Sách là nấc thang cho sự tiến bộ của nhân loại, cũng là nấc thang cho tình yêu của nhân loại. Dưới sự trợ giúp của cuốn sách “Tâm lý học tình yêu”, Chung Nguyên rốt cục hiểu rõ được tình cảm của mình. Anh đã bất tri bất giác đem lòng yêu cô Đầu Gỗ đầu trọc lóc kia rồi. Tuy rằng anh không phải của em, nhưng em chắc chắn là của anh, hơn nữa sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ là của em. Đương nhiên bây giờ anh đã muốn tự biến mình thành của em rồi. Cái này là đoạn độc thoại nội tâm của Chung Nguyên lần đầu tiên phát hiện ra tình cảm của chính mình. Tiếp theo chính là làm thế nào để cô ấy phải chủ động muốn ở bên cạnh mình. [Đầu gỗ: Có cần gian ác tới mức đó không cha?] Chung Nguyên không muốn âm mưu tính kế nhiều, không phải không thể, mà là không muốn, đối với chuyện tình cảm, anh không muốn phải dựa vào âm mưu. Có lẽ anh đã quá thật lòng mất rồi. Đương nhiên, tuy rằng không muốn tính kế, nhưng tất yếu cũng cần có một ít mẹo. Chung Nguyên vì chuyện chung thân đại sự của chính mình, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng dựa theo tính cách của Đầu Gỗ mà lập ra một bản kế hoạch theo đuổi, gọi là kế hoạch nước sôi hầm ếch. Cái cô nàng đầu gỗ thật ra là người yếu đuối, nhưng chính người có tính cách như vậy, một khi đã cố chấp thì sẽ vô cùng cứng đầu, có thể làm cho người ta giận sôi, nhất là trong chuyện tình cảm. Muốn cô ấy thích mình, trước mặt Chung Nguyên còn một con đường dài phải đi. Tại sao không trực tiếp nói với cô ấy là anh thích cô? Đùa, nếu nói ra thì đến cả cơ hội nấu cho sôi nước còn không có nữa là đòi hầm ếch, cứ nhìn kết cục của Tô Ngôn sau này sẽ rõ. Lúc cô ấy chưa có thích người đó, khi được thổ lộ, nhất định sẽ từ chối, sau đó cô ấy sẽ đem người đó quẳng vào phạm vi không cần lo lắng đến. Thế nếu thích cô ấy mất rồi thì phải làm sao? Còn làm sao nữa, chỉ có thể chờ, chờ tới lúc cô ấy cũng thích mình. Đây là điểm đáng giận nhất của Đầu Gỗ, Chung Nguyên tức tới nghiến răng nghiến lợi, tức thì tức, mà thích thì vẫn cứ thích. Cho nên ở bên ngoài nhìn thì tưởng đầu gỗ bị áp bức, nhưng người thực sự bị ngược lại chính là anh. … Vấn đề hiện giờ anh phải đối mặt chính là, ánh mắt của cái đầu gỗ kia đang tập trung hết vào Lục Tử Kiện. Tử Kiện là anh em tốt của Chung Nguyên, tính cách rất được, có điều là hơi ngốc. Chung Nguyên có chút không phục, anh có điểm nào không bằng được Tử Kiện chứ? Chằng lẽ một cái đầu gỗ là cứ phải nhất định thích một cái đầu gỗ khác à? [Lục Tử Kiện: nằm cũng dính đạn nữa trời =.=!!!] Cho nên điều đầu tiên anh phải làm chính là gỡ mìn, sắp xếp để quăng quả bom Tử Kiện này đi. Do đó Tứ cô nương có cơ hội lóe sáng. Đương nhiên cái đồ đầu gỗ kia không biết gì về chuyện này, cô nàng thậm chí còn tưởng là Chung Nguyên có ý với Tứ cô nương, anh bị cái ý tưởng này của cô làm cho nội thương không nhẹ. … Đầu Gỗ ngốc nghếch, ngày đầu tiên đến nhà Lục Tử Kiện lại ngớ ngẩn đi nhầm phòng. Chung Nguyên hoảng sợ, định lay tỉnh người ta dậy, nhưng lại do dự. Khóe miệng nhếch lên, anh đem cô nàng kéo luôn vào lòng. Xem đi, nhìn đi, tốt nhất để cho tất cả mọi người đều biết, cô nhóc này là của mình, nhất là Lục Tử Kiện kia. Hương thơm con gái thoang thoảng phát ra từ người nằm trong lòng, Chung Nguyên cảm thấy rất hạnh phúc, thân thể cũng có những phản ứng hơi xấu hổ, anh cố gắng hít thở đều, ôm chặt thân thể mềm mại kia, chậm rãi nhắm mắt lại. Có thể nhìn mà không thể ăn, đúng là tra tấn mà. Tuy rằng như thế, anh vẫn hạnh phúc mỉm cười, Chung Nguyên nghĩ rằng, một ngày nào đó, anh có thể làm cho cô nhóc chủ động ôm mình, một ngày nào đó, sẽ không chỉ là ôm mà thôi. Một ngày nào đó, anh sẽ trở thành người ôm cô ấy ngủ mỗi tối. … Tứ cô nương và Tử Kiện thành đôi, trong lòng Chung Nguyên cũng thư thả. Muốn cho cái đầu gỗ này có cảm giác với mình, ngoài việc loại bỏ đối thủ, còn phải làm một việc nữa, đó chính là thường xuyên xuất hiện quậy phá trước mặt cô nàng, để cô nàng có muốn cũng không quên được mình. Thế nên Chung Nguyên thuận theo ý trời đến ở nhà Đầu Gỗ. Lúc trước anh nghĩ, chắc là Đầu Gỗ không có mẹ, nhưng anh không ngờ thân thế của cô còn thảm hơn anh nghĩ. Là cô nhi. Những người như vậy rất dễ trở thành người hay đề phòng người khác, phát triển nên tính cách quái gở. Sáng sủa đáng yêu như Đầu Gỗ thật là hiếm thấy. Nhưng cái cảm giác thiếu an toàn kì quặc thực ra vẫn tồn tại sâu bên trong cô ấy. Ví dụ như cô ấy theo bản năng sẽ lảng tránh tình cảm, luôn bất tri bất giác cự tuyệt người khác, để ở phạm vi cách xa ngàn dặm. Loại phản ứng này rất không hay, nhưng Chung Nguyên thật sự không thể giận cô ấy được. Rất muốn cầm tay người ấy, nói với cô ấy, hãy giao em cho anh đi, anh sẽ đối xử thật tốt với em. Nhưng ngay cả cô hội để nói điều đó cô ấy cũng không cho anh, mỗi lần lời nói tới được miệng, lại chỉ có thể bất đắc dĩ hóa thành một tiếng thở dài ấm ức. Có lẽ, còn chưa tới thời điểm. Đáng bực mình hơn là, cái tên thanh mai trúc mã của cô nàng, gọi là cái gì Húc, rõ ràng đã từng phản bội cô ấy một lần, lúc này lại da mặt dày mà xuất hiện gây chú ý … Chung Nguyên chỉ muốn băm người kia ra cho rồi. Đương nhiên ghen thì ghen, Chung Nguyên vẫn tuyệt đối tin tưởng chính mình, cho dù xét ở phương diện nào, Trương Húc cũng không phải đối thủ của mình, huống chi anh ta còn có khả năng thiên tài là hay làm người khác bực mình. Dù gì anh vẫn có chút ghen tị với con người này, nói gì thì Đầu Gỗ cũng có lúc từng thử tiếp nhận anh ta, đó là chuyện khó có được. Anh bám theo cô lâu như vậy, cũng chưa đổi được một chút nào phản ứng của người ta. Có chút may mắn là trước đó Vô Húc có mắt không tròng, yếu đuối thiếu năng lực, lại có chút đau lòng, đau lòng cho Đầu Gỗ, thật vất vả mới dám thử tin vào tình cảm, lại đổi lấy sự thương tâm. Những cảm xúc phức tạp này hợp lại đều khiến Chung Nguyên chán ghét Trương Húc, các thể loại chán ghét. … Đầu Gỗ trước sau như một chọc giận Chung Nguyên. Có lúc rất khó thở, anh thật sự muốn bóp chết cô nàng, đương nhiên chỉ là nghĩ vớ vẩn … Anh có thể tình nguyện bóp chết chính mình cũng không nỡ động tới Đầu Gỗ của anh. Được cái mỗi lần Đầu Gỗ kia phát hiện đã làm cho anh tức giận lại nói mấy câu rất dễ nghe, cũng nhanh chóng làm tức giận của anh tan thành mây khói. Chung Nguyên coi như đã phát hiện ra, đối với người mà mình thích, mãi mãi không bao giờ có thể thực sự tức giận người ấy được. Tình yêu chính là tra tấn con người như vậy, nhưng con người nào giờ vẫn cứ thích hưởng thụ cảm giác bị tra tấn này. Thật sự là tự ngược quá đi. … Khai giảng, Chung Nguyên gấp gáp trở về trường học thì gặp phải Tô Ngôn. Đối với Tô Ngôn, thật ra Chung Nguyên cảm thấy còn được hơn tên Trương Húc kia. Vẻ ngoài thì hơn đứt Trương Húc rồi, nhưng trước mặt con gái hắn lại làm một chuyện không nên làm nhất. Trực tiếp thổ lộ? Đây chính là chuyện mà Chung Nguyên trước đó tránh phải làm, đầu gỗ của anh nhất định không bao giờ tùy tiện nhận lời thổ lộ của người khác. Trương Húc đáng ghét kia tốt xấu gì cũng có một đoạn tình cũ với cô ấy, còn Tô Ngôn có cái gì? Bề ngoài? Tiền? Đầu Gỗ mà thích mấy thứ đó thì Chung Nguyên đã thành công lâu rồi! Cho dù tự tin thế nào, lúc phát ghen hay lúc muốn ăn người ta, đều là những cảm xúc mà người bình thường không thể kiểm soát được. Nhưng đúng lúc này Chung Nguyên lại phát hiện ra một chuyện cực kì vui. Ánh mắt Đầu Gỗ nhìn anh, hình như đã có dấu hiệu mềm mại hơn … Chẳng lẽ sau khi Tô Ngôn xuất hiện, có cái so sánh, rốt cục phát hiện điểm tốt của anh? [Tô Ngôn: anh già, anh còn có thể tự cao tự đại hơn thế nữa à] Nói gì thì đây cũng là dấu hiệu tốt. Kế tiếp, ánh mắt cô ấy nhìn anh, nhìn như có vẻ trốn tránh. Có đôi khi cử chỉ thân mật một chút, cô ấy còn ngượng thật nữa. Điều này cho thấy cái đầu gỗ kia rốt cục có chút thích mình rồi … Chung Nguyên mừng muốn phát khóc, đương nhiên mặt ngoài vẫn làm ra vẻ ta đây bình tĩnh. Đầu Gỗ quả không hổ danh là đầu gỗ, cô nàng không nhận thứ được tình cảm của mình. Không sao, cô ấy không biết thì anh nghĩ cách để cô ấy nhận ra. Tới lúc cô ấy đã nhận ra, lại vẫn trốn tránh như trước. Chung Nguyên thực sự cảm thấy tức, thừa nhận thích anh mà khó tới vậy sao? Anh vì theo đuổi cô ấy, bị ngược hơn nửa năm, kết quả chẳng qua chỉ là muốn chờ một câu nói của cô, chỉ vậy thôi mà cũng không được sao? Chung Nguyên quyết định, nhất định phải bức cô ấy nói thích mình. Chỉ có như vậy, cô nhóc mới thừa nhận tình cảm của chính bản thân, chỉ có như vậy, cô ấy mới không lùi bước, mới không bỏ rơi anh. [Quần chúng vây xem: Bỏ Rơi … Chung Nguyên, ngươi suy nghĩ nhiều quá đấy] Chỉ là, lúc nhìn bộ dạng đau khổ, thích mà không dám nói của cô nhóc, Chung Nguyên lại không đành lòng. Quên đi, vẫn là anh nên nói, dù sao em cũng đã thích anh rồi, Chung Nguyên nghĩ như vậy. Hơn nữa, chuyện như vậy chẳng phải do con trai chủ động sao, anh cũng muốn làm thế. Quan trọng nhất là, bộ dạng đó của cô nhóc làm anh đau lòng lắm.