Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào?
Chương 5 : Chương 09+ 10
Chương 9:
Hiện tại là ngày 1 tháng 5, mùa hè còn chưa tới, nếu ở nội thành thì hiếm khi gặp tiết trời dông bão, ai mà dè trong núi non này nửa đêm còn bị tiếng sấm long trời lở đất làm giật mình.
Tôi sống 19 năm nay, chưa từng phát hiện ra hóa ra tiếng sấm lại vang như vậy, hóa ra tia chớp lại sáng như thế, trời ơi, dọa chết người đi ….
Mấu chốt là, tiếng sấm ầm ầm kia, tôi nghe thế quái nào mà lại cảm thấy như ngay trên đỉnh lều ấy, tia chớp kia loạng quạng đánh đại một cái cũng có thể thiêu rụi chúng tôi thành hai bộ xương trắng hếu … Qúa khủng bố!
Tôi dúi đầu vào túi ngủ, ôm tai, hi vọng có thể làm giảm một chút tiếng vang kia, nhưng mà chả có miếng hiệu quả nào, hôm nay Thiên Lôi với Điện mẫu cãi nhau cái gì, tiếng sấm càng ngày càng vang, hơn nữa đùng đoàng ngay bên tai, tôi sợ tới nỗi đầu đau nhức, toàn thân căng thẳng.
Chung Nguyên cũng bị đánh thức, hắn hơi trở mình, lẩm bẩm nói: “Thiên nhiên lên tiếng à? Thời tiết thiệt là đẹp.”
Biến thái!!!
Trong lòng tôi càng ngày càng sợ, ai biết tiếp theo có tia chớp nào buồn buồn bổ xuống đầu mình hay không? Xem rầm rầm ngoài kia, chẳng lẽ hôm nay mạng tôi lại bỏ tại nơi này sao? Không cần mà, tôi còn chưa sống đủ mà …
Lúc này, tiếng của Chung Nguyên lại nhè nhẹ truyền đến, phối hợp với tia chớp thỉnh thoảng lóe lên sáng như ban ngày, muốn kinh dị cỡ nào có kinh dị cỡ đó, Chung Nguyên hỏi: “Đầu gỗ, em sợ sét đánh à?”
Tôi run run đáp: “Ta không sợ sét đánh, ta sợ chết cơ.”
Chung Nguyên cười haha, thấp giọng nói: “Không có việc gì đâu, giả dụ có chết, không phải có quá trời người cùng chôn với em đây sao.”
Tôi khóc thét: “Ta không cần chết a, ta hy vọng mọi người đều sống hết, không ai phải chết a …”
Chung Nguyên vươn một bàn tay đến vỗ vỗ nhẹ vai tôi: “Yên tâm đi, làm sao chết dễ thế được.”
Tôi không để ý tới hắn, chui ra khỏi túi ngủ, mở đèn bàn nhỏ bắt đầu lục lọi trong balo.
Chung Nguyên tò mò hỏi: “Em đang làm gì?”
Tôi: “Viết di chúc”
Tôi lấy từ trong balo ra một cuốn vở mới tinh cùng một cây bút, thật hay là lần này cái gì cũng mang đủ.
Chung Nguyên cũng chui ra khỏi túi ngủ, tiến lại nói: “Em bộ tin thiệt là mình sẽ chết à?”
Tôi quét mắt liếc hắn một cái, thâm ý sâu xa nói: “Thằng nhóc à, làm người phải biết ý thức được gian nan cực khổ”
Chung Nguyên giơ tay gõ cộc lên đầu tôi: “Thằng nhóc là để em gọi à? Sửa, gọi Chung ca ca đi.”
Mắc ói … tôi trừng mắt liếc hắn thêm cái nữa, không thèm quan tâm, bắt đầu mở vở ra tiến hành viết di chúc. Uhm, viết gì mới được ta, nếu thật sự chết, tôi cần để lại cái gì cho người còn sống bây giờ?
Tôi lấy đầu bút bi nhẹ nhàng gõ gõ cằm, cuối cùng viết lên trang đầu tiên: “Ba ơi, con yêu ba.”
Nét bút yếu ớt, lộ ra ai oán bi thương, tôi nhìn mấy chữ rối loạn kia, đột nhiên thấy rất buồn.
Không phải đi, bộ mình thật sự muốn chết à? Mình còn chưa hiếu thuận hết với ba mà …
Chung Nguyên đột nhiên giật lấy vở của tôi xem, tôi quay đầu nhìn hắn trừng trừng, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ.
Chết, hắn nhất định là đang chê chữ mình xấu, trong lòng nghĩ vậy, tôi càng thêm tức giận, không do dự đoạt lại vở: “Ngươi nếu cũng muốn viết thì ta có thể cho ngươi mượn một tờ.”
Chung Nguyên khoát tay: “Anh sợ là em mà chết, di chúc lại rơi xuống không ai biết nên giúp em xem và ghi nhớ, vạn nhất sau này có thể dùng.”
Tuy rằng tôi rất nghi ngờ hắn không có tấm lòng dữ vậy, nhưng hình như cũng có lý.
Chung Nguyên còn nói: “Vậy, trừ ba em ra, em không còn gì muốn nói với người khác sao?”
Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Nói với ba cái tên vô lương tâm ở kí túc kia, bảo bọn nó trong đám tang của ta khen ta nhiều một chút.”
Chung Nguyên gật đầu, lại hỏi: “Còn nữa không?”
Tôi: Nói với cô giáo phòng thí nghiệm là ta rất xin lỗi, còn nữa, chúc mừng cô.”
Nam sinh trong lớp tôi phong cho tôi danh hiệu: “Sát thủ phòng thí nghiệm”, bởi vì mỗi lần tôi làm thí nghiệm đều đánh vỡ cái này cái kia, hoặc làm hư dụng cụ nào đó, vì cái tội này mà tiền trong túi cứ ra đi, suốt ngày chết đói.
Chung Nguyên: “Còn không?”
Tôi lại nghĩ, xấu hổ nói: “Nói với Lục Tử Kiện, ta hâm mộ anh ấy.”
Chung Nguyên nhíu mắt: “Còn nữa?”
“Còn không?” Tôi nghiêng đầu một chút rồi lắc lắc: “Không còn, tuy rằng ta sẽ chết rất lẫy lừng rất thảm thiết nhưng ta là người rất tốt.”
Chung Nguyên: “Vậy em không có gì muốn nói với anh à?”
Tôi vỗ ót: “Đúng vậy, thiếu tí nữa là quên …. Chung Nguyên à, ta có thể hay không nhờ ngươi một việc.”
Chung Nguyên gật gật đầu: “Nói đi”
Tôi hắc hắc cười, nói: “Thế này, ngươi có thể hay không cho cái máy ảnh của ngươi, chờ lúc ta chết đem thiêu cùng với ta? Ta …”
Chung Nguyên ánh mắt tối lại: “Vậy em đi chết đi cho nhanh.”
Tôi: “…”
Yêu cầu có chút xíu cũng không làm? Đúng là đồ keo kiệt.
Tôi không thèm để ý hắn nữa, tự suy nghĩ tự viết nội dung di chúc, tôi càng nghĩ càng thấy có nhiều điều muốn nói, dưới ánh đèn mờ ảo múa bút viết nhoay nhoáy.
Chung Nguyên bên cạnh nói mát: “Em không định ngồi đây viết tự truyện luôn hả?”
Tôi ngay cả đầu cũng lười nhấc lên, tức giận hỏi hắn: “Liên quan gì tới ngươi!”
Chung Nguyên lại lười biếng nói: “Hiện tại hết sét rồi, em nhất định là muốn viết tiếp?”
Tôi bỏ bút, vểnh tai lên nghe ngóng, oh, đúng là hết đánh rồi, lúc này bên ngoài lều trại thật im ắng, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách xuống đất, Thiên Lôi Điện mẫu bạo lực gia đình xong rồi à?
Tôi gấp vở lại, thở phào một hơi: “May qua may quá, thế là giữ được mạng rồi.”
Chung Nguyên lại nói: “Quên không nói với em, chúng ta chọn chỗ này vì nó là nơi thông khí phòng sét chống lũ, hơn nữa lều trại này cũng có thể tránh sét.”
Tôi: “…” Nói cách khác, nãy giờ tôi hoảng loạn dư thừa? viết di chúc vô dụng?
Tôi đè nén lửa giận: “Vì sao bây giờ mới nói.”
Chung Nguyên cười tủm tỉm đáp: “Anh nghĩ coi em diễn trò tự tiêu khiển tự vui coi sao”
Tôi: “…”Sáng hôm sau, trời trong xanh, có điều nơi nơi vẫn còn ướt sũng, không khí thực tinh khôi, chúng tôi ăn điểm tâm đơn giản, chuẩn bị xuất phát, mục tiêu lần này là ngọn núi cao nhất.
Leo núi thật sự là một cái việc quá tốn sức, trong đó có bao nhiêu mệt mỏi tôi không nói thì chắc là ai cũng biết rồi, nếu chưa leo núi bao giờ thì, chậc, chắc cũng từng leo cầu thang đi? Núi này cao hơn 1000 thước, chân núi thì xem như bình nguyên, hôm nay chúng tôi bắt đầu đi từ giữa sườn núi, ước đoán theo khoảng cách vuông góc thì đi khoảng 600 mét(*), 600 mét là bao nhiêu? Nếu ba thước là một tầng lầu thì 600 mét là hai trăm tầng lầu, đúng vậy, chúng tôi phải leo hai trăm tầng lầu, leo từng cái một, đi tới tầng 201 mà không được đi thang máy … hơn nữa cái này chỉ mới là ước đoán.
Được cái leo núi có cảm giác chinh phục lắm, khi chúng tôi mồ hôi đầm đìa leo được tới đỉnh núi, trong lòng tràn ngập hào khí “chinh phục được mọi núi nhỏ”, nhất thời cảm thấy, đổ bao nhiêu mồ hôi cũng thật đáng giá. Cuộc sống có ý nghĩa gì? Nếu sau này có người hỏi tôi, tôi nhất định trả lời, ý nghĩa cuộc sống chính là chinh phục.
Đương nhiên, tuy rằng chúng tôi được làm anh hùng một phen, nhưng lúc xuống núi thì chẳng khác gì cẩu hùng, lên núi dễ mà xuống núi khó, lúc này tôi mới hiểu hết câu này. Đường xuống núi của chúng tôi không phải đi lại đường cũ mà lại chọn một cái đường khác, so với đường cũ còn khó đi hơn, đường này bậc thang không đều nhau, hơn nữa rất dốc, có chỗ cao tới 1 thước, may mà lúc còn ở nhà tôi thích trèo cây, cả ngày leo lên nhảy xuống, cho nên việc nhảy nhót này không có vấn đề gì, nhưng thật khổ cho những nữ sinh thiếu tính hiếu động, đến chỗ này đều cần nam sinh đỡ qua.
Ngoại trừ chỗ này thì còn chỗ khác kỳ quái hơn, có một số chỗ đường đúng kiểu: “Thế gian này không có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.”, cong cong vẹo vẹo chưa tính, còn có bùn đất nhão nhoẹt, làm tôi thiếu chút nữa trượt chân, may mà Chung Nguyên ở đằng sau kịp đỡ lấy. Tuy rằng tối qua hắn chọc điên tôi, nhưng hôm nay giúp đỡ, thôi thì tôi cũng không tới nỗi mặt dày mà giận hắn.
Đi được một lúc thì tới một chỗ khá là nguy hiểm, bởi vì không những nó có mấy bậc thang rỗng, đường cong vẹo, lệch lệch lại còn có bùn, hơn nữa đáng sợ là nếu ở đây hai người đi ngược chiều nhau thì một người phải tựa vào vách núi lấy chỗ cho người kia đi qua — có thể nói là đường độc đạo.
Đoàn người chúng tôi dựa sát vào vách núi từ từ đi lên, chỉ sợ sẩy chân một cái ngã xuống. khi tôi đi qua một mô đất, một tảng đá làm điểm tựa dưới chân đột nhiên lăn ra, tôi theo bản năng lảo đảo một chút, chân còn lại lập tức rơi tòm vào không khí, cứ thể nghiêng về hướng ngược lại với vách núi, tôi hoảng hồn hoa chân múa tay, muốn duy trì cân bằng, chỉ sợ trơn trượt, e là sẽ ngã ra khỏi đường mất thôi …
Chung Nguyên nhanh tay lẹ mắt, tóm lấy cánh tay kéo tôi lại.
Trời ơi, nhưng tôi lại càng nản hơn, trong lúc hoa chân múa tay sung sướng kia, không ngờ máy ảnh tuột khỏi tay, bây giờ thì tôi ở lại, nó ra đi rồi.
Tôi chết lặng nhìn chằm chằm hướng máy ảnh rơi xuống, thất thanh nói: “Máy, máy ảnh …”
Chương 10:
Tôi nghĩ thầm, chắc là tôi gặp phải họa lớn nhất đời người rồi.
Một cái máy ảnh giá hơn 20000 nhân dân tệ, bây giờ đành trơ mắt nhìn.
Mọi người đi cùng đối với việc này đều tỏ vẻ quan tâm, nhưng không ai nói gì, dù sao đây không phải một con số nhỏ, trong đội xảy ra chuyện lớn vậy, cũng ảnh hưởng tới không khí.
Lúc tất cả đứng nghỉ ngơi ngay tại chỗ, mọi người đều lo lắng nhìn tôi.
Thế mà Chung Nguyên lại có vẻ mặt rất thoải mái, hắn khoát tay lên vai tôi, nhẹ nhàng xoa xoa bả vai của tôi, chỉ còn thiếu mỗi rên hừ hừ. Tôi chỉ đành đứng im chịu trận trừng phạt bằng ma trảo của hắn.
Chung Nguyên nói với mọi người: “Đây là chuyện giữa tôi và Mộc Đồng, mọi người không phải lo, phải không, Mộc Đồng?” Hắn nói xong, vỗ lên vai tôi, lực không nhẹ à nha.
Tôi dở khóc dở cười méo miệng nói: “Phải …”
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại thay vào bằng ánh mắt thương xót nhìn tôi.
Đội trưởng là người phúc hậu, anh ta do dự một chút, nói với Chung Nguyên: “Chuyện này tôi làm đội trưởng cũng có trách nhiệm.”
Chung Nguyên vô cùng hào phóng khoát tay: “Không cần, mọi người cũng không cần lo nữa, tôi cũng đâu có ức hiếp em ấy đâu.” Nói xong, cười tủm tỉm liếc nhìn tôi một cái.
Mọi người nghe vậy, nét mặt đều trở nên quái lạ, tôi thấy mà sợ run, thật không hiểu nổi, Chung Nguyên lần này muốn giở trò quỷ gì đây?
…
Sau khi trở về từ chuyến dã ngoại, mọi người tổ chức liên hoan điên cuồng, tại sao lại nói là điên cuồng, bởi vì không những cảm xúc dâng trào mà vị giác của bọn họ hình như cũng nâng cao, đúng vậy, là bọn họ, không phải tôi. Tôi hãy còn thương nhớ máy ảnh của Chung Nguyên, chẳng thấy ngon nghẻ gì.
Chung Nguyên thì ăn sung sướng, đồ ăn trên bàn đều chui hết vào mồm hắn, hắn còn đem một cái đầu cá siêu lớn gắp vào bát tôi, cười đểu: “Em lo cái gì, dù sao đòi tiền em cũng không được, có một cái mạng chứ mấy.”
Tôi tức giận chọc chọc cái đầu cá, hắn nói thế là nói cái gì!
ức chế là, tuy rằng lời này nghe rất khó chịu, nhưng cũng là sự thật. chúng tôi liên hoan tới khuya mới tan, một đám người hô hào trở về trường, Chung Nguyên bị chị Linh và mấy người nữa chuốc rượu, đi đường có chút loạng choạng, tôi suy nghĩ nhân dịp hắn đang say thử thương lượng chuyện máy ảnh, biết đâu hắn xỉn xỉn bỏ qua ình.
Vì thế tôi lẳng lặng, lén lút lượn lờ kéo Chung Nguyên xa khỏi tầm mắt mọi người, vụng trộm đi vào một cái đình nhỏ hẻo lánh.
Tôi ấn Chung Nguyên xuống băng ghế, đi thẳng vào vấn đề: “Chung Nguyên, ngươi tính bắt ta bồi thường bao nhiêu?”
Chung Nguyên dựa vào cái cột đằng sau, nheo mắt lại, ngửa đầu nhìn tôi. Đèn đường nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt hắn, nét mặt bình thản, nhìn giống như một loại cỏ, hiền hòa vô hại. tôi không khỏi cảm thán, uống rượu tốt dữ, hiện tại lực công kích và sát thương của Chung Nguyên đã giảm tới tối thiểu rồi đi?
Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn toàn vô hại kia, lại cảm thán, tên nhóc này thế nào mà làn da đẹp vậy, hâm mộ, ghen tị, hận >_<
Chung Nguyên cứ thế nhìn tôi trong một lúc, đột nhiên nói: “Em cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp?” Tiếng nói minh mẫn, nhấn từng chữ rõ ràng, không giống chút gì với người say.
Tôi mở to hai mắt, không thể tin mà nhìn hắn.
Chung Nguyên đại khái là bị nhìn tới phát ngượng, hắn xoay mặt đi, biểu tình có vẻ kì lạ, y như đang phải chịu đựng cái gì đó “Anh nghĩ cũng khó”
Tôi nhức đầu, hắn nói cũng đúng, hiện tại tên đã trên dây không thể không bắn đi, tôi cố lấy dũng khí nói: “Máy ảnh của ngươi cũng tốt đó, nhưng nói đi nói lại vẫn là đồ secondhand nha”
Chung Nguyên gật gật đầu: “Qủa thật là secondhand, anh mới mua lại được một tuần nay, đây là lần đầu tiên dùng.”
Tôi: “…”
Tôi vẫn nhẫn tâm nói tiếp: “Mặc kệ nói thế nào vẫn là secondhand, mà đã mua lại thì không còn đáng giá nữa.”
Chung Nguyên không có ý kiến gì “Vậy em nói, nó giá trị bao nhiêu nào?”
Tôi vẫn lạnh lùng: “Chắc là 10000 đi”
“Tốt” Chung Nguyên lại gật đầu “Vậy em lấy ra ngay 10000 nhân dân tệ được không?”
Tôi: “…”
Được rồi, tôi đúng là moi không ra nhiêu đó ><
Chung Nguyên tiếp tục dẫn dắt tôi vào quá trình tự phê bình: “Vậy bây giờ em nói mấy cái này với anh có ý nghĩa gì? Đàm phán hay lắm nhưng lại không trả tiền, em không định thừa dịp anh uống rượu lừa anh ký kết với vẩn chứ hả?”
Hắn càng nói vậy tôi càng áy náy, cúi đầu không dám nhìn hắn: “Ta không phải ý này …”
Chung Nguyên: “Vậy em có ý gì?”
Tôi cố lấy dũng khí nhìn hắn, cắn răng nói: “Ta … Ta muốn nói không có tiền, nhưng có một cái mạng …”
Chung Nguyên nhoẻn miệng cười cười: “Rất tốt, ý em là, em tính lấy thân báo đáp?”
Tôi: “…”
Chung Nguyên ngươi không cần lúc nào cũng lấy đá nhét vào họng người khác được không >_<
Đám phán tới bước này, khí thế của tôi đã hoàn toàn xẹp lép. Lúc này chỉ đánh nhu nhược nói: “Ta không phải ý đó … cái kia … ta nợ ngươi, từ từ sẽ …”
Chung Nguyên bất mãn nhíu mày: “Đầu gỗ, em cũng lo cho anh chút đi, anh cũng khó khăn, cũng cần tiền lắm …”
Ngươi khó khăn hả? Khó cái gì mà khó? Khó còn mua máy ảnh 20000? Khó mà thẻ cơm còn nhiều tiền hơn cả tiền mặt của ta?
Đương nhiên những lời này nói thầm trong lòng, lỡ như thằng biến thái này khó ở lại quánh tôi thì sao…
Tôi lại nhu nhược nói: “Vậy ngươi nói làm sao đây? Ta thật sự không có tiền, ba ta cũng không có …”
Chung Nguyên tự nghĩ một lúc, đáp: “Như vậy đi, anh gần đây đang định mời giáo viên rèn luyện, chưa tìm được ai thích hợp, nếu không em làm đi, đến lúc đó anh sẽ trả lương cho.”
Tôi nuốt nuốt nước miếng, nghĩ là mình đang nghe nhầm: “Rèn, rèn luyện?”
Chung Nguyên nhướn mày nhìn tôi: “Em không muốn? Không muốn thì đem tiền ra.”
Tôi cuống quýt lắc đầu “Không phải không phải, ta đương nhiên nguyện ý, nhưng mà tại sao ngươi phải mời người tới rèn luyện? Rèn cái gì mới được?”
Chung Nguyên đáp: “Chạy bộ, chơi bóng, vận động, chẳng lẽ anh lại tự chơi với mình à?”
Tôi yên lặng gật nhẹ đầu, không nói gì.
Chung Nguyên lại hỏi: “Em còn vấn đề gì không?”
“Ta muốn hỏi một chút, Chung Nguyên, bộ ngươi cảm thấy mình nghèo khó lắm sao?” Tôi còn chưa gặp qua người nghèo nào còn rảnh chú ý tới việc rèn luyện thân thể gì gì nha!
Chung Nguyên mặt không đỏ tim không loạn đáp: “Anh đương nhiên nghèo, chứ không tại sao phải mời một người rèn luyện không phải tốn tiền?”
Tôi cuối cùng cảm thấy đáp án này của hắn cũng có vẻ khớp???
Tôi với Chung Nguyên lại thảo luận chi tiết về vấn đề trái phiếu sức lao động, cuối cùng nhất trí: tiền trong chi phiếu của tôi hoàn toàn thuộc về sở hữu của Chung Nguyên, mỗi tháng hắn phát cho tôi hai trăm đồng tiêu vặt, nhưng đổi lại tôi được giữ thẻ cơm của hắn, chừng nào tôi trả hết nợ mới phải trả lại, căn cứ vào giá trị em máy ảnh xấu số cùng với giá trị sức lao động hiện tại trên thị trường, hạn trả nợ định là 15 tháng, đương nhiên nếu biểu hiện của tôi tốt có thể rút ngắn lại.
Ngoại trừ kỳ hạn trả nợ làm tôi thấy uất ức ra thì những điều kiện còn lại cũng khỏe, dù sao chi phiếu của tôi cũng chả có mấy đồng, hơn nữa cứ thế này không phải lo lắng chuyện tiền cơm.
Nhưng 15 tháng, trời ơi, 15 tháng đằng đẵng …
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
14 chương
18 chương
82 chương
40 chương
104 chương