Tôi nghĩ thầm, chắc là tôi gặp phải họa lớn nhất đời người rồi. Một cái máy ảnh giá hơn 20000 nhân dân tệ, bây giờ đành trơ mắt nhìn. Mọi người đi cùng đối với việc này đều tỏ vẻ quan tâm, nhưng không ai nói gì, dù sao đây không phải một con số nhỏ, trong đội xảy ra chuyện lớn vậy, cũng ảnh hưởng tới không khí. Lúc tất cả đứng nghỉ ngơi ngay tại chỗ, mọi người đều lo lắng nhìn tôi. Thế mà Chung Nguyên lại có vẻ mặt rất thoải mái, hắn khoát tay lên vai tôi, nhẹ nhàng xoa xoa bả vai của tôi, chỉ còn thiếu mỗi rên hừ hừ. Tôi chỉ đành đứng im chịu trận trừng phạt bằng ma trảo của hắn. Chung Nguyên nói với mọi người: “Đây là chuyện giữa tôi và Mộc Đồng, mọi người không phải lo, phải không, Mộc Đồng?” Hắn nói xong, vỗ lên vai tôi, lực không nhẹ à nha. Tôi dở khóc dở cười méo miệng nói: “Phải …” Mọi người nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại thay vào bằng ánh mắt thương xót nhìn tôi. Đội trưởng là người phúc hậu, anh ta do dự một chút, nói với Chung Nguyên: “Chuyện này tôi làm đội trưởng cũng có trách nhiệm.” Chung Nguyên vô cùng hào phóng khoát tay: “Không cần, mọi người cũng không cần lo nữa, tôi cũng đâu có ức hiếp em ấy đâu.” Nói xong, cười tủm tỉm liếc nhìn tôi một cái. Mọi người nghe vậy, nét mặt đều trở nên quái lạ, tôi thấy mà sợ run, thật không hiểu nổi, Chung Nguyên lần này muốn giở trò quỷ gì đây? … Sau khi trở về từ chuyến dã ngoại, mọi người tổ chức liên hoan điên cuồng, tại sao lại nói là điên cuồng, bởi vì không những cảm xúc dâng trào mà vị giác của bọn họ hình như cũng nâng cao, đúng vậy, là bọn họ, không phải tôi. Tôi hãy còn thương nhớ máy ảnh của Chung Nguyên, chẳng thấy ngon nghẻ gì. Chung Nguyên thì ăn sung sướng, đồ ăn trên bàn đều chui hết vào mồm hắn, hắn còn đem một cái đầu cá siêu lớn gắp vào bát tôi, cười đểu: “Em lo cái gì, dù sao đòi tiền em cũng không được, có một cái mạng chứ mấy.” Tôi tức giận chọc chọc cái đầu cá, hắn nói thế là nói cái gì! ức chế là, tuy rằng lời này nghe rất khó chịu, nhưng cũng là sự thật. chúng tôi liên hoan tới khuya mới tan, một đám người hô hào trở về trường, Chung Nguyên bị chị Linh và mấy người nữa chuốc rượu, đi đường có chút loạng choạng, tôi suy nghĩ nhân dịp hắn đang say thử thương lượng chuyện máy ảnh, biết đâu hắn xỉn xỉn bỏ qua cho mình. Vì thế tôi lẳng lặng, lén lút lượn lờ kéo Chung Nguyên xa khỏi tầm mắt mọi người, vụng trộm đi vào một cái đình nhỏ hẻo lánh. Tôi ấn Chung Nguyên xuống băng ghế, đi thẳng vào vấn đề: “Chung Nguyên, ngươi tính bắt ta bồi thường bao nhiêu?” Chung Nguyên dựa vào cái cột đằng sau, nheo mắt lại, ngửa đầu nhìn tôi. Đèn đường nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt hắn, nét mặt bình thản, nhìn giống như một loại cỏ, hiền hòa vô hại. tôi không khỏi cảm thán, uống rượu tốt dữ, hiện tại lực công kích và sát thương của Chung Nguyên đã giảm tới tối thiểu rồi đi? Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn toàn vô hại kia, lại cảm thán, tên nhóc này thế nào mà làn da đẹp vậy, hâm mộ, ghen tị, hận >__