Rốt cục đã xong! Phượng Đình ngồi trước máy tính, xoay cái lưng cứng nhắc, ném bút đi. Cuối cùng cũng hoàn thành. Hứng chí nàng khiêu vũ, lướt lướt đến giá sách lấy Usb copy lại. Thật tốt quá, giờ nàng có thể đi xem phim, đi nhà hàng, mua sắm… Nhìn chiếc áo cưới treo ở kia. Đúng rồi nàng còn chưa đi tuần trặng mật ( ặc, thế còn chưa đủ happy hay sao mà còn tuần trăng mật) Vì lo lắng vụ công tước, chồng nàng về đến nhà mệt là ngủ, nàng cũng bận rộn. Không thấy anh nói gì, chắc là công việc cũng thuận lợi. Phượng Đình đi đến trước gương 1 bên trải đầu, mắt thì cười, trong đầu không ngừng nghĩ mình sẽ cùng lão công đi nơi nào. Pari,Ý, hay du lịch trong nước. Phải tham khảo mấy tạp chí du lịch mới được. Tóc được cột chặt. Chuẩn bị xoay người thì nghe tiếng chuông của - Đến đây! Đến đây! Phượng Đình giương giọng hô to, mở cửa ra, gió lạnh thổi thoáng run run - Chào chị. Tĩnh Vân xinh đẹp đứng ở cửa, sau có ba lô, mắt đen nháy nhìn Phượng Đình - Tĩnh Vân! Sao em lại tới đây? Phượng Đình phát giác thần sắc nguội nguội khác thường, vội lấy áo khoác mặc vào, chống đỡ cái lạnh - Chị, em…em! Tĩnh Vân cắn môi, muốn nói gì đó lại thôi - Làm sao vậy? Có phải mẹ nhờ em mang canh gà tới đây? - Không phải? Tĩnh Vân hít 1 hơi thật sâu, nhìn ánh mắt đại tỉ. Chị! Em có chuyện muốn nói - Ừm - Em… - Em sao? Đợi cả buổi mà không thấy cô em nói gì. Nàng không còn kiên nhẫn nữa muốn hỏi biết đáp án thì lúc đó có người tới - Xin hỏi, đây phải nhà của Lệ Đại Công. Một thanh âm mềm mại vang lên là 1 đại mĩ nhân Latinh, không biết tự khi nào đã đứng sau Tĩnh Vân, vẻ mặt tươi cười nhìn 2 chị em Nữ nhân kia nhìn từ đầu đến chân hết sức xinh đẹp, nữ nhân nóng bỏng này sao lại hỏi chồng nàng? Phượng Đình cảnh giác hoài nghi có phải hay không đây là “vũ khí bí mật” của FBI phái đến. Có phải bọn ngoại quốc này thay đổi phương thức làm lung lay ý chí của chồng nàng. Nghĩ đến đây nàng cười lạnh - Uy! Ngươi không cần phải lãng phí công sức, ta nói cho ngươi biết chồng ta sẽ không mắc mưu. Lão công ta sẽ tuyệt đối không ăn vụng bên ngoài ngoài! Vị mỹ nhân kia mặt vẫn mỉm cười - Ngươi hiểu nhầm rồi, ta không đến tìm Lệ đội trưởng. Lông mi dài chớp chớp – ta tới tìm ngươi Tìm mình? Mặt nàng mờ mịt biểu tình - Tìm ta? Quái, mĩ nhân FBI đến tìm mình làm gì? - Đúng vậy!Ta muốn mời Lệ phu nhân làm khách, tiện có vị cô nương này, như vậy thỉnh 2 vị cùng ta đi, ta chiêu đãi Nha! Có phải bọn họ dụ sắc bất thành, nên muốn hối lộ nàng không? Bọn ngoại quốc này quỷ kế đa đoan. Nàng chí ra cũng là phu nhân của vị anh hùng, không thể làm hao tổn thanh danh của chồng nàng - Vẫn là 1 câu, ngươi không cần uổng phí tâm cơ! Ta không thể nhận chiêu đãi Vị mĩ nhân vẻ mặt vẫn mỉm cười - Nha! Đừng cự tuyệt ta nhanh như vậy. Nói rồi sờ soạng thắt lưng Phượng Đình không mảy may để ý, cùng em mau mau đi. Nhưng mĩ nhân kia khéo léo rút ra súng lục, và từ đầu chui ra 2 tên áo đen, nhìn biết không tốt tý nào - Ngươi là ai? Phượng Đình hỏa tốc che mình cho muội muội, trong lòng thấy có gì đó không ổn. Có lẽ nàng đoán sai, cô ta không phải là người của FBI, có lẽ họ rất nguy hiểm Nhìn thấy biểu tình của nàng, mĩ nhân đó mỉm cười, giọng vẫn rất mềm mại, dễ nghe - Ta kính mong 2 vị đi cùng ta 1 chuyến. Lắc khẩu súng ra hiệu cho 2 tên áo đen - Bịt mắt họ lại Tình thế này Phượng Đình chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý họ xử. Nàng không có cơ hội đi giao bản vẽ. Xong đời! Tiểu Quyên nhất định sẽ làm thịt nàng! Lúc này ở đội đặc nhiệm Phi Ưng Các ý kiến làm thế nào, câu hỏi nào để thẩm vấn công tước đang được nêu ra. Một nhân viên, sắc mặt ngưng đọng đi về phía văn phòng - Đội trưởng! Anh phải nghe cuộc điện thoại này? - Làm sao vậy? Lệ Đại Công giương mày rậm lên, nhìn sự khác thường của đồng nghiệp Lâm Kiệt hít 1 hơi thật sâu, nhanh chóng báo cáo: – Có người tự xưng là Huyết tinh Mary muốn nói chuyện với anh? Nghe tới đại danh Huyết tinh Mary, cô ta cũng là 1 tội phạm truy nã quốc tế, là người xinh đẹp động lòng người, giết người không chớp mắt. Cô ta là trợ thủ của Công Tước. Con ngươi đen nhọn rùng mình, Lệ Đại Công cầm lấy điện thoại - Lệ Đại Công ta xin hỏi ngươi có đối xử tử tế với nam nhân yêu dấu của ta không đó? - Ngươi có thể tới đây cùng hắn, cho hắn 1 mình cảm thấy buồn chán Giọng cười thanh thúy vang lên, tiếp túc nói với giọng ngọt ngào - Ha ha Lệ đội trưởng thật hãi hước. Ta muốn gọi điện với ngươi thực hiện 1 cuộc giao dịch. Nữ nhân này càng nói ngọt ngào - Ta không cùng tội phạm giao dịch. Hắn kịch liệt cự tuyệt - Xin đừng nhanh như vậy cự tuyệt ta, ta tin chắc cuộc giao dịch này rất thú vị. Sau đó đem điện thoại để sát vào ngươi bị che mắt. Nào hãy nói vài câu với chồng ngươi đi! Bên kia điện thoại, Phượng Đình kiên trì không nói, môi mím chặt. Mary lúc này nhếch môi, đưa tay tát nàng 1 cái, thanh âm kêu lên đến chói tai. Gương mặt kia rốt cục cũng nói ra, không phải là cầu cứu chồng, không khóc lóc mà là giận dữ. - Con bà nó, ngươi dám đánh ta!Ta… Phượng Đình mắng vài câu, tự dưng mình lại mắc mưu. Hít sâu, dùng toàn lực hét to: - Đại Công, đừng nghe lời cô ta, không cần để ý tới em..u…u. Khối khăn nhét vào miệng nàng Bên kia điện thoại xôn xao,rõ ràng âm thanh, Lệ Đại Công cắn chặt răng, tay đập xuống bàn. Nghe thấy tiếng vợ bị đánh mắt mắt tức đến muốn nẩy lửa,khó khăn lắm hắn mới giữ được thái độ bình tĩnh - Thế nào, ngươi biết ai đang nói chứ. Huyết tinh Mary giọng ngọt ngào mà khiến người ta phát run: – Hay là ta chặt đôi tay xinh đẹp này đến cho ngươi xác nhận - Không, đừng chạm vào nàng. Lệ Đại Công trầm giọng cảnh cáo: – Nếu ngươi dám chạm vào cô ấy thì chính tay ta sẽ đập tan cánh tay ngươi Với Mary kẻ giết người vô số, đã giết bao nhiêu người, vậy mà giọng điệu người này lại khiến cho sống lưng cô ta thấy lạnh, trực giác nói cho nàng biết anh ta là nhân vật lợi hại - Yên âm, chỉ cần ngươi giao công tước, ta đảm bảo cô ta toàn vẹn về với ngươi. Huyết tinh Mary cặp mắt rám nắng ngắn hướng khác: – Thê tử ngươi, và muội muội của cô ta đang ở chỗ ta. Lấy 2 đổi 1 chẳng phải ta thiệt thòi hay sao! Tức giận mãnh liệt, mắt phẫn nộ mà vẫn có thẻ nói ra câu với ngữ điệu bình tĩnh - Thời gian và địa điểm? - Khi ta quyết định, sẽ thông báo cho ngươi. Huyết tinh Mary lập tức cúp điện thoại - Khốn khiếp! Lệ Đại Công gạt đổ đèn bàn rơi xuống đất vỡ  tan Ngoài cửa tiếng người chạy bộ tới.Lâm Kiệt thông báo - Đội trưởng đã xác định được vị trí cuộc điện thoại - Ở đâu? Lệ Đại Công ngẩng mặt lên, tuy hi vọng thoáng trào - Ngay tại nhà của anh! Huyết tinh Mary căn bản sẽ không còn ở chỗ đó, chắc chắn đã đem nàng đi. Hy vọng thoáng dập tắt, Lệ Đại Công nhắm mắt trầm xuống. Suy sụp ngồi trở lại ghế, khuôn mặt đăm chiêu suy  nghĩ - Đội trưởng? Lâm Kiệt lo lắng gọi - Ta không sao. Các ngươi đi ra ngoài đi Lâm Kiệt lo lắng, do dự, biết là đại tẩu nằm trong tay tội phạm nguy hiểm, chắc giờ này anh rất khổ sở, đưa ra đề nghị – đội trưởng hay tập hợp mọi người - Đi ra ngoài. Tiếng gầm gừ vang lên. Từ khi quen biết đội trưởng đến nay dù qua bao vụ án lớn nhỏ, bao hiểm nguy chưa bao giờ thấy anh mất bình tĩnh, vậy mà hiện tại. Làm cho mọi người kinh hãi, đẩy cửa ra ngoài. Lâm Kiệt không dám ở lâu vội vã tìm đội phó báo cáo, không thể chậm trễ Bên trong, khôi phục lại sự im lặng, Lệ Đại Công tay đập đập vào trán tức giận vì sự thiếu chu toàn của mình Hắn thật sơ sẩy! Như nào lại không nghĩ đến hắn làm liên lụy đến nàng? Bọn chúng không thể động vào hắn thì đương nhiêm sẽ tìm nàng ra tay. Hắn hít thật sâu, lấy lại bình tình suy nghĩ. Nhưng nghĩ tới vợ là lòng hắn lại không yên Đáng chết! Dùng nắm đấm mạnh, mặt thủy tinh của bàn vỡ nát - Sao lại thế này? Lệ Đại Công ngẩng đầu,  Giang Chấn đứng ở cửa thở dốc ____ Hắn đem Phượng Đình đẩy ngã xuống đất, nàng đau, kêu ra 1 tiếng - Chị. Chị không sao chứ? Nghe thấy tiếng chị bị ngã và tiếng chửi, Tĩnh Vân chỉ sợ chị ngã bị thương - Chị không sao! Phượng Đình giãy dụa ngồi dậy, dây thừng được tháo bỏ, bao che được bỏ ra, tuy ánh sáng yếu ớt, nhưng Phượng Đình khôi phục lại thị lực. Tuy chính mình bị bắt cóc, nhưng Phượng Đình lại đứng lên cảnh cáo đối phương. - Ta nói cho ngươi biết, biết điều hãy thả chúng ta về nhà, nếu không chồng ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây - Yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương các ngươi. Mary cười lạnh 1 tiếng: - Chỉ cần lão công ngươi coi trọng ngươi, nguyện ý giao công tước, thì mai thôi, ngươi và em ngươi có thể trở về. Lời nói chưa hết thì tiếng nhạc vang lên cắt đứt Phượng Đình khởi mày, hình như đây là tiếng chuông điện thoại của nàng. Nàng thầm oán, sao tiếng chuông đó không vang lên sớm chứ - 2 ngươi thật là lũ ăn hại, sao không soát người bọn họ. Huyết tinh lục tìm ấn nghe tưởng Lệ Đại Công: – Lệ đội trưởng, ngươi thế nào lời ta nói lúc nãy…? Nhưng rất tiếc, đó không phải Lệ Đại Công mà là người ngoài - Uy Lệ đội trưởng cái gì chứ. Tiểu Quyên tức giận hét lên: – Lâm Phượng Đình ta nói cho ngươi biết, ngươi tưởng giả giọng ngoại quốc mà lừa ta. Hôm qua ngươi còn tươi cười nói sẽ hoàn thành, ta còn vỗ ngực trước chủ biên đảm bảo tuyệt đối ngươi sẽ không thất tín! Vậy mà ngươi cuộc họp không tới, điện thoại nhà cũng không … - Ta không phải Lâm Phượng Đình. Huyết tinh Mary đập bàn tức giận Tiểu Quyên hoài nghi, sửng sốt - Không phải? - Không phải? - Vậy ngươi là ai? - Huyết tinh Mary. Chờ đối phương nghe thanh danh của nàng sẽ kinh hách mà cúp điện thoại. Thanh âm bên kia cũng là gào thét - Cái gì cơ? Đối với tội phạm quốc tế thì với Tiểu Quyên là số 0, nổi giận lôi đình – Cái gì ta không cần biết! Ta cảnh cáo ngươi, mau bảo nàng ta nhận điện. Nếu không đừng trách ta không khách khí. Ta cùng nàng ta hợp tác với nhau lâu vậy, bảo vệ nàng ta trước mặt ông chủ, vậy mà nàng ta dám trốn, điện thoại nhà không nghe, di động lại có người khác chết thay, thật quá đáng, bảo nàng ta ra đây! Huyết tinh Mary gào rít thật to ( haha nổi tiếng thế nào ko biết, ko tức mới lạ), đưa diện thoại cho Phượng Đình nói – mi tự xử lí cô ta Phượng Đình cười gượng, rồi tiếp nhận di động - Alô, Tiểu Quyên sao? Sao nàng cảm thấy biên tập thật lợi hại, ngay cả tội phạm mà cũng ko địch lại được thần công của Tiểu Quyên - Lâm Phượng Đình rốc cục ngươi cũng nghe điện thoại. Ngươi chết đâu rồi - Ta đã họa xong rồi, đã muốn mang nó tới cho ngươi. Nàng bất đắc dĩ trả lời, nhìn ánh mắt giám thị của huyết tinh.Nhưng khi ta  chuẩn bị ra ngoài thì đã bị bắt cóc - Bắt cóc? Ngươi cho ta là trẻ lên 3 hả! Nhất định là ngươi chưa hoàn thành bức vẽ đúng không? Nếu xong rồi sao ngươi còn chạy! - Ta thực sự họa xong rồi mà - Ta không tin, không tin. Nhất định hôm nay ngươi phải đến!Ngươi thật vô tình gạt ta, lão bản nổi giận với ta, ta có hóa thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi! - Ta xong thật mà! Vội vàng nói lớn – ta bị bắt cóc thật mà, ngươi còn không tin. Được rồi, ngươi tới nhà của ta, mở máy tính có lưu đó - Nếu máy tính ngươi không có? Tiểu Quyên lòng đầy hoài nghi - Có mà, ngươi sẽ tìm thấy mà Nói rồi, nàng tắt di động, bỏ vào túi. Nhưng Mary mắt nheo lại, vươn ngón tay ngọc nhéo nàng 1 cái - Giao ra đây, đừng nghĩ mi giữ được Đáng giận, nàng muốn cất để có gì còn giấu gọi điện cho chồng…Cánh cửa gỗ đóng lại, ánh sáng biến mất,Phượng Đình đến bên muội muội cởi dây thừng, và bao che mặt - Điện thoại của em đâu? - Ách, em để trong túi, nhưng vừa bị họ cầm đi rồi.Tĩnh Vân nhỏ giọng trả lời - Chết tiệt! Nói rồi 2 vai sụt xuống, nhìn xung quanh xem có đường thoát hay ko. Nhưng đây là tầng hầm, có lỗ cửa sổ nhỏ, nhưng nàng chui không được - Tĩnh Vân! Em không sao chứ? Nàng dùng sức trấn an, cho muội muội yên tâm – đừng lo, chồng chị sẽ nhĩ ra biện pháp cứu được chúng ta” - Ân!Tĩnh Vân gật đầu, tựa vào vai chị Nàng biết chồng sẽ cứu nàng, nhưng vì cứu nàng có thể sẽ làm hỏng mọi chuyện, cấp trên sẽ không đáp ứng điều kiện giao dịch công tước. Chỉ sợ vì cứu nàng mà anh lén trao đổi thì thanh danh của anh sẽ bị hủy hoại… - Gâu! Đột nhiên nghe được tiếng chó sủa,Phượng Đình hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thấy 1 đầu chó đen thui, đang từ ngoài cửa sổ tiến vào - Nặc Nặc! Hai nữ nhân nhảy dựng lên như có cứu viện - Sao ngươi lại tới được đây, Đại Công đâu? Phượng Đình kiễng mũi chân lên, nhìn bên ngoài cửa sổ chỉ có Nặc Nặc mà không có bóng ai - Gâu…gâuuuu. Nặc Nặc thở phì phò, liếm liếm mặt nàng - Hư, đừng kêu to, cẩn thận đám người xấu đem ngươi làm thịt. Đáng giận, đừng liếm ta mà - Đại tỉ là tỉ phu đến đây sao? Tĩnh Vân kéo chị để nàng khỏi ngã - Không có! Phượng Đình lắc đầu, giương mắt nhìn Nặc Nặc không khỏi thở dài - Khăn tay của em đâu? Chẳng phải em vẫn luôn mang theo khăn tay bên mình. Một chút ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Phượng Đình - Có. Đây chị. Tĩnh Vân lấy từ trong túi ra chiếc khăn trắng tinh - Thật tốt quá! Mau giúp ta lấy cái đệm ra đây Nệm được chuyển đến, Phượng Đình đứng lên trên, khiễng mũi chân câu đến chỗ Nặc Nặc - Nặc Nặc, ta trông cậy vào ngươi. Hãy đi tìm Lệ Đại Công dẫn anh ta tới đây Con chó nhỏ không đi, vẫn đứng ở đây liếm liếm tay nàng - Trời ạ, mau về đi. Nàng vội vẫy tay, nó vẫn cứ liếm, vẻ mặt ngốc nhìn nàng - Nha! Đáng giận! Về nhà mau, ngay lập tức. Nàng giận đến mức muốn giết nó, dậm chân Nhận thấy nữ chủ nhân nổi giận, nó sợ đến mức lui về phía sau, khuôn mặt đáng thương, giống như không mở được tủ lạnh lấy sườn Đúng rồi, sườn! Phượng Đình lại kiễng chân lên, ra mệnh lệnh - Go! Đi tìm sườn! Sườn, sườn. Phát hiện ra nó có phản ứng, vội thúc giục – về nhà có sườn, nhanh Nặc Nặc dựng đứng lỗ tai, lui 2 bước, quay đầu nhìn lại nàng - Ta cam đoan sẽ không ngăn ngươi ăn. Nàng khẩn trương vẫy tay đuổi nó đi Dường như nó hiểu lời nàng nói, chạy đi tìm cái món sườn yêu thích ngon lành của nó.