*Từ chương này là ta *Robin* edit! Bộ này cung ta chả có ai làm cả, mặc dù nó rất là kut3, drop thì phí quá nên ta quyết định vừa edit TLBTN vừa edit bộ nỳ! Kinh nghiệm của ta còn rất là non kém nên *cúi đầu* xin mn góp ý!* *vì đổi ng edit nên ta nghĩ giọng văn nó sẽ hơi thay đổi một chút a…* ▬▬▬▬▬▬ “Thôi được rồi, đừng đánh nữa, hắn là đệ đệ của ta Tư Đồ Hưởng.” Từ Đồ Dật nhịn cười đè lại nắm tay đang đánh đấm loạn xạ của ta. Cái gì? Đệ đệ hắn? Ta lập tức nhảy khỏi người Tư Đồ Hưởng, trốn ra phía sau Tư Đồ Dật cười trừ: “Nguyên lai là đệ đệ của ngươi a, hiểu lầm, hiểu lầm ha.” Tư Đồ Hưởng vuốt vuốt khuôn mặt bị đập cho dã man, trừng mắt độc ác liếc ta: “Ngươi đồ nhóc con đáng chết kia, xuống tay không biết nặng nhẹ hả? Dám đánh khuôn mặt đẹp zdai này của ta hả? Mặt đẹp zdai của ta mà bị thương, ta liền lột da mặt ngươi ra bắt đền!” Lột da mặt của ta ra đền? Ta sợ hãi muốn chết nhìn hắn, hai bàn tay túm thật chặt ôm lấy thắt lưng Tư Đồ Dật: “Dật Dật, ta sợ, hắn muốn lột da ta…” Ô ô, người ở đây thật đáng sợ, không phải là muốn khoét nội tạng của ta ra thì cũng là muốn lột da ta. “Sẽ không, hắn chỉ là đang dọa nạt ngươi thôi.” Tư Đồ Dật nghiêng đầu liếc Tư Đồ Hưởng: “Ngươi không có việc gì làm à?” Ngữ khí có đến mười phần uy hiếp. Tư Đồ Hưởng hì hì cười trả lời: “Dù gì ta cũng quen thói qua loa rồi, ngồi cả ngày trong phòng làm việc sẽ bị nhọt mông mất.” Hắn sửa sang lại quần áo, kéo ta từ phía sau Tư Đồ Dật ra, nắm tay của ta, nâng lên cười rạng rỡ nói: “Tiểu khả ái (bé đáng yêu♥), theo ca ca đi ra ngoài chơi nhé?” Ta chán ghét phủi phủi cái móng vuốt sói của hắn, trong lòng lại dâng lên dục vọng muốn đánh cho hắn một trận, nể mặt mũi Dật Dật, ta là bậc bề trên nên rộng lượng tha cho hắn một lần(1): “Ta không gọi là tiểu khả ái, ta gọi là Tư Tiêu Bạch, hơn nữa ngươi không phải ca ca ta!” Người đáng ghét! Dật Dật sao lại có một đệ đệ như vậy? Hừ, ta quyết định từ giờ trở đi sẽ khinh bỉ hắn. (1)QT: phóng tha nhất mã. Ta để ‘tha cho hắn một lần’ cho dễ hiểu. “Tử Tiểu Bạch? Há há… Ở đâu ra vẫn còn người có tên gọi như vậy? Cười chết ta mất!” Tư Đồ Hưởng cười đến mất hết cả phong độ, miệng há ra to đến nỗi có thể nhét vừa hai quả trứng. Tên là Tư Tiểu Bạch thì có gì mà buồn cười? Đây là tên phụ hoàng ta và quốc sư nghĩ ra, hắn cười đến ghê tởm như vậy là không tôn trọng ta, ta quyết định phải giáo huấn hắn, ta tức giận đạp cho hắn một cước, hài lòng nhìn hắn ôm chân nhảy choi choi: “Ngươi đi chết đi, đồ suy ca (2)!” (2)Suy ca: suy=yếu nhớt. Tiểu Bạch nghe nhầm từ ‘suất ca’=anh đẹp zdai mà Tư Đồ Hưởng tự nhận nãy giờ á. Lão này tự sướng kinh. =.= “Ta là anh đẹp zdai (suất ca), không phải suy ca, ngươi cái đồ Tiểu Bạch!” Tư Đồ Hưởng hướng ta kháng nghị. “Suy ca chính là suy ca, nhìn cái mặt của ngươi á, một cục xanh một cục tím, không phải suy thì là cái gì?” Ta không cam lòng chịu yếu thế liền rống lên. “Ngươi đồ Tử Tiểu Bạch kia… Ta xem ngươi là không biết chữ ‘suất’ (đẹp zdai) đọc thế nào đi hả? Có muốn ta dạy cho ngươi không a? Ta sẽ không thu học phí của ngươi đâu, đây là vì xã hội quét nạn mù chữ nha!” Giọng Tư Đồ Hưởng bắt đầu lớn hơn. Bọn ta bắt đầu tranh cãi ngươi một câu ta một câu, sắc mặt Tư Đồ Dật càng lúc càng khó coi, hắn hét to một tiếng: “Đủ rồi, cả hai người! Toàn bộ di ra ngoài cho ta!” Kết quả ta cùng Tư Đồ Hưởng bị Tư Đồ Dật đuổi thẳng cổ ra ngoài, hai người ỉu xìu đứng bên ngoài phòng làm việc, ta phì phì trừng mắt nhìn tên chả có tý phong độ nào kia, đồ phế vật, đồ vô dụng, không ai yêu Tư Đồ Hưởng: “Đều là lỗi của ngươi, bằng không Dật Dật sẽ không đuổi ta ra ngoài!” “Chả liên quan gì tới ta nhá? Là tại ngươi rất phiền phức thì có!” Tư Đồ Hưởng hừ lạnh. “Rõ ràng là ngươi!!!!” Ta rống thật to vào tai Tư Đồ Hưởng, có ý đồ muốn làm thủng màng nhĩ hắn. (o.O) “Là ngươi!!!!!!!!!” Cửa lại mở ra, Tư Đồ Dật đen mặt, trông như thần giữ cửa đứng trước cửa, trên khuôn mặt phiêu lượng (3) là vẻ âm khí bừng bừng: “Cả hai người các ngươi toàn bộ cút xa xa một chút cho ta!” Nói xong lập tức đóng sầm cửa, tiếp tục nhốt hai người bọn ta ở bên ngoài. (3)phiêu lượng: xinh đẹp, n ta thích nguyên văn hơn <img alt="" src="https://s.w.org/images/core/emoji/2.3/svg/1f600.svg" data-pagespeed-url-hash=3701902450 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Dường như có một trận gió lạnh thổi qua… ta sợ run cả người: “Dật Dật tức giận rồi…” “Quên đi, không thèm hơn thua với đồ tiểu mao tử nhà ngươi, ta về phòng làm việc của ta, ngươi tiếp tục đứng tại chỗ chịu phạt đi!” Hắn xuy lỗ mũi giễu cợt một tiếng, lập tức quay người rời đi. … Dật Dật không để ý đến ta…. Ta đứng…. Tiếp tục đứng…… “Tiểu đệ đệ, ngươi lại đây ra chỗ ta ngồi đi!” Phương bí thứ thấy ta đáng thương, nàng một bên cười một bên hướng ta ngoắc ngoắc, ai da, ta đường đường là một Vương gia, vậy mà lại lưu lạc đến nơi người khác thấy đáng thương mới cho ta ghế để ngồi, thật sự là vừa thê thê vừa thảm thảm, vừa thảm thảm vừa thê thê. Bàn của Phương bí thư so với cái bàn của Tư Đồ Dạt có nhỏ hơn chút, bất quá trên bàn cũng chất đống đầy ắp các loại giấy tờ, đối diện nàng vừa lúc có cái ghế dựa, ta liền không chút khách khí ngồi xuống, dù sao nàng cũng cho ta ngồi mà. Nàng nâng cằm, mỉm cười nhìn ta, không hiểu sao theo kinh nghiệm già dặn của ta, ta càm thấy ánh mắt nàng có ‘Sát khí’, vẻ tươi cười của nàng làm toàn bộ tóc gáy ta dựng thẳng đứng: “Ách, Phương bí thư, ngươi cứ làm chuyện của ngươi, không cần phải để ý đến ta…. Nàng tiếp tục nhìn ta cười, hơn nữa một câu cũng không nói (ghê thế…), ta thật sự có chút ngồi không yên, mông hướng sang bên cạnh xê dịch muốn tránh khỏi ánh mắt của nàng: “Cái đó… Ngươi cứ nhìn ta làm gì?” Liệu có phải nàng nhìn ra ta không phải người ở đây, đang muốn đem ta đi khoét nội tạng ra? Nhưng nàng từ chối không trả lời, tươi cười trên khuôn mặt càng lúc càng giảo hoạt, ánh mắt nhìn ta giống như là đang nhín một miếng thịt béo nằm trên thớt: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” “Mười tám!” Ta xoa xoa mồ hôi toát ra trên trán. Trên khuôn mặt nàng xuất hiện nụ cười hài lòng: “Tốt lắm, tốt lắm!” Cái gì mà tốt lắm tốt lắm? Ta mười tám tuổi thì liên quan gì đến ngươi? Bất quá vì duy trì phong độ của một Vương gia, ta ném một cái xem thường cho nàng. Nàng cười quỷ quyệt: “Ta thấy ngươi ngồi một chỗ mãi cũng nhàm chán, hay là ta cho ngươi mượn máy tính bảng của ta chơi, bên trong có phim hay lắm nha!” “Phim?” Cái đấy là cái gì? Ta tò mò nhìn nàng mở ngăn kéo lấy ra một vật nhỏ bé vuông vắn gì đấy: “Đây là cái gì?” “Máy tính bảng a, ngươi chưa thấy qua?” Nàng gõ mở cái vật nhỏ ấy, sau đó không biết ấn ấn cái gì, một lúc liền đẩy ra trước mặt ta: “Ngươi ngồi yên một chỗ xem nha, xem xong hết lại bảo ta!” Không xem còn may, vừa nhìn xui xẻo dọa ta xém chết: “Á… ở đây có hai cái nam nhân…. Hơn nữa không có mặc quần áo….” Làm thế nào mà cho người vào trong cái hộp nhỏ này được ta? Tà thuật… (Lạy Chúa…) Nàng che miệng cười trộm: “Đương nhiên phải là hai người, ngươi chậm rãi xem đi a!” Ta đổ mồ hôi, ta túa mồ hôi như mưa luôn! Nhưng người phụ nữ trước mặt không hề yếu thế, không thể biểu hiện ra là ta đang sợ hãi, mặc dù ta rất sợ phải quay mặt sang hướng đó xem, nhưng ta vẫn ra vẻ thật bình tĩnh, hai mắt nhìn chằm chằm lên trên đó, bất quá…. “Oa, đây là cái gì hả? Bọn hắn đang động phòng?” Ta thiếu chút nữa kêu to lên, cái người này thật là kỳ quái, sao chuyện động phòng lại có thể để người ngoài nhìn thấy thế này, mặt ta chắc chắn đỏ lựng rồi, ta có thể cảm thấy hai má nóng muốn chết. “Hư, ngươi nói nhỏ chút!” Nàng chỉ chỉ cửa bên trong, làm một cái động tác cắt đầu: “Tiếp tục xem đi!” (làm thế là đầu độc trẻ nhỏ à nha…) Ta yên lặng ngồi trên ghế nhìn tư thế kỳ quái của hai người kia, thỉnh thoảng phát ra tiếng than sợ hãi: “Oa nga…” Ta muốn hảo hảo học tập, hảo hảo học tập…….. Phương bí thư thấp giọng che miệng cười trộm, “Hắc hắc, đây là phim đen ta cướp được của một đồng chí, bồi dưỡng một tiểu thụ yếu ớt còn non vùng lên, tuyệt không bỏ qua bất luận một mỹ nam tử nào!” Nghe không hiểu nàng nói cái gì, ta tiếp tục xem cái gì đó đó của ta, không để ý đến tiếng cười tà ác của nàng. (biết ngay bà này là hủ… lúc nào cũng có dục vọng bẻ cong tất cả mỹ nam mà…. (như mình =)))) Màn đêm buông xuống, Tư Đồ Dật cuối cùng cũng tan tầm, ta ngồi ở trên xe của hắn, mặt dán vào cửa kính, nhìn ngọn đèn đẹp mắt hai bên đường, cực kỳ hưng phấn: “Thật đẹp quá đi nha! Chợt lóe chợt lóe giống như sao!” “Ngươi có đói bụng không? Ta dẫn ngươi đi ăn cái gì.” Hắn mỉm cười nhìn ta. Ta sờ sờ cái bụng rỗng, ngã xuống ghế ngồi: “Đói! Đói đến bụng đánh trống rồi nha!” Hắn rẽ ngoặt bên đường, tấp vào bên rồi từ từ dừng xe lại: “Đi ra ăn đây đi, Bát bảo trai cũng không tệ.” Ta ghé vào cửa sổ nhìn chỗ náo nhiệt ở đối diện ngã tư đường: “Đó là chỗ nào thế? Giống như có thật nhiều trẻ con.” “Đó là Khẳng Đức Cơ (KFC, nếu ta k nhầm), là một loại thức ăn nhanh, nhưng mà không có dinh dưỡng, ăn vào lại béo phì, ngươi là tiểu quỷ đang thời kỳ phát dục không nên ăn cái đấy!” Hắn lôi ta từ trong xe ra, đóng cửa xe. “Gặm gà?” Ta lầu bầu nói: “Như thế nào mà chỗ các ngươi đều gọi là gà?” Hắn sửng sốt, cười nói: “Cái gì đều là gà?” Ta nói thật hùng hồn đầy lý lẽ: “Điện thị gà, giặt quần áo gà, thủ gà, phi gà, còn có cái này gặm gà, tất cả đều là gà! Gà của các ngươi thật là giỏi, cái gì cũng thấy……” Tư Đồ dật cười ha ha:“Biết rồi, ngươi nói toàn bộ nhà bọn ta đều mở trang trại nuôi gà, người người đều là nuôi gà chuyên nghiệp, đi thôi, ăn trước cái gì đi.” Vừa vào Bát bảo trai thì có người tươi cười ra đón, nhiệt tình hỏi: “Hoan nghênh đã đến, xin hỏi đi mấy người?” “Hai người!” Tư Đồ Dật đáp. Ta nhìn khắp nơi, bên trong có đủ các loại trang sức và bàn, hai mắt đột nhiên nhìn đến một người kỳ quái, tóc vàng cuốn cong, mắt lại xanh lam, chẳng lẽ đây chính là yêu quái trong truyền thuyết? Mồ hôi lạnh của ta ứa ra, kéo kéo ống tay áo Tư Đồ Dật, nhỏ giọng nói: “Chúng ta vẫn là đi thôi, chỗ này có yêu quái!” “Yêu quái?” Tư Đồ Dật nhíu mày, hướng tầm mắt của ta nhìn lại, lập tức đen mặt, kéo tay của ta: “Đúng là có yêu quái, chúng ta đi thôi!” Mà yêu quái kia cũng thấy được chúng ta, đi thẳng đến phía bọn ta, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười: “Này, Dật, đã lâu không gặp!”