Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào?
Chương 19 : Chương 37+ 38
Chương 37:
Tiểu Nhị giúp Chung Nguyên chuyển đạt cảm giác đói khát tới tôi xong rồi nhưng tôi vẫn không xuống lầu tìm anh ấy. Tôi rất muốn nhìn thấy anh, nhưng lại sợ thấy rồi thì tâm trạng lại càng mâu thuẫn hơn.
Dù sao Chung Nguyên cũng là người thông minh, khẳng định sẽ không vì không có thẻ cơm mà thắt cổ tự tử.
Cả cuối tuần tôi lặn không sủi tăm trong kí túc, sống dựa vào mấy gói mì sắp hết hạn. Nói thiệt là lâu rồi không ăn mì ăn liền, yêu cầu về ăn uống của Chung Nguyên rất cao, chưa bao giờ ăn đồ ăn kém phẩm chất, vì thế ngày nào tôi cũng đúng giờ đi ăn với anh ấy, mì ăn liền có thể nói đã thành chuyện dĩ vãng.
Tôi chọc chọc bát mì đang nóng hôi hổi, thở dài, tại sao làm việc gì cũng nghĩ đến Chung Nguyên thế này.
Tôi rảnh rỗi buồn chán không có gì làm bèn lên diễn đàn của trường, ở mục tìm kiếm gõ vào hai chữ “Chung Nguyên”, thằng cha này đúng là không làm cho tôi thất vọng mà, mấy trang kết quả liền, trong đó hết 90% là chuyện thị phi quanh anh ta rồi. Mà mỗi câu chuyện đều liên quan tới một cô gái, tôi cũng may mắn trở thành nhân vật chính trong một topic, còn nhớ lúc đó tôi đã nghiêm túc trung trinh yêu cầu hắn làm sáng tỏ, bây giờ nghĩ lại, nếu ảnh mà biết thời biết thế thuận theo mình thì tốt à …
Tôi vừa suy nghĩ vừa mở đại một topic gần nhất.
Lần này nhân vật chính là bạn cùng lớp với Chung Nguyên, nghe nói là thường xuyên cùng tổ nghiên cứu với anh ấy, hai người nhờ đó mà bồi dưỡng tình cảm cách mạng, sau đó thì tình cảm cách mạng thăng cấp thành quan hệ nam nữ.
Lại nghe đồn cô gái này là hoa khôi học viện của Chung Nguyên, trong diễn đàn có mấy show ảnh chụp nữ sinh, cũng khá đẹp, cảm giác của riêng tôi là không đẹp bằng hoa khôi học viện chúng tôi … Ak, quên chưa nói, hoa khôi học viện chúng tôi chính là cái con nhỏ bất tài này đây ^^
Tôi biết cái ý tưởng này thiệt là tự sướng đi, nhưng trong tình huống như thế này phải tự nâng cao ý chí chiến đấu của mình chứ ><
Kéo xuống tí nữa, tôi lại thấy cả ảnh chụp của hoa khôi với Chung Nguyên. Hai người có vẻ như tham gia vào một trường hợp nào đó khá trịnh trọng, đều mặc Âu phục, bộ đồ của nữ nhìn rất đẹp mắt, quần áo Chung Nguyên cũng hài hòa, thân hình ảnh đặc biệt cân xứng, tôi nhìn tới chảy nước miếng. Tình yêu đúng là biến thái, nó không chỉ làm cho người ta gần nửa năm không ăn mì ăn liền, còn có thể làm chúng ta thấy đối phương trong mắt đẹp mỹ lệ như thế nào, ngay cả hắt xì cũng nghĩ là soái nữa …
Nói dong nói dài, tuy rằng tôi rất ghen tị, nhưng không thể không thừa nhận, hai người này thoạt nhìn rất xứng.
Quan trọng là, Chung Nguyên còn cười với cô ta! Hai người họ nhìn nhau cười, trên mặt Chung Nguyên lộ ra cái nụ cười đặc biệt dịu dàng, lúc ở cùng với tôi có mấy khi thấy ảnh cười chứ. Qủa nhiên con trai đều là đồ háo sắc! Nhưng nếu tôi trang điểm vào, chắc cũng không xấu hơn cô ta nha …
Nhưng mà, tôi chẳng phải là không có ngực sao ><
Tôi buồn bực tắt mạng đi, nghĩ thiệt khổ sở quá. Tôi biết là cảm xúc của tôi đã bị Chung Nguyên ảnh hưởng quá nhiều, nhưng không thể khống chế được, tôi không thể không thèm nghĩ đến anh ấy nữa, cũng không thể không để ý nhất cử nhất động của ảnh.
Tôi nhận thấy mối quan hệ của tôi với Chung Nguyên, giống y như quan hệ giữa gà con và gà mái. Một con gà mái có thể có rất nhiều gà con, nhưng một con gà con lại chỉ có duy nhất một gà mái mẹ.
Ak, so sánh này có vẻ không đúng. Phải là giống như quan hệ giữa ánh trăng và ngôi sao, ảnh là trăng, tôi là sao. Ánh trăng trong mắt mọi người luôn luôn độc đáo, hấp dẫn, còn làm sao như tôi thì chỉ làm nền mà thôi.
Tôi tự nhắc mình, chuyện xấu của Chung Nguyên nhiều như vậy, hoa khôi kia chỉ là một hạt cát trong sa mạc, nhưng từ đáy lòng lại cứ vọng ra tiếng nói: “Nếu là thật thì sao?”
Cứ ngồi nghĩ ngợi những ý tưởng tự tiêu diệt chí khí như vậy, tôi buồn bực hết cả buổi chiều.
Đến tối thì tôi thấy là mình ăn lông ở lỗ hai ngày nay là đủ rồi, thật sự là cần đi ra ngoài một chút, vừa nghĩ vừa hít thở khí trời. Huống chi hai ngày ăn mì, đối với người ăn cơm ngày ba bữa đều đặn có thể nói là vô cùng đau đớn nha, tôi cần một chút an ủi.
Tôi tính đi dạo siêu thị, dùng thẻ của Chung Nguyên để an ủi cái sự tổn thương do nhớ tới thằng chả mà ra.
Ai dè cách siêu thị một khoảng tôi lại gặp phải người lúc này tôi sợ gặp nhất, đúng lúc hắn đang nói chuyện với nhân vật nữ chính âm hồn bất tán kia.
Hai người họ đang cười nói xếp hàng trước quầy thu ngân, hoa khôi cười tới nhe cả răng, chắc nước miếng cũng sắp rớt ra luôn.
Trong lòng tôi tự nhiên dậy lên một trận buồn sầu, chẳng còn tâm trạng đâu mà mua này nọ, xoay người bước nhanh rời khỏi siêu thị.
Chương 37:
Ra khỏi siêu thị, tôi cứ đi lang thang vô định trên đường, vừa đi vừa đá tuyết dưới chân. Trong đầu toàn là hình ảnh lúc nãy, còn có cái ảnh chụp trên diễn đàn, bọn họ mặc đồ nhìn tông xuyệt tông như thế, nhìn cứ y như áo tình nhân …
Càng nghĩ càng uể oải. Tôi đang miên man nghĩ, thình lình đụng phải một người, tôi ngẩng đầu lên định giải thích, nhưng khi nhìn thấy mặt người nọ, cái câu “Xin lỗi” bị nuốt ngược vào, chỉ còn lại cảm giác không biết nên làm gì, cộng thêm một chút … hình như là tức giận.
Tôi lấy lại bình tĩnh, cười lạnh nói: “Sao đi có một mình, cô mặc áo len sọc đâu?”
Chung Nguyên lẳng lặng nhìn vào mắt tôi, đột nhiên toét miệng ra cười, nói: “Ghen à?”
Tôi bị anh ấy tố cáo, thẹn quá hóa giận: “Anh … Nói bậy!”
Nhưng tôi vừa dứt lời thì đã ngã vào một lòng một người, một vòm ngực rộng lớn rắn chắc, một cái ôm không hề xa lạ.
Cằm của Chung Nguyên tì lên đỉnh đầu tôi, hai tay ôm chặt lấy tôi, cứ như ôm thỏ con ấy. Anh thở dài, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: “Tim phèo phổi gì của anh cũng sắp tan ra mất rồi, sao em còn chưa hiểu được lòng anh vậy?”Cả người tôi cứng đờ, kinh ngạc muốn ngẩng đầu nhìn anh, lại bị ôm chặt trong lòng không thể động đậy. Tôi bị xiết tới nỗi khó thở luôn.
Chung Nguyên dùng cằm cọ cọ tóc tôi, dịu dàng nói: “Đầu Gỗ, anh thích em, rất thích.”
Tôi nuốt nuốt nước miếng, cảm giác hồn phách hình như đã bay khỏi thể xác, lâng lâng bay bay: “Thật, thật à?”
Chung Nguyên không trả lời, chỉ cúi đầu mắng nhẹ: “Ngốc”, sau đó càng ôm chặt hơn.
Tôi cố hết sức nói: “Chung Nguyên … em, em vì anh mà tưởng buồn muốn chết …”
Chung Nguyên buông ra, hai tay ôm lấy mặt tôi, trán cụng vào trán tôi, ánh mắt sáng như sao, anh nhìn tôi thật sâu, nói: “Còn em, em có thích anh không?”
Tôi cảm thấy ngượng phải nói ra miệng, huống chi anh đã tố giác rồi, điều này chứng tỏ anh đã biết rồi đó thôi …
Chung Nguyên không lĩnh hội được hoạt động tâm lý của tôi, ánh mắt anh giăng thêm một tầng hàn khí, lặp lại: “Nói, em thích hay không thích anh?”
Tôi trợn mắt nhìn: “Ak, thích mà.”
Chung Nguyên lại càng ép sát: “Thích ai?”
Tôi cắn chặt răng: “Thích anh, Chung Nguyên, em thích anh …”
Thình lình bị hôn, làm cho tôi trở tay không kịp, theo bản năng bước lui về sau. Nhưng Chung Nguyên lại nhanh tay tóm lấy eo lưng, một lần nữa giam tôi trong lòng.
Môi của anh ấy rất nóng, giống như thiêu đốt. Anh ấy rất mạnh bạo hôn lên môi tôi, vừa cắn vừa mút, cảm giác vừa đau vừa nóng, nhưng trong lòng tôi lại bị bao phủ bởi đường phèn mất rồi, thế nên tôi chủ động ôm lấy anh, nhắm mắt tiếp đón nụ hôn.
Cánh tay Chung Nguyên càng thêm xiết chặt, nụ hôn càng mạnh mẽ mãnh liệt, giống như lũ quét thổi hơi thở nóng rực qua.
Tôi bị hôn tới thiếu không khí, nắm lấy áo Chung Nguyên dùng sức muốn đẩy anh ấy ra. Mãi anh mới chịu buông tha, hai mắt sáng quắc nhìn tôi một cái, lại tiếp tục ôm tôi vào lòng. Hơi thở nóng hổi của anh phả bên tai tôi, nhắm mắt lại, cứ cảm thấy những chuyện này cứ như là không có thực vậy.
Chung Nguyên đột nhiên ngậm vành tai tôi, dùng môi nhẹ nhàng chà xát, bên tai bị gió đông thổi lạnh lẽo tự nhiên bây giờ lại được ấm áp, tôi thấy rất thoải mái, cũng có chút nhột, tôi không nhịn được bật cười khanh khách.
Chung Nguyên thôi không nghịch tai tôi nữa, cũng cúi đầu mỉm cười, thầm thì nói bên tai tôi: “Đầu Gỗ, rốt cục anh cũng đợi được ngày này.”
Tôi dựa vào lòng anh ấy, vẫn còn một chút khó tin: “Em không nghĩ là anh thích em, còn thấy em không vừa mắt nữa cơ.”
Chung Nguyên cắn nhẹ vào tai tôi, cười nói: “Cho nên em mới là đầu gỗ.”
Tôi dụi dụi vào lòng anh, còn nói thêm: “Vậy tại sao anh lại thích em?” Anh có rất nhiều lựa chọn mà.
Chung Nguyên bất đắc dĩ cười: “Anh cũng muốn biết. Cả người anh như mất hồn vậy, lúc nào cũng nghĩ tới em.”
Tôi ôm chặt anh, trong lòng rất ngọt ngào: “Em cũng vậy.”
Hai người chúng tôi không nói gì nữa, cứ ôm nhau đứng dưới tuyết, người qua đường đi qua đi lại, tôi có chút ngượng, đem mặt vùi vào lòng Chung Nguyên, haha, ném đá giấu tay nha.
…
Lúc trở lại kí túc xá, thần hồn tôi vẫn đang điên đảo, những việc vừa xảy ra cứ như là mơ vậy, trong lòng tôi ngọt ngào muốn chết, nhưng vẫn có cảm giác hơi ngạc nhiên.
Tôi cứ như một cái âm hồn trôi về phòng kí túc, Tiểu Nhị đang chơi game, quay đầu nhìn thấy tôi, tự nhiên cười gian nói: “Hắc hắc, Tam đầu gỗ à, mày bị Chung Nguyên thu phục rồi? Cái tên Chung Nguyên thích chịu đựng này, lúc xuống tay cũng biết chọn thời điểm quá nhỉ!”
Tôi bị nó nói làm chột dạ, cũng có chút tò mò, cẩn thận hỏi: “Sao mày biết?”
Tiểu Nhị cười hắc hắc hắc như bà ngoại chó sói. Lúc này Lão Đại và Tứ cô nương từ bên ngoài đi vào, Lão Đại vừa thấy tôi liền hỏi: “Tam đầu gỗ, sao miệng lại sưng lên thế, lại ăn nhầm hạt tiêu à?”
Tôi: “…”
Rốt cục đã hiểu tại sao Tiểu Nhị lại cười gian như thế/ không khí mờ ám quá mà.
Tiểu Nhị trừng mắt ra hiệu với Lão Đại, cười rất chi là đáng khinh: “Tam đầu gỗ nhà chúng ta là bị người ta cắn đấy, mày giả bộ ngây thơ làm gì.”
“Tao lúc nào chả ngây thơ.” Lão Đại vừa nói vừa đi đến trước mặt tôi, xem xét kĩ môi tôi, sau khi xem xong thì rất hài lòng gật đầu, nói: “Hóa ra Chung Nguyên cũng biết chủ động lắm nha.”
Tôi nhất thời đỏ mặt, ngồi im không nói lời nào. Lão Đại vò đầu tóc tôi, cười nói: “Mau mau, khai lại toàn bộ chi tiết quá trình đại hôi lang cắn tiểu bạch thỏ cho tao nghe xem nào.”
Tôi một tay chống cằm, suy nghĩ một chút, nói: “Lưỡng tình tương duyệt, tình chàng ý thiếp, hắc hắc. Nè, tao vẫn thấy chuyện này lạ lùng nha, mày nói coi tại sao Chung Nguyên thích tao?”
Lão Đại lại gõ đầu tôi: “Nhóc con, mày không phải là đang khoe đấy chứ?”
Tứ cô nương giúp tôi giải đáp thắc mắc: “Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lấy nhu thắng cương, thông minh mà giả ngu …”
Tiểu Nhị cười hì hì ngắt lời nó: “Tứ tứ, mày đang nói ai đấy?”
Tứ cô nương mặt không đổi sắc đạp vào ghế của Tiểu Nhị: “Mày lại bị chết kìa.”
Tiểu Nhị nhìn lướt qua màn hình, lập tức nhíu mày: “Lại là tên biến thái này.”
Lão Đại hỏi: “Là tên biến thái nào? Lại là Trầm Tinh Thạch gì đó à?”
Thế là Nhất Tam Tứ đồng loạt bu vào cái máy tính của Tiểu Nhị, chỉ thấy trên màn hình nằm chình ình một cái thi thể, bên cạnh là một người ánh sáng lấp lánh vác đại đao kiêu ngạo bước đi. Tên hành hung kia trên đầu rõ ràng ba chữ: Trầm Tinh Thạch.
Tiểu Nhị không phục đập bàn phím: “Mẹ nó, thao tác nhanh thì giỏi hả? Trang bị nhiều hay ho à? Để rồi coi, lão nương sớm muộn gì cũng một đao chém ngươi! Không chỉ cắt, ta còn cho người một cái giới tính mới à!”
Không hổ danh là dân viết lách, chửi cũng hay nữa, tôi không khỏi rùng mình, vỗ vai nó: “Xin bớt giận, bớt giận, chỉ là game thôi mà.”
Tiểu Nhị nhìn chằm chằm bóng người kia đi xa dần, nghiến răng nghiến lợi: “Tao phải báo thù!”
Tiểu Nhị dạo này đang chơi một game online, chẳng hiểu vướng vào cái tình huống phức tạp gì mà đắc tội với một cao nhân tên Trầm Tinh Thạch, thường xuyên bị hắn đuổi giết. Cái tên cao nhân đó, theo lời Tiểu Nhị nói, là tên biến thái không công mà cũng chả thụ, so với Đông Phương Bất Bại còn ghê gớm hơn, nó cho rằng không ai dám chọc giận hắn, cho nên nghiệp lớn báo thù ngày nào nó cũng ra rã kêu, nhưng ngày nào cũng âm thầm tan biến.
Nhất Tam Tứ lập tức giải tán, để lại một mình Tiểu Nhị ngồi bên máy tính thở ngắn than dài.
…
Ngày hôm sau tôi thức dậy rất sớm, thực ra là cả đêm không ngủ. Tối qua nghĩ lại chuyện của tôi và Chung Nguyên, cứ nghĩ mãi rồi nằm trong ở chăn cười thầm, tôi cảm thấy mình đúng là điên rồi.
Lúc xuống lầu đã thấy Chung Nguyên đứng chờ tôi. Đêm qua trời lại đổ tuyết, hôm nay cả thế giới đều ngập trong màu trắng. Chung Nguyên đứng giữa bức tranh tuyết trắng đó nhìn tôi, hình ảnh thật đẹp biết bao.
Tôi đạp tuyết chạy tới trước mặt anh, ngây ngô cười, nhìn anh, muốn nói mà không biết nói gì.
Chung Nguyên ôm nhẹ tôi, véo véo mũi tôi, mỉm cười nói: “Tối qua không ngủ được à?”
Tôi nghĩ tới cái sự điên khùng của mình lại thấy ngượng dễ sợ.
Chung Nguyên hôn lên trán tôi một cái: “Tối qua cả đêm anh không ngủ được.”
Thế là tôi nở nụ cười gian chưa từng có
Chung Nguyên kéo tay tôi: “Hôm nay chúng ta không chạy bộ, đắp người tuyết đi.”
Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ tôi đắp được một người tuyết đầy đủ, hôm nay Chung Nguyên đắp được những hai con, có điều tôi không tưởng tượng được là …
Hai người tuyết kia đầu cụng vào một chỗ, theo vị trí mắt mũi mà xem xét thì chúng nó hẳn là mặt đối mặt.
Nói cách khác, hai con người tuyết đang hôn môi.
Chung Nguyên cố tình còn nhìn tôi cười tủm tỉm hỏi: “Có giống chúng ta không?”
Tôi xoay mặt, người ta thẹn thùng mà >.<
Chung Nguyên vừa ấp hai tay vào giúp tôi giữ ấm, vừa cúi đầu hôn trộm một cái lên môi tôi.
Chương 38:
Vì Chung Nguyên chính thức trở thành bạn trai của tôi, theo thông lệ là phải mời cả ba con yêu quái phòng tôi đi ăn một bữa cơm ra mắt. Tôi hỏi Chung Nguyên chọn địa điểm nào, anh suy nghĩ một chút, đáp: “Lâm Giang Các được không?”
Tôi toát mồ hôi: “Hình như hơi đắt?”
Chung Nguyên thâm ý sâu xa nhìn tôi, cười gian: “Đầu Gỗ, mới đó mà đã giúp anh quản tiền à?”
Tôi … khụ khụ, đáng chết …
…
Buổi sáng tôi chỉ có một môn, học xong bỏ về phòng nằm ngủ thẳng cẳng tới chiều tối, sau khi dậy thì tập hợp Nhất Nhị Tứ cùng bên Chung Nguyên, tám người cùng đi tới Lâm Giang Các.
Cả đám ngồi trong phòng, Lão Đại đi chợ, không biết xấu hổ gọi toàn những món đắt tiền, thế mà trước đó bọn nó nói nào là giúp Chung Nguyên giữ lại ít máu.
Lúc này người qua đường Giáp ở bên cạnh ủng hộ sĩ khí nó: “Các người đẹp đừng khách khí nha, thằng Chung Nguyên này là phần tử tư sản ẩn núp trường kì trong giai cấp vô sản chúng ta đấy, đáng bị trừng phạt.”
Người qua đường Ất cũng hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, tên này hoành hành ngang ngược lắm, làm hại các bạn không phải một hai ngày, anh chính là một trong những nô dịch bị áp bức thường xuyên đây, hôm nay giúp bọn anh trả thù đi.”
Tôi yên lặng nhìn người qua dường Ất, sư huynh à, anh không phải một người …
Chung Nguyên tự nhiên kéo tay tôi, hình như tâm trạng đang rất vui vẻ, anh cười ha ha nói với mọi người: “Nếu khách khí với anh cũng là khách khí với Đầu Gỗ đó.”
Một câu thôi đã thành công khiến mọi người xúm vào nhốn nháo, người qua đường Giáp cung kính chào một cái mới nói: “Không thể khách khí, không thể khách khí … OO6ng chủ, đem menu copy thêm một bản nữa đi.”
Không khí trong phòng cứ thế náo nhiệt hẳn, mọi người vốn cũng khá quen, lúc này cũng không tỏ ra xa lạ làm gì, thẳng tay chọn đồ ăn mình thích, hai ông anh người qua đường còn tranh cãi nhau kịch liệt vì món cá Lư nên là nướng hay là hấp, cuối cùng Chung Nguyên gõ bàn một cái: “Gọi hai phần, một hấp một nướng.”
Tôi nhìn chằm chằm vào giá niêm yết cạnh món cá, lặng lẽ cảm thán, Chung Nguyên, anh là đồ phá gia chi tử …
Rượu và thức ăn rất nhanh được dọn lên, vòng thứ nhất đương nhiên là phải mời mọi người một vòng, Chung Nguyên rót rượu ọi người trên bàn, đến lượt tôi, anh ấy nghiêng bình rót vào chén tôi một xíu gọi là.
Mọi người xung quanh kêu gào, bắt anh ấy phải rót đầy, kết quả anh ấy nhướn mày, bình tĩnh nói: “Tôi uống gấp đôi là được rồi.”
Một câu lại làm cả đám ồn ào nhốn nháo lên.
Tôi có chút ngượng, kéo tay áo anh: “Thật ra em có thể …”
Chung Nguyên nửa cười nửa không nhìn tôi, thấp giọng nói: “Với tửu lượng của em ấy hả? Đòi cởi quần áo, cái đó chỉ nên làm trước mặt anh thôi.”
Tôi tức giận run bần bật, nghĩ lại chuyện cũ cũng tự thấy kinh dị …
Bắt đầu dùng bữa, chỗ này không hổ danh là nhà hàng sang trọng, đồ ăn làm rất ngon, tôi ngồi ăn đã đời, còn diễn kịch gắp rau cho nhau ăn với Chung Nguyên, làm cho quần chúng vây xem đau đớn cõi lòng, phải nhắc nhở bọn tôi nhớ tới sự tồn tại của bọn họ. Nhưng tôi vừa nhấc đầu lên nhìn thì đúng lúc thấy Lục Tử Kiện gắp thịt bò cho Tứ cô nương, thế mà mọi người làm như không thấy, tiếp tục công kích chọc phá tôi với Chung Nguyên.
Ê ê ê, ai chơi có chọn lọc vậy bay?
Mới đầu mọi người còn tập trung ăn, đến sau thì hầu như chỉ toàn uống với uống. Hôm nay Chung Nguyên cực kì hào phóng, ai mời cũng không từ chối, chỉ cần là rượu là uống. Đồng thời anh ấy còn giám sát không cho phép tôi uống. Tôi vừa cầm tới ly là anh ấy lại lầm rầm câu thần chú “Cởi quần áo”, làm cho tôi vừa thấy ly rượu là đỏ mặt … Sao tôi chẳng có tiền đồ gì thế này?
Ngoại trừ tôi, 6 người còn lại thay phiên nhau tập kích Chung Nguyên, mới đầu là bia, sau đó làm như nghiện, cả bọn đổi qua rượu đế … làm cho tôi giận dễ sợ!
Tôi thật sự chịu không được, ngăn ly rượu của Chung Nguyên: “Đừng uống nữa …”
Chung Nguyên xoa xoa đầu tôi, híp mắt cười: “Đau lòng hả?”
Một câu này đổi được những phản ứng sau:
Tiểu Nhị: “Đau lòng quá đi …”
Lão Đại: “Đau lòng dễ sợ …”
Người qua đường Giáp: “Bao tử ta đau quá.”
Người qua đường Ất: “Răng ta đau”
Tứ cô nương: “Ha ha”
Lục Tử Kiện: “Ha ha”
Tôi: -_-!!!!
Chung Nguyên xử lí xong rượu trong tay, cười ha ha ngồi xuống: “Không uống nữa, ăn đi, ông chủ ơi, cho chúng tôi thêm đồ ăn.”
Câu này lại đổi được tiếng tru của một bầy sói.
Tôi nhìn mấy món còn chưa ăn hết trên bàn, yên lặng niệm chú, lãng phí là xấu, lãng phí là xấu, rất xấu ….
Mọi người tạm thời ngừng chuốc rượu Chung Nguyên, bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, sau kì nghỉ hè chúng tôi đã quen thân, bây giờ chuyện trên trời dưới đất gì cũng nói được.
Nói mãi không biết nói như thế nào lại tới chủ đề game.
Tiểu Nhị vừa nhắc tới game thì hai mắt toát ra hung quang: “Khỏi nói game nữa đi, vừa nhắc đã nhớ tới cái trò Truyền Thuyết Trường Kiếm làm tan nát cõi lòng tao.”
Truyền Thuyết Trường Kiếm là cái game nó chơi gần đây, cũng chính là nơi cô nàng bị ngược đãi.
Vừa nghe tới đấy, người qua đường Giáp người qua đường Ất hai tên kia cũng hưng phấn, người qua đường Ất: “Em chơi trò đó rồi hả? Khu vực nào?”
Người qua đường Giáp: “Tên? Chức nghiệp gì?”
Tiểu Nhị đáp: “Ta ở khu Giang Sơn Như Họa, nói chung khu đó có một thằng biến thái, cả ngày đuổi theo ta, đúng là cắn phải đá, chẳng làm gì được hắn.”
Người qua đường Giáp nhẹ nhàng gõ bàn, cười phong tao: “Ai vậy ta, dám khi dễ Nhị sư muội của chúng ta? Sư muội đừng sợ, huynh đây sẽ báo thù cho, nói tới thao tác của huynh, ở khu Giang Sơn Như Họa là không có địch thủ nha. Đến lúc đó chúng ta cướp hết trang bị của hắn, nếu muội vẫn chưa hết giận, huynh còn có thể hack máy tính hắn, bóp méo một số tài khoản này kia, dùng thử miễn phí, bao ăn luôn nha.”
Tiểu Nhị hai mắt sáng rỡ: “Thiệt hả?”
Người qua đường Giáp gật đầu chắc như bắp: “yên tâm đi, giao cho huynh, sư muội mau mau báo danh tên cẩu tặc kia đi, tối nay huynh sẽ làm cho hắn chết không có đất chôn.”
Tiểu Nhị cảm kích nhìn người qua đường giáp: “Thật tốt quá, tên kia là Trầm Tinh Thạch, là một pháp sư biến thái, không biết ngươi nghe qua chưa?”
Nụ cười tự tin của người qua đường Giáp tự nhiên đông cứng, anh chàng trừng mắt nhìn Tiểu Nhị đánh giá một chút, ánh mắt quái dị không nói nên lời.
Tiểu Nhị cũng thấy kì, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Ngươi làm sao đấy hả?”
Người qua đường giáp: “…”
Tiểu Nhị cười cười kiểu thiện ý, nói: “Đánh không lại cũng không sao, dù sao tên kia ở Giang Sơn Như Họa xem như nhất, đánh không lại hắn cũng bình thường, không phải ngượng.”
Người qua đường giáp: “…”
Tiểu Nhị thấy lạ, hươ tay lia lịa trước mặt anh chàng: “Này, ngươi rốt cục bị làm sao?”
Lúc này, người qua đường Ất tự nhiên mở miệng nói: “Nó là thằng cẩu tặc đó đó.”
Im lặng.
Im lặng.
Vẫn im lặng.
Đến lúc này, tình thế tươi đẹp đã hoàn toàn nghịch chuyển.
Người đầu tiên tỉnh giấc khỏi sự im lặng là Tiểu Nhị, nó híp mắt nguy hiểm nhìn người qua đường Giáp, cắn răng hừ hừ: „“Là ngươi?“
Người qua đường Giáp môi giật giật, định giải thích cái gì, lại bị Tiểu Nhị ngắt lời: “Ngươi đúng là Trầm Tinh Thạch?“
Khí thế ngất trời của người qua đường Giáp đã xẹp lép. Do dự hỏi: “Muội … muội không phải là cái tên nhân yêu đó chứ hả?“
Sắc mặt Tiểu Nhị càng lạnh thêm ba phần: “Nhân – Yêu?“
“Khụ khụ, huynh không phải ý này“ ánh mắt người qua đường Gi áp hiện lên một tia nghia hoặc, chân mày cũng nhướn lên: “Nhưng huynh có tra qua tư liệu đăng kí của muội, thân phận đúng là con trai mà …“
“Ta dùng tên anh trai đăng kí không được sao, không đúng, ngươi …’ Sắc mặt Tiểu Nhị hoàn toàn thành cơn bão: “Ngươi dám coi lén tư liệu của ta?“
„“Cái đó, huynh, .. ha ha ha …“ Người qua đường Gi áp cười gượng nhìn Tiểu Nhị, không biết nói gì.
Tiểu Nhị hung hăng vỗ bàn, nghiến răng phun ra hai chữ: „“Biến – Thái“
„“Sư muội, hiểu lầm, thật ra huynh …“
Tiểu Nhị đột nhiên xoay người, hai tay nắm lấy áo anh ta, dùng bộ mặt cực kì hung ác nhìn anh chàng, biểu hiện này chứng tỏ, nó đã hoàn toàn phát điên rồi.
Tôi không khỏi giật mình, Tiểu Nhị tuy tính cách biến thái, nhưng rất tốt, muốn làm nó phát điên là chuyện rất khó, thế nên tôi có chút rất không phúc hậu khâm phục người qua đường Giáp.
Đương nhiên, tiểu Nhị phát điên là một chuyện rất nguy hiểm, sư huynh à, chờ chết đi ..
Lúc này, người qua đường Giáp hoảng sợ nhìn Tiểu Nhị: “Nữ hiệp tha mạng a!“
Tiểu Nhị nhìn chằm chằm người qua đường Giáp, âm âm thảm thảm mà cười, giống như yêu nữ ngàn năm chuyên đi hút máu người, tôi đứng cạnh thôi mà còn thấy lạnh sống lưng.
Chung Nguyên nhéo nhéo tay tôi, ghé tai tôi thấp giọng hỏi: “Ký túc xá của em ai cũng hung dữ vậy hả?“
-_-!!! Chung Nguyên, ngươi câm miệng!
Tiểu Nhị dí sát mặt vào người qua đường Giáp thêm mấy phân, nhìn kỹ hắn, biểu tình cực kì oán độc và thê thảm: “Hiểu lầm? Lúc nào cũng hiểu lầm, để ta ngày nào cũng thống khổ chết một lần sao? Suốt một tháng a, ngươi có tha cho ta ngày nào không?“
Người qua đường giáp vẻ mặt đau khổ kêu: „Sư muội …“
Tiểu Nhị rống lên: „KHông được gọi ta là sư muội!“
Người qua đường giáp: „Nữ, nữ hiệp … ta sai rồi, nữ hiệp …“
Tiểu Nhị rít gào: „Mẹ ngươi, giết một hai lần chưa đủ, cho dù chúng ta có thâm cừu đại hận gì ngươi cũng cần thiết phải đuổi giết ta một tháng chứ? Hơn nữa tại sao ta ẩn thế nào ngươi cũng tìm ra?“
Đúng thời khắc mấu chốt, người qua đường Ất lại mở miệng: „Nó làm ra một cái truy tung khí, là định vị đó, dùng thử miễn phí, bao ăn luôn.“
Người qua đường Ất đúng là rất biết đổ dầu vào lửa, Tiểu Nhị đã sắp bốc cháy rồi: „Nói, tại sao lại bức ta phải thống khổ như thế?“
Người qua đường giáp bất đắc dĩ cười khổ: „Thói quen chém giết thôi mà …“
Quần chúng vây xem: “…“
„“Ngươi! Hỗn đản! Biến thái! Thụ!“ Tiểu Nhị ngửa mặt lên trời thở dài: “Trời ơi, tôi tạo nghiệt gì aaaaa….“
Người qua đường giáp: “Nghiệp chướng là huynh …“
“Câm miệng“ Tiểu Nhị đột nhiên lại dí sát vào, hai cái mũi gần như đụng nhau, người qua đường Giáp sợ tới mất vía.
Tiểu Nhị: “Thụ! Hôm nay lúc về không được nhúc nhích, để ta chà đạp ngươi một trăm lần.“
Người qua đường giáp: “…“
Người qua đường Ất ở bên cạnh vuốt cằm hắc hắc cười, đúng kiểu biểu hiện của kẻ gian trá đáng khinh thấy người ta gặp họa thì vui mừng: “Một trăm lần, một trăm lần nha, mấy câu này rất có ý nghĩa“
Quần chúng vây xem: -_-!!!!
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
10 chương
229 chương
28 chương
62 chương
109 chương