Chúng ta hiện ở tại nhà phụ mẫu Tư Đồ Dật, phòng ở vừa rộng vừa đẹp, có sân vườn nhỏ, còn có ao nhỏ, Tư Đồ Dật nói phòng ở này kêu biệt thự, cái ao kia gọi là hồ bơi. Mỗi lúc mặt trời xuống núi, người một nhà chúng ta đều vui vẻ ngâm mình trong hồ bơi chơi đùa, bảo bảo thoải mái nằm trên đệm phao, trôi đến trôi đi trong nước. “Đến, cười một cái!” Mẫu thân hắn lấy máy ảnh liên tục chụp chúng ta, ha hả, máy ảnh này thực sự quá thần kỳ, lợi hại hơn cả họa sư tốt nhất, nhấn một cái liền thu lại toàn bộ biểu tình của chúng ta vào trong. “Khanh khách...” Bảo bảo quẫy chân nhỏ mãnh cười, bởi vì trên mặt nước trôi nổi đủ loại món đồ chơi bơm hơi, con vịt này, xe này, ghế này... Ta suýt thì cười ngã vào hồ bơi, bởi vì bảo bảo ngày hôm nay trên người chỉ mặc cái yếm màu đỏ, duỗi chân một cái liền lộ ra tiểu thí thí và tiểu kê kê của hắn: “Ha, thật khả ái!” Tư Đồ Dật ôm vai ta, cũng cười: “Tiểu đông tây hình như biết lẫy rồi, vừa mới xoay người muốn đi tóm con vịt nhỏ.” “Ừm, may là đệm đủ rộng, bằng không sẽ ngã vào ao.” “Tùm” một tiếng, Tư Đồ Hưởng nhảy vào, vẩy lên bọt nước thật lớn, có rơi vào trên người bảo bảo, chẳng qua bảo bảo cười đến càng vui vẻ: “Khanh khách...” Tư Đồ Dật nhìn dáng vẻ Tư Đồ Hưởng nửa chết nửa sống, hoà nhã nói: “Sao hôm nay về sớm vậy? Bận việc xong rồi?” “Hôm nay là cuối tuần đó, ta còn liều mình đi làm đến hiện tại, ngươi ngược lại thoải mái, chạy tới đây ngâm nước tránh nóng, thiết!” Tư Đồ Hưởng trút giận lên món đồ chơi trong nước, liều mình ấn chúng nó xuống nước. Bảo bảo nóng nảy, hai con mắt bắt đầu ngập nước, sau đó lập tức bộc phát: “Oa...” Ngón tay nho nhỏ còn có hình có dạng chỉ vào Tư Đồ Hưởng, dường như đang cáo trạng với chúng ta. Bên hồ bơi bỗng nhiên bay ra một món đồ chơi nện lên đầu Tư Đồ Hưởng: “Ngươi chọc khóc Bạch Bạch, nhanh đi dỗ!” Là mẫu thân đại nhân của hắn! Hiện tại bảo bảo là bảo bối trong nhà, Tư Đồ Hưởng căng thẳng da đầu, bơi tới bên cạnh bảo bảo, đem hắn từ trên đệm bế lên, cưỡi lên trên cổ mình: “Tiểu tổ tông, ta sai rồi, đừng khóc được không?” Chân nhỏ ngâm trong nước, bảo bảo lập tức nín khóc cười, hai cánh tay nhỏ bé chặt chẽ túm đầu tóc thúc thúc hắn: “Khanh khách...” “A nha, đừng kéo, tiểu tổ tông, thúc thúc sẽ biến thành trọc đầu mất.” Tư Đồ Hưởng vội vàng cầm hay bàn tay nhỏ. Trên cổ bỗng nhiên truyền tới cảm giác kỳ quái, có một dòng nước nóng ấm từ trên cổ chảy xuống, Tư Đồ Hưởng hồ nghi sờ sờ đằng sau, lập tức thảm kêu một tiếng: “A! Hắn tiểu trên đầu ta!” Ta sắp cười đến nứt cả bụng, vô lực tựa ở trong lòng Tư Đồ Dật: “Ha ha ha ha, đây là nước tiểu đồng tử đấy nhé!” Bảo bảo vô tri cười khúc khích theo chúng ta, một chút cũng không biết là hoạ hắn chọc ra: “Khanh khách...” Bận rộn nhất là nãi nãi hắn, liên tục chụp ảnh: “Giữ nguyên tư thế này, đừng động đừng động!” “A! Mau ôm hắn đi!!!!” Tư Đồ Hưởng ngửa mặt lên trời rít gào. Chiếc giường nhỏ màu lam nhạt, màn tơ chống muỗi, Bạch Bạch nằm ở trên giường hắn vù vù ngủ, khóe miệng còn chảy nước bọt. “Cuối cùng cũng ngủ.” Ta thở dài một hơi, nắn chân nắn tay bò lên trên giường: “Hắn thực sự là tràn đầy tinh lực, mỗi ngày phải nghịch đến nửa đêm mới ngủ.” “Tiểu Bạch khổ cực rồi, thưởng ngươi một nụ hôn nhỏ!” Tư Đồ Dật kéo ta, túm tới bên người, ở trên môi ta in một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước. Ta bất mãn nói: “Còn muốn nụ hôn lớn!” Hắn lập tức trở mình đem ta áp dưới thân, cánh môi mềm mại dán tới, đầu lưỡi cường ngạnh xông vào trong miệng ta, hai bàn tay cũng không nhàn nhã bắt đầu dao động trên người ta, trong chốc lát một thứ che thân duy nhất trên người ta cũng rời ta mà đi. Sau khi hôn sâu, hắn theo thói quen từ tủ đầu giường lấy ra đồ bảo hiểm, ta vội vàng ấn tay hắn: “Không cần nó, có được không? Chỉ lần này thôi!” Hắn nhíu mày nói: “Thế nhưng lỡ...” “Không có lỡ, trước đây lúc ở bên kia cũng đâu có dùng, còn không phải vẫn tốt sao.” Ta lập tức lại đem đồ bảo hiểm trong tay hắn nhét về: “Đến đây đến đây!” “Đó là ta bảo đại phu viết toa thuốc sắc mới tránh thai được, ngươi tưởng may mắn thế thật sao?” Hắn vẫn đem đồ bảo hiểm lấy ra: “Ta là vì tốt cho ngươi, ngươi yêu cái đẹp như thế, cũng không muốn trên bụng có thêm sẹo chứ.” Cái này ngược lại cũng đúng, chỉ nghĩ bảo bảo đáng yêu, đều đã quên một điểm này, ta mở ra nụ cười, hai cánh tay ôm cổ hắn: “Dật Dật, ngươi thật tốt, luôn suy nghĩ cho ta, ta cũng muốn thưởng cho ngươi một nụ hôn lớn!” “Ừ!” ... Thời gian thoi đưa mới đó đã qua 3 tháng, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ, nhất là Bạch Bạch, gần như mỗi cách vài ngày lại có một món đồ chơi mới, vui đến quên cả trời đất: “Nha nha nha nha nha... Ngô... Ngô...” “Không ngờ bảo bảo mặc váy cũng rất đẹp, hi, trắng trắng mềm mềm.” Ta ngồi trên đùi Tư Đồ Dật, nhìn Bạch Bạch ngồi ở sàn nhà chơi đồ chơi xếp hình bằng gỗ, hiện tại hắn đã biết bò rồi. Tư Đồ Dật cười nói: “Tóc hắn để dài như thế, trông đã giống tiểu cô nương rồi.” Ta cười nhìn Tư Đồ Dật, tóc hắn cũng rất dài, kể từ lúc đi Nam Quận Quốc hắn chưa từng cắt, hắn biết hắn có thể tuỳ thời về lại cùng ta, vậy nên vẫn giữ dài. “Đúng rồi, hiện tại cũng tới tháng 11, ta cùng ngươi quay về xem thế nào, thuận tiện cầm quần áo mùa đông của Liễu Tiếu Phong mang về cho hắn.” Ta kinh hỉ nhìn hắn: “Thực sự? Cuối tháng về?” Hắn gật gật đầu, ôn nhu nhìn ta: “Coi như cuối tháng về, tính ra ngươi cũng đã đi 4 tháng, lại nói chỗ đó còn có việc làm ăn của ta, có phải không?” “Da! Ta có thể về rồi, ngay mai ta phải đi mua quần áo cho con rể, tiểu tình nhân của Bạch Bạch, cả đồ chơi nữa, còn phải mua sữa bột và bình sữa nữa nhỉ? Đúng rồi, còn phải mua mì ăn liền của ta, bánh quy mấy thứ mang về tặng cho phụ hoàng với các hoàng huynh, còn phải mua mấy thứ đồ mới lạ mang cho bọn hắn.” Ta đầy mặt hưng phấn, trong não còn tính toán dùng mì ăn liền đi đổi các loại châu báu với các hoàng huynh. Hắn sủng nịch sờ sờ đầu ta: “Tùy ngươi, chỉ là đừng mua nhiều quá, ta không cầm được.” Thế nhưng dưới khát khao điên cuồng mua sắm của ta, ta mua một thùng mì ăn liền, một hộp bánh quy, hai hộp sữa bột, một đống quần áo cùng đồ dùng cho bảo bảo, còn có vài thứ vật dụng hàng ngày rất tiên tiến, tỷ như máy cạo râu tự động, xà phòng thơm, dầu gội đầu... Mấy thứ này cũng đủ xếp thành một toà núi nhỏ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đem cả đống này toàn bộ đóng gói, sau đó mua xe đẩy chuyên để hành lý, đem toàn bộ buộc chặt trên xe. Chỉ là trở lại một tháng thôi, gia gia nãi nãi của bảo bảo đã rất không nỡ, một bộ muốn đem bảo bảo giữ lại, chỉ có Tư Đồ Hưởng cười đến xán lạn gấp ba bình thường, hắn cuối cùng không cần chịu áp bức nữa! Đem đồ toàn bộ đặt lên xe, ta cũng ngồi vào xe, nhấc tay bảo bảo vẫy vẫy về phía bọn hắn: “Tạm biệt! Chúng ta rất nhanh sẽ về!” Chúng ta lái xe nhanh tới nhà Liễu Tiếu Phong, quần áo của hắn còn chưa lấy, hơn nữa chỗ hắn có nhiều kính, rất tiện. Thế nhưng khi xe ngừng trước cửa nhà Liễu Tiếu Phong, chúng ta lại thấy trong nhà hắn sáng đèn: “Kỳ quái, chẳng lẽ có trộm?” Tư Đồ Dật nhìn chiếc xe đỗ bên cạnh xe chúng ta, thản nhiên nói: “Có lẽ không phải, vào xem.” Ấn chuông cửa, đợi chừng 10 phút, cửa mở, một nam nhân xa lạ đứng ở trước mặt chúng ta, chẳng qua hắn mặc Âu phục, khuôn mặt tuấn lãnh tà mỹ lại càng không giống trộm: “Các ngươi là ai?” “Ta còn muốn hỏi ngươi là ai ý? Làm gì trong nhà người khác vậy?” Ta đẩy hắn, tự bước tiến vào, ánh mắt quét quanh bốn bề: “Còn may, không trộm đồ gì!” Nam nhân kia cười lạnh nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Tự ý vào nhà người khác rất thú vị hả?” Tư Đồ Dật cũng lãnh giọng nói: “Đây hình như không phải nhà của ngươi nhỉ? Ngươi mới là tự ý vào nhà người khác!” Ta phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, rõ ràng là nhà Liễu Tiếu Phong!” Sắc mặt hắn biến đổi: “Các ngươi quen Liễu Tiếu Phong?” “Đương nhiên, chúng ta là thân thích đấy!” Thông gia cũng tính là thân thích nhỉ? Ta hồ nghi nhìn hắn: “Nhưng thật ra ngươi, ngươi là người nào? Ở đâu toát ra vậy?” “Ta là người yêu hắn!” Edit+Beta: Huyết Vxu