Hôm nay là cuối tuần, Sử Tĩnh đã làm xong bài tập, tôi cùng nó ngồi coi tivi. Thằng bé này không thích xem hoạt hình hay phim võ thuật gì, lại đi thích xem phim truyền hình, xem thôi không nói, còn cố tình hân hoan nhìn chằm chằm mấy cảnh tình cảm. Chả biết có phải do trẻ con sở thích quái lạ không, thở dài a, bây giờ ý tưởng của con nít thực sự làm người ta nghĩ không ra. Sử Tĩnh vừa xem tivi, vừa hỏi tôi: “Cô ơi, đính hôn là gì?” Tôi ngáp một cái, trả lời: “À, là hai người ước hẹn sau này sẽ kết hôn, không được đổi ý đó mà.” Sử Tĩnh mở to đôi mắt hiếu học, lại hỏi: “Vậy cô đính hôn rồi à?” “Ak, cái này, ha ha ha …” Tôi gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng. Sử Tĩnh không đợi tôi trả lời, lại tự cố ý nói: “Em nghe nói, chị và Chung Nguyên ca ca sẽ đính hôn.” Tôi giống như bị nguyên một cái thùng đập vào đầu, một lúc sau mới hoàn hồn, lắp bắp hỏi: “Cái gì, có ý gì?” Sử Tĩnh nghiêm trang đáp: “Ý là hai người bọn họ ước hẹn sau này sẽ kết hôn, không được đổi ý đó mà.” Tôi cố nén khó chịu, khóe miệng miễn cưỡng mỉm cười: “Em nghe ai nói vậy?” Sử Tĩnh: “Ba em với chú Chung gọi điện nói với nhau, em ở cạnh nghe được, nghe nói chú Chung vì chuyện đính hôn này tháng sau sẽ về nước.” Tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng. … Chạng vạng tối Chung Nguyên tới Sử gia đón tôi, tôi lết như một cái hồn để mặc anh nắm tay dắt ra khỏi Sử gia, bất tri bất giác đi về nhà của Chung Nguyên. Từ lần trước ở lại một tối, sau đó tôi cũng ở đây luôn. Một quãng đường im lặng. Lúc tới nhà anh, Chung Nguyên đột nhiên hỏi: “Nghĩ gì thế?“ Tôi cúi đầu, vô lực đáp: “Không có gì.“ Chung Nguyên lại cười nói: “Đầu gỗ, em mà không để ý tới anh thì anh thành của người khác mất.“ Tôi nắm chặt bàn tay, trong đáy lòng cảm giác mất mát dần dần lan ra. Qủa nhiên lời Sử Tĩnh nói là sự thật? Chung Nguyên xoa xoa đầu tôi, nói: “Ba anh sắp về rồi.“ “Uhm“ Tôi thấp giọng nói. Chung Nguyên: “Em biết ông trở về làm gì không?“ “Làm gì?“ “Ba … ba muốn anh và Sử Vân Hành đính hôn.“ Tôi: “…“ Trái tim tôi tựa như hàng ngàn mũi kim chích vào, đau, đau chết mất. Chung Nguyên lay tôi: “Đầu gỗ? Đầu gỗ?“ “Uhm“ Tôi lên tiếng trả lời, né anh ra. Chung Nguyên lại cố chấp kéo lại, hỏi: “Em không muốn nói gì sao?“ Tôi cúi gằm đầu, không dám nhìn anh, cố nhịn nước mắt lại, thản nhiên nói: “À, thế anh đang chờ cái gì?“ Chung Nguyên đột nhiên cứng người lại, lập tức một lần nữa nắm chặt lấy tôi, thấp giọng hỏi: “Đầu gỗ, em làm sao vậy?“ Tôi ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh: “Chung Nguyên, thực ra anh chưa bao giờ quên Sử Vân Hành?“ Chung Nguyên cười cười, đưa tay vuốt lên mặt tôi: “Ghen hả?“ Tôi nghiêng đầu tránh ra, có chút kích động hét lên: “Trả lời em đi!“ Chung Nguyên ngẩn người, lập tức nhíu mày: “Em nghĩ linh tinh gì rồi.“ Tôi nghiêng đầu không nhìn anh, nói: “Nói ra cũng chả có gì đâu, cô ấy đáng yêu như vậy, nếu em là con trai cũng sẽ thích thôi.“ Chung Nguyên hơi tức giận: “Em nhìn thế nào ra anh thích chị ấy chứ?“ Tôi cười lạnh lắc đầu: “Khắp thiên hạ ai cũng biết là được rồi, các người là thanh mai trúc mã, làm sao nói quên là quên, ngươi cho ta là đồ ngốc à?“ Chung Nguyên giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Thanh mai trúc mã? Anh và chị ấy? Anh thấy em với Trương Húc mới đúng là thanh mai trúc mã đó.“ Tôi vừa nghe anh nói như vậy, càng thêm điên tiết, dùng sức giằng tay ra khỏi người hắn, sau đó lấy trong túi ra cái lọ gì gì mà “Mối tình đầu“ nhét vào trong tay anh, vừa tức giận nói: “Ai là ai mọi người đều rõ trong lòng, thứ này phiền ngươi cầm lại đưa cho đúng người đi, ta không dám nhận.“ “Em …!“ Chung Nguyên nhìn chằm chằm tôi, trong mắt uất giận, làm tôi không dám nhìn anh. Hơi thở gấp, ngực anh phập phồng, qua một lúc lâu, anh đi thẳng tới thùng rác, hung hăng ném lọ nước hoa vào thùng, sau đó nhìn tôi, khiêu khích nói: “Ném đi cho rồi, tặng cho người ta cũng không ai cảm kích.“ “Tùy ý!“ Tôi nói, không thèm để ý tới anh, xoay người bỏ đi. “Đầu gỗ, em quay lại cho anh!“ Chung Nguyên gọi từ phía sau mấy lần, tôi cũng không để ý. Nhưng khi tôi chạy được tới cửa khu nhà thì anh đã đuổi theo kịp, sau đó lôi tay tôi quay về. Tôi liều mạng vùng ra, nhưng anh cứ nắm chặt, rơi vào đường cùng, tôi chỉ đành kích động la lên: “Cứu mạng! Có cướp!“ Bảo vệ khu nhà thấy thế lập tức chạy tới, ngăn Chung Nguyên khỏi tôi, thừa lúc bọn họ giằng co, tôi chạy ngay tới cổng khu bắt taxi, nhanh chóng rời đi. Tôi ngồi trên xe, càng nghĩ càng thấy không đúng, chỉ thấy hai chúng tôi đều quá nóng tính, nhưng nghĩ tới hai chứ “Đính hôn“ tôi lại thấy khó chịu bức bối. Nhớ lại chuyện ngày đó anh ấy ép tôi phải lấy anh, giống như chuyện mới phát sinh hôm qua, lúc đó thật ngốc, hai người không biết gì, đính hôn mà làm như uống rượu, không, so với uống rượu còn đơn giản hơn, chẳng qua chỉ là đeo cho nhau cái nhẫn, hứa hẹn mấy câu, lúc đó thì thấy ngọt ngào lắm. Bây giờ nghĩ lại, lời hứa chỉ là lời hứa, vĩnh viễn không giống như sự thật, làm mọi người lúc quay người nhìn lại, đều không thể nhớ rõ mình đã từng nói cái gì? Cho dù nhớ cũng vờ như đã quên? Tôi cúi đầu nhìn cái nhẫn trên tay mình, nhìn thật chói mắt, tôi tháo ra, định quăng ra ngoài cửa sổ xe, nhưng do dự nửa ngày vẫn không thể, đành lắc đầu cảm thán bản thân không quyết đoán, đem nhẫn cất vào túi … Thứ này, sau này không còn cơ hội đeo nữa rồi. Tôi cảm thấy trước mặt mờ đi, lấy tay xoa xoa thì thấy bàn tay ướt lạnh. Đã lâu rồi không khóc. … Lúc xuống xe, nước mắt vẫn rơi không ngừng, tôi cũng chán lau, tuy trước mặt mờ ảo, nhưng đường thành phố B có nhắm mắt cũng không đi lạc được. Tôi cúi đầu vội vã đi, thình lình đụng phải một người, tôi thấp giọng nói xin lỗi rồi cắm cúi đi tiếp. Nhưng người nọ lại kinh ngạc gọi tôi: “Mộc Đồng?“ Tôi lung tung lau qua nước mắt, ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Ngôn đang mừng vui được gặp mình, nhưng khi nó thấy tôi khóc, sắc mặt lập tức tối lại. “Chị làm sao đó?“ Tô Ngôn lấy khăn tay ra, giúp tôi lau nước mắt. Tôi cầm lấy khăn, tự lau lấy, nói cám ơn rồi quay đầu bước đi, lúc này chả muốn nói chuyện với ai. “Mộc Đồng“ Tô Ngôn giữ chặt tay tôi, thần sắc lo lắng, lại hơi tức giận: “Chung Nguyên khi dễ chị?“ Tôi dùng sức giựt tay ra: “Xin lỗi nhé, chị phải đi.“ Tô Ngôn lại càng giữ chặt hơn, nắm rất mạnh, nói sao cũng không buông ra. Tôi thấy lạ lùng, sao hôm nay mọi người cứ thích lôi kéo người khác thế, như thế là không lịch sự tí nào cả nhé. Tôi hít hít mũi, nói: “Tô Ngôn, buông tay.“ “Không buông“ Tô Ngôn nói xong, đem nắm luôn tay kia của tôi: “Nói cho tôi biết, rốt cục xảy ra chuyện gì?“ Tôi lắc lắc đầu, định nói gì đó, lại nhìn thấy ở xa xa có một người đang đi về phía chúng tôi, bóng dáng đó rất quen thuộc, tim của tôi bắt đầu đập nhanh, nhưng lại đau đớn không ngừng. Hình bóng ấy đi đến gần hơn, đúng là Chung Nguyên. Chung Nguyên lẳng lặng nhìn chúng tôi, sắc mặt không biểu hiện gì, sau đó ánh mắt di chuyển xuống dưới, nhìn thẳng vào bàn tay đang nắm của chúng tôi. Tôi nghĩ phải giải thích làm sao, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả. Dù sao anh ấy với Sử Vân Hành chơi trò mập mờ, tới giờ cũng không giải thích với tôi. Hơn nữa tôi cảm thấy chuyện chúng tôi có lẽ đã xong rồi, còn cần nói gì nữa. Cuối cùng, Chung Nguyên nhìn tôi, vô lực mỉm cười, xoay người rời đi.