Bởi vì con mắt không biết nhìn, có vấn đề về thị giác của Chung Nguyên làm cho tôi bị trở ngại tâm lý nghiêm trọng. Hắn ta không biết xấu hổ, còn kiêu ngạo nói: “Lục Tử Kiện cũng nghĩ vậy đó!” Tôi tội nghiệp nhìn Tử Kiện, anh sẽ không nghĩ vậy ha, anh là thần tượng của tôi mà, nhất định không như vậy! [cái đó và thần tượng chả có quan hệ đại bác gì =.=] Lục Tử Kiện ngượng ngùng nhìn tôi, cười haha nói: “Cái kia … Em … Em có kiểu tóc đặc biệt a, hahaha.” Tôi khóc không ra nước mắt, Lục sư huynh nhất định muốn làm người tốt sao? Ngay cả nói dối cũng không nỡ … Lúc này tên Chung Nguyên còn đế thêm: “Kiểu tóc gì? Không có cọng nào mà đòi có hình dạng.” Tôi … nếu không phải vì giữ vững phong độ trong mắt Tử Kiện, tôi đã đánh chết người! … Bởi vì bị tên họ Chung chê bai một phen, vòng loại thi đấu buổi sáng tôi phát huy cực kì không tốt, miễn cưỡng ngáp phải ruồi mà lội vào tới chung kết. Tôi giác ngộ nha, những nữ sinh tới thi đấu, hầu hết đều chưa sờ qua trái bóng rổ, chỉ có hai ba người thực lực không thể khinh thường thôi. Trận chung kết buổi chiều, Nhất Nhị Tứ lương tâm mọc răng chạy tới cổ vũ cho tôi, làm cho tôi thực cảm động quá đi. Thời điểm chung kết bên nữ, bên nam đang nghỉ ngơi, khi đến phiên tôi, tôi trước tiên ôm bóng rổ ngoái đầu lại nhìn Tử Kiện mỉm cười như nắng, có vẻ anh ấy cũng cổ vũ mình, sau đó lại thấy Chung Nguyên kia chạy đến ngồi phịch cạnh Tử Kiện, tủm tà tủm tỉm cười nói với nhau, hừ, lại rễu cợt gì mình đây. Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người tiêu sái ném rổ, trái bóng thiệt biết nghe lời, chạm nhẹ vành rồi chui tọt qua luôn. Lúc này, Tứ cô nương bạo lực nhà tôi lại đi cười, còn nhẹ nhàng mà chu chu miệng, sau đó hét: “Tam đầu gỗ, tốt a!” Thanh âm nó không lớn không nhỏ, vừa đủ tôi nghe được, nhưng khổ quá, nó ngồi cách vị trí giám khảo có xíu, cho nên … chắc là Tử Kiện nghe thấy mất rồi. Bấn chết người a, Tứ cô nương mày tính làm rối loạn cõi lòng tao à… Tôi ổn định tâm tình đang hỗn loạn, tiếp tục đấu. Những cú kế tiếp cũng khá ổn, tôi tuy không phát hết bản lĩnh vốn có nhưng mà cũng không hề kém cỏi. Tôi cúi gằm đầu, không dám nhìn Lục Tử Kiện, kiên trì lôi lôi kéo kéo Nhất Nhị Tứ chạy đi mua kem rồi ngồi cạnh sân thể dục chờ kết quả. Tôi vừa liếm chocolate trên kem vừa hám zai nhìn Lục Tử Kiện, anh ấy rất nghiêm túc nhìn biểu hiện của từng tuyển thủ, nghiêm túc chấm điểm… thật nam tính, đẹp trai biết bao nhiêu! Lão Đại hươ hươ tay trước mặt tôi, âm hiểm hỏi: “Mày ngó cái gì?” Tôi không đáp, Tứ cô nương liền giành nói: “Một cái đầu gỗ nhìn một cái đầu gỗ khác.” Ta bấn, giật ly kem trong tay nó, giận dữ nói: “tao cảnh cáo mày, lần sau không được gọi tao là Tam đầu gỗ trước mặt Lục Tử Kiện, còn mày, mày nữa.” Tiểu Nhị ánh mắt thâm trầm nhìn Lục Tử Kiện… đang đứng cạnh Chung Nguyên, nó nói: “Tam đầu gỗ à, tỉnh mộng đi, Lục Tử Kiện là của Chung Nguyên, mày nhìn coi hai người âu yếm thân thiết, chả để ý tới mày đâu!” Tôi càng phẫn nộ, giật luôn ly kem trong tay Tiểu Nhị: “Tụi mày có thật tới cổ vũ tao không?” tôi nói, lại sực nhớ còn có lão Đại, cảnh giác nhìn chằm chằm nó, con nhỏ này thường không nói gì, nhưng hễ nói ra là tôi không phản bác gì được. Lúc này Lão Đại đang cầm kem ly, phiêu đãng nhìn trời, thở dài một hơi rồi lại cắm mắt vào ly kem trong tay, nói: “Tao đang ăn, tao không nói gì cả” Nhị Tam Tứ … bấn tập thể. … Thời điểm thi đấu chấm dứt đã gần chạng vạng tối, việc xử lí điểm số cũng không yêu cầu kỹ thuật gì cao, cho nên đấu vừa dứt thì kết quả rất nhanh đã có, tiếp sau đó là Lễ trao giải, lễ này làm cũng đơn giản, tiến hành ngay tại sân thể dục luôn. Hạng nhất không phải tôi, hạng nhì … cũng không phải tôi … Chỉ được cái hạng ba, tiền thưởng được một chút bẻo. Được rồi, hạng ba thì hạng ba, thực lực mình cũng không được như nhị vị cao thủ kia, huống chi không được 500 thì ta cũng được 100, hehe, làm người phải biết lấy đủ làm vui. Mấu chốt là, Lục Tử Kiện đích thân trao giải hạng ba >._