu Lăng ai oán nhìn nàng, thật hối hận khi để cho nàng vào trong phòng.
“Ai, làm gì ai oán như vậy ? Em phải cao hứng mới đúng, em có lão công, tiểu Trạch có ba ba, có thể nói là vẹn cả đôi đường, chuyện vui nhân đôi, em không cảm thấy thế sao?” Nàng cười nói.
Lão công ? Ba ba ? Thiệu Giác từ đầu tới cuối chưa từng nói kết hôn với nàng nha ?
[Hắn chẳng qua là xem cô đáng thương, chưa lập gia đình đã mang thai, mới có thể tạm thời ở chung một chỗ mà thôi, cô nghĩ mình đủ khả năng gả cho hắn sao?]
Lời của cô ta vẫn còn văng vẳng trong đầu nàng. Nàng dùng sức lắc đầu đem vứt bỏ hết thảy.
“Tại sao ?” Vu Hàn thu hồi nụ cười, xem thần sắc của Hựu Lăng, tại sao lại hiện lên vẻ khổ sở như vậy ?
“Em chỉ không biết sau này nên dùng thái độ gì để đối mặt với Thiệu Giác ?” Nàng thản nhiên nói ra hết “ Nếu như xem mọi chuyện chưa xảy ra…”
“Chị khuyên em tốt nhất đừng nên làm như vậy, em làm như vậy chỉ làm cho hắn tức giận mà thôi” Vu Hàn trực tiếp cắt đứt lời nàng “Nghe nói hôm nay hắn đạ cửa nhà vệ sinh ? Không nghĩ hắn lại tức giận đến mức đó, chị khuyên em không nên chọc cho hắn tức giận, như vậy không tốt”
“Em rốt cuộc làm cái gì bây giờ ?” Đoạn Hựu Lăng nhíu chặt chân mày.
“Theo hắn, bất kể hắn làm cái gì đều theo hắn”
Đoạn Hựu Lăng sửng sốt một chút, trăm lần không nghĩ tới Vu Hàn có thể nói như vậy, đây một chút cũng không giống chị Vu Hàn từng nói nha. Theo hắn ? Nàng cư nhiên chấp nhận làm nữ nhân yếu đuối, nàng có nghe lầm hay không ?
“Chị Vu Hàn ?”
“Rất kinh ngạc khi chị nói như vậy sao?” Nàng chẳng qua là mỉm cười.
“Nguyên nhân”
“Em bây giờ khoan cần biết nguyên nhân, chỉ cần nghe lời chị nói là được”
“Nhưng là…” Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt do dự. Như vậy phải làm nữ nhân của Thiệu Giác sao ? Làm như vậy là tốt sao ? Nàng thật có thể làm như vậy sao ?
“Tin tưởng chị, Hựu Lăng. Chị sẽ không hại em” Vu Hàn chân thành nhìn nàng.
Đoạn Hựu Lăng chần chừ một chút mới do dự gật đầu nói “ Được rồi”
Tựa hồ như biết trước nàng đã quyết định muốn theo hắn, dường như không phản kháng hắn. Buổi tối hôm đó Thiệu Giác rất thoải mái ở lại trong phòng nàng, sống chết không chịu đi.
Một gian phòng nhỏ bao gồm cả nhà tắm, chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy chật chội thế nào. Bình thường chỉ hai mẹ con nàng miễn cưỡng cũng có không gian, bây giờ chen vào một nam nhân cao mét tám, có thể nghĩ đến chật chội như thế nào.
Nhưng là hai nam nhân một lớn một nhỏ lại có thể ở một nơi chật chội như vậy chơi trò cưỡi ngựa đến vui vẻ, nàng thật sự không còn lời nào để nói, không thể nào phản bác được, không thể làm gì khác hơn là vào phòng tắm rửa mặt.
Theo hắn nha…Đoạn Hựu Lăng trong phòng tắm đợi, nhìn mình trong kính thở dài. Chị Vu Hàn đúng thật sự là quyết định thay nàng tìm một tia hy vọng.
Từ lúc nàng nhận thức được là mình thích hắn, tâm tình vẫn là bất ổn định, buồn vui hỗn tạp do dự không biết làm sao.
Nàng thích hắn, hy vọng mình được ở bên cạnh hắn, nhưng là vừa nghĩ đến điều kiện của mình căn bản là không xứng với hắn, nàng nhụt chí rút lui.
Nhưng là Chị Vu Hàn thay nàng quyết định, làm cho nàng không còn vấn đề muốn xứng hay không, cũng không cần nghĩ đến ánh mắt của người khác, chỉ cần theo hắn tùy hắn chủ động yêu thương, bất kể là bắt đầu hay kết thúc chỉ cần theo hắn.
Như vậy thật tốt, không có gánh nặng.
Chẳng qua là nàng không nhịn được lại nghĩ ngợi, quan hệ của bọn họ có thể kéo dài bao lâu, kéo dài đến khi nào ? Nàng có thể chấp nhận chia tay bởi vì nàng sớm có chuẩn bị, nhưng là tiểu Trạch, nó có thể chấp nhận ba ba rời đi sao ?
Mới vừa rồi nàng xem hai người chơi đùa vui vẻ mới giật mình nghĩ đến điểm này. Nàng có nên nói với Thiệu Giác không nên đối với tiểu Trạch quá tốt, không nên qúa gần gũi nó, không nên làm cho tiểu Trạch nghĩ hắn sẽ ở bên cạnh dài lâu ?
Nhưng là thật khó nhìn được bộ dáng vui vẻ của tiểu Trạch, nàng thật nhẫn tâm muốn tước đoạt hết thảy sao ?
Nhìn mình trong gương nở nụ cười khổ, nàng thở dài, lắc đầu, quyết định không làm khó con cũng không làm khó mình, ít nhất hai mẹ con cũng có một đoạn vui vẻ để nhớ lại, như vậy là đủ rồi, không phải sao ?
Lần nữa lắc đầu, mở vòi nước ấm, cởi bỏ áo quần bước vào bồn tắm, đứng dưới vòi hoa sen để cho nước ấm tẩy đi một thân mệt mỏi.
Đột nhiên cửa phòng tắm không chút báo động bị mở ra, dọa nàng kêu to một tiếng, chỉ thấy Thiệu Giác hào phóng đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, không nói hai lời tự nhiên cởi bỏ áo quần của mình.
“Anh, anh ở đây làm gì ?” Nàng bối rối dùng khăn lông che thân mình, đỏ mặt lắp bắp nói.
“Cởi quần áo” Hắn nhìn nàng nhếch miệng cười một tiếng.
Nàng dĩ nhiên biết hắn cởi quần áo, nàng muốn hỏi chính là ___ ___ “Anh cởi quần áo làm gì ?”
“Tắm” Hắn lần nữa cười một tiếng với nàng.
“Em còn chưa tắm xong” Nàng phải lên tiếng nhắc nhở.
“Anh biết” Lúc này cái miệng của hắn mở càng lớn, động tác cởi quần áo cũng trở nên nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã cởi hết toàn bộ nhảy vào bồn tắm cùng nàng.
Đoạn Hựu Lăng đỏ mặt, cũng không phải muốn ở lại, không biết làm sao đành đưa lưng về phía hắn, cố gắng bình tĩnh hỏi hắn :“Tiểu Trạch đâu ?”
“Chơi mệt nên ngủ thiếp đi”
“Ừ” Kế tiếp nên nói gì đây ? Nàng liều chết nghĩ, nhưng cảm giác được từ phía sau hắn kề sát mình, dùng vật cứng rắn chống đỡ nàng., làm cho nàng trong nháy mắt nhẹ run lên một cái, trái tim bắt đầu cuồng loạn.
Lão thiên ! Hắn vốn không phải tới đây để tắm.
“Đen đủi…”
“Em có biết nguyên cả buổi chiều, đến buổi tối anh đều muốn ?” Môi của hắn nhẹ lướt qua cổ của nàng, giọng nói khàn khàn ma mị làm cho thần trí người ta mê muội.
Trái tim Đoạn Hựu Lăng nhảy dựng vừa vội vừa nhanh, làm nàng cơ hồ nói không ra lời.
“Trong đầu anh chỉ nghĩ đến em, thanh âm của em, da thịt mềm mại, lúc em thở dốc, lúc em ở dưới người của anh kẹp chặt cảm giác của anh…”
“Đừng…” Nàng nghĩ ngăn hắn nói những lời khiến nàng xấu hổ, nhưng tay của hắn đã nhanh chóng bao lấy bộ ngực của nàng, vuốt ve trêu chọc, làm cho nàng nhẹ hớp một hơi khí, lần nữa nói không ra lời.
“Em có biết hay không anh rất thích em, cho tới bây giờ chưa có một người nào, chưa có một nữ nhân nào cho anh cảm giác như vậy. Cảm giác này không muốn buông tay, không muốn mất đi, cảm giác muốn hoàn toàn đoạt lấy cũng chỉ có em mà thôi” Hắn rù rì nói với nàng, vừa đem một tay trượt vào chân nàng, không ngừng mà đùa giỡn, làm cho nàng nhịn không được phát ra một tiếng rên nhẹ.
“Không…” Nàng yếu ớt chống cự, con của nàng đang ngủ sát vách, cho dù đã ngủ nàng cũng không thể.
“Anh yêu em”
Lời của hắn làm nàng kinh hãi, làm nàng trợn to hai mắt quay đầu nhìn, nhưng hắn lợi dụng cơ hội này đem nàng đối mặt với mình, sau đó đem nàng đặt ở trên tường, kéo một cái chân của nàng ôm mình, lại đem vật cứng rắn thẳng tiến vào nơi mềm mại của nàng.
Hắn đột nhiên động thân làm nàng chịu không được cong người lên, yêu kiều ôm cổ hắn thật chặt, tuy nhiên vẫn chưa hết kinh ngạc với câu nói kia.
“Thiệu Giác, anh vừa rồi nói cái gì ?” Nàng thở gấp hỏi.
“Anh nói yêu em”
Hắn không ngừng ở trong cơ thể nàng cử động lên xuống, làm cho nàng khó có thể suy tư.
“Anh đang nói giỡn sao ?”
Hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng nhanh chóng đầy tức giận.
Nàng không biết làm sao hắn lại nhìn, chỉ thấy hắn híp hai mắt lại, giơ lên một chân khác của nàng ôm lấy hông của hắn, đột nhiên lấy tốc độ nhanh động vào cơ thể nàng, làm nàng nhịn không được hét to lên.
“Bây giờ em còn cảm giác anh đang nói giỡn sao ?” Hắn cắn răng gầm nhẹ, một mặt động tác ở trong cơ thể nàng vừa mạnh vừa có lực, khiến nàng hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt ở trong ngực hắn rên rỉ giãy dụa.
Hoan ái cao trào làm cho nàng nức nở thành tiếng, mà hắn thì không có dừng lại, tiếp tục vô tình ở trong cơ thể nàng đâm chọc, đến khi nàng không thể chịu được nữa hắn mới run run nhả ra.
Nước vẫn ở trong vòi hoa sen phun ra, Đoạn Hựu Lăng dựa lưng vào vách tường gạch, toàn thân mềm nhũn vô lực, trên người bị đè ép thân thể dường như mệt mỏi của hắn, cảm giác như vậy hẳn là bình tĩnh ngoài ý muốn.
“Bây giờ em còn hoài nghi sao ?” Hắn ngẩng đầu, gợi cảm mà khàn khàn nói.
Nàng vô lực lắc đầu, nếu từ chối hắn, hắn có giống như khi nãy đối với nàng, nàng không có cách nào thừa nhận a.
Thiệu Giác lúc này mới lộ ra bộ dáng mỉm cười thõa mãn, đứng lên rời khỏi nàng.
Nhưng mất đi chống đỡ, Đoạn Hựu Lăng lập tức khuỵu xuống, hai chân cơ hồ mất đi công dụng.
Hắn lần nữa mỉm cười, dường như rất đắc ý với hành động mình tạo ra. Tiếp theo, hắn đỡ nàng lên, ôn nhu giúp nàng tắm, mặc dù nàng lung túng muốn kháng nghị, vốn là vô lực tự lo liệu, không thể làm gì khác hơn là đỏ bừng cả khuôn mặt, vừa thẹn vừa quẫn để cho hắn phục vụ nàng tắm rửa. Sau đó Thiệu Giác liền ôm lấy nàng đưa nàng trở về giường.
Chẳng qua nàng cho là đên đây là chấm dứt, hẳn hắn có thể về nhà nhưng không nghĩ tới hắn lại theo nàng lên nằm trên giường.
“Anh không về sao ?” Nàng thấp giọng hỏi.
“Anh không thể ngủ cùng em sao ?” Hắn đem nàng ôm vào trong ngực, đem mặt vùi vào vai nàng, tìm tư thế thoải mái bắt đầu ngủ.
“Nơi này rất chật chội” Nàng không nhịn được cử động thân thể.
“Đừng động, cẩn thận đánh thức tiểu Trạch” Hắn cố ý đe dọa nàng.
Đoạn Hựu Lăng lập tức nhìn về phía con đang ngủ say, không dám lộn xộn nữa.
Thiệu Giác hài lòng vung lên khóe miệng, lại đem nàng ôm chặt hơn mới hài lòng nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền chìm vào giấc mộng, nhưng Đoạn Hựu Lăng phải thật lâu sau mới ngủ.
Chẳng bao giờ được người khác ôm ngủ. Hay là không có thói quen nha !
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
180 chương
56 chương
10 chương
23 chương
74 chương
90 chương
33 chương