Người hầu kiếm thánh
Chương 2
Hắn không xuống tay, mà khiến cho Thượng Quan Ngự Kiếm chú ý, chính là nàng, bị hắn bắt được lại hoàn toàn không có ý niệm chạy trốn ở trong đầu, ngay cả cặp mắt không an phận kia cũng không nháy một cái.
Nàng không biết tánh mạng của mình đang nằm trong tay hắn sao? Hay nàng biết rõ hắn sẽ không ra tay?
“Sao lại dừng tay?” Mạc Nguyên Thiến chẳng những không sợ, còn bật cười. Đơn giản vì nàng đột nhiên nhớ tới, Thượng Quan gia Minh Hà Trang, không phải là võ lâm thế gia ở phía nam sao?
Xem ra, người trước mắt này, lai lịch không nhỏ a.
Thượng Quan Ngự Kiếm không trả lời, càng khiến cho Mạc Nguyên Thiến tự đắc.
“Ta nói, ngươi chắc chắn là người nhà của Thượng Quan.” Không thèm để ý cổ tay mình còn bị hắn nắm, mạng nhỏ nằm trên tay người ta lại không quan trọng bằng thân phận của hắn. “Ta nhớ rõ đương kim Kiếm Thánh, là thiếu chủ Thượng Quan gia, đường đường sơn trang nổi danh giang hồ, chắc là sẽ không phân tốt xấu, sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, liền tùy tiện giết cô nương xinh đẹp thiên kiều bá mị như ta đi.”
“Ta đã cho ngươi cơ hội.” Là nàng không chịu trả lời đàng hoàng.
“Cơ hội? Ngươi nói quen biết ngươi là cơ hội sao?” Mạc Nguyên Thiến cố ý giả bộ thẹn thùng. “Ta biết bộ dáng ta người gặp người thích, người bình thường thấy ta luôn muốn tiếp cận ta một phen, nhưng mà ngươi ngay cả tên cũng không nói, cứ như thế nắm tay của ta. Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu để người khác biết được, ta cũng không muốn sống nữa a.”
“Sư phụ ngươi rốt cuộc là ai?” Chiêu thức nàng sử dụng, tất cả đều là võ công của bổn môn, mà khinh công kia Thượng Quan gia không truyền ra ngoài, có tên “Phi Yến trở lại”. Theo hắn biết, ngoại trừ đại bá phụ mất tích không rõ tung tích, trên đời chỉ có hai người là hắn cùng phụ thân biết.
Mình chưa từng gặp nàng, nàng cũng không phải người trên Phi Hà đảo, khả năng duy nhất, đó là đại bá phụ truyền cho đệ tử!
Cứ nghĩ đến đại bá phụ mất tích hơn hai mươi năm, cho dù sao đi nữa hắn cũng không buông tha manh mối này.
“Sư phụ ngươi là Thượng Quan Mộ Dương? Ông ta hiện tại ở nơi nào?” Hiếm khi có được tin tức, Thượng Quan Ngự Kiếm bám riết không tha.
“Đã nói không biết a.” Mạc Nguyên Thiến cười duyên. “Ta không phải họ Thượng Quan, ngươi níu kéo ta hỏi người Thượng Quan bị mất tích, cái này không phải làm khó ta sao?”
“Ngươi không phải họ Thượng Quan, nhưng lại sử dụng võ công Thượng Quan gia, nên giải thích sao?” Thượng Quan Ngự Kiếm cũng không phải dễ bị đùa giỡn như vậy, làm trò cười cho nàng.
“Sư phụ ta dạy a.” Thấy hắn nhíu mày, Mạc Nguyên Thiến lại cười.“Nhưng sư phụ ta họ gì, tên gì, ông ấy cũng không có nói cho ta biết.”
Mạc Nguyên Thiến không cần nghĩ cũng biết, sư phụ mình khẳng định là người hắn nói – vị “Thượng Quan Mộ Dương” kia. Không chỉ thế, sợ hắn là người trọng yếu trong Minh Hà Trang Thượng Quan gia! Thật sự là không có suy nghĩ, hắn biết rõ ràng đồ nhi của mình đối với hai người Võ Hoàng, Kiếm Thánh trên giang hồ có bao nhiêu tôn sùng, tuy nhiên mỗi lần nàng hỏi cũng chỉ phất tay, nếu không thì bảo nàng từ bỏ ý định, một chút tin tức cũng không cho nàng biết.
Hừ! Lần sau gặp lại ông, không thể không cùng ông tính sổ!
Nhưng mà, sư phụ là người danh tiếng lẫy lừng lắm sao? Bằng không lại mai danh ẩn tích trong Cẩm Tú thành nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nói về lai lịch của mình. Lại không nói, nam nhân trước mắt này, vì sao lại gấp gáp tìm ông ấy như vậy.
“Vậy hắn hiện tại ở nơi nào?” Thượng Quan Ngự Kiếm hỏi lại.
“Không rõ ràng lắm a.” Mạc Nguyên Thiến bất đắc dĩ lắc đầu: “Nói đến sư phụ a, ông ấy du sơn ngoạn thủy khắp nơi, ngẫu nhiên nhớ đến còn có đồ đệ là ta thì đến thăm, thật sự là đến vô ảnh đi vô tung, hại tại khi xảy ra chuyện lại không tìm thấy người.”
Thở dài vô cùng đáng thương, Mạc Nguyên Thiến vẻ mặt xin lỗi nhìn nam nhân mặt không vui. “Như vầy đi, nếu ta gặp sư phụ, liền giúp ngươi truyền lời cho ông ấy được không?”
Thượng Quan Ngự Kiếm lạnh lùng nghiêm mặt, không trả lời.
Mắt nàng chớp chớp, mang theo chút thỉnh cầu đáng yêu hỏi: “Như vậy cũng không được sao? nhưng ta cũng không có khả năng biến ra người cho ngươi nha! Ngươi rõ ràng rồi thì tốt nhất là thả ta đi.”
Tuy rằng hắn dùng lực không lớn, nhưng nắm lâu như vậy tay hắn không tê sao? Hơn nữa nếu cứ như vậy, trời càng lúc càng tối, nàng còn phải vượt qua Khai Sơn phái đi xem vị Kiếm Thánh mọi người bàn tán kia! Còn nữa, nếu người này là đệ tử Minh Hà Trang, chẳng phải đại biểu Kiếm Thánh Thượng Quan Ngự Kiếm cũng đến cùng hắn sao!
Không nên không nên, nàng phải nhanh đi tìm vị trí đẹp mắt để xem, không có thời gian cùng hắn dây dưa nữa.
“Nếu không, ngươi để lại phương thức liên lạc, khi ta gặp sư phụ, ta lập tức báo cho ngươi?” Nhìn thấy hắn không nhúc nhích, Mạc Nguyên Thiến lần này gặp phiền não rồi. “Này không được kia không xong, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng đây mắt to trừng mắt nhỏ, đến khi hóa đá sao?” Nếu thực sự hắn muốn vậy nàng không phải đã chết chắc sao!
Thượng Quan Ngự Kiếm nhíu mi, vẫn không buông tay.
“Ngươi không thể liên lạc với tôn sư?” Hắn lạnh giọng xác nhận.
“Đúng vậy.”
“Hắn không báo trước xuất hiện trước mặt ngươi?” Hỏi lại.
“Đúng vậy.”
“Xem ra, ta chỉ có thể giữ ngươi lại.” Trầm mặc một lúc, Thượng Quan Ngự Kiếm quyết định việc này.
“Cái gì?”
Mạc Nguyên Thiến sợ hãi kêu!
“Vị công tử này, vị thiếu hiệp này, vị đại gia này a……” Mạc Nguyên Thiến bắt đầu cảm thấy mình gặp phải phiền toái, hơn nữa là cái loại khó giải quyết.
“Ngươi như vậy là ức hiếp dân nữ…… Ách khụ khụ……” Mạc Nguyên Thiến trừng lớn mắt.“Ngươi cho ta ăn cái gì?”
“Để ngươi tự nguyện đi theo ta.”
Nhìn hắn vẻ mặt không tình nguyện, giống như là nàng ép buộc hắn vậy. Phải biết rằng, nàng mới là người tâm không cam lòng không muốn, không hứng thú a.
“Cái gì vậy?” Hạ thuốc, hơi quá đáng đi!
Trách không được sư phụ luôn khuyên nàng từ bỏ ý niệm làm người giang hồ, xem ra giang hồ xấu xí như vậy, nàng rõ ràng là tiểu nữ tử không nơi nương tựa, cư nhiên vừa bị đùa giỡn vừa bị hạ độc, rốt cuộc nàng đã hiểu ra, giang hồ hiểm ác chính là như vậy?
“Chỉ cần ngươi an phận một chút, đương nhiên không có vấn đề.” Thượng Quan Ngự Kiếm bộ dáng lãnh đạm giống như quyết định này rất ủy khuất với hắn.
“Cái gì an phận với không an phận?” Mạc Nguyên Thiến bình sinh lần đầu tiên ăn gió nằm sương, không thể tin được mình vậy mà lại bị người này làm khó. “Ta nói ngươi thật không có đạo lý, người ngươi muốn tìm không phải ta, ta cũng không đắc tội ngươi, ngươi dựa vào gì dùng thuốc bắt ép ta?”
“Tuy rằng người ta muốn tìm không phải ngươi, nhưng đối với ngươi có quan hệ rất lớn.” Thượng Quan Ngự Kiếm quét mắt nhìn nàng một cái, thần thái vẫn lạnh như băng, cũng không cảm thấy có gì không ổn: “Ngươi yên tâm, đợi khi sư phụ ngươi xuất hiện, ta tự nhiên sẽ cho ngươi thuốc giải, thả ngươi đi.”
Mạc Nguyên Thiến mở to mắt đẹp, nhịn không được hung tợn trừng hắn. Cắn răng một cái, nhấc chân một chút, nàng muốn thi triển khinh công, cuối cùng lại giãy giụa, thật không nghĩ đến vận khí một cái, ngực lại quặn đau một trận.
“A……” Nàng hô nhỏ, đau đến chết lặng toàn thân.
“Thuốc này sẽ khống chế nội công của ngươi, chỉ cần ngươi vận khí, sẽ giống như vừa rồi.” Dừng một chút, mâu quang hắn không gợn sóng đề nghị: “Ngươi nên an phận thì hơn.”
“Ngươi……” Mạc Nguyên Thiến lần đầu tiên chịu khuất nhục như thế, làm sao có thể cam lòng mà nhịn được.“Đường đường là Thượng Quan gia, danh kiếm sơn trang trên giang hồ, ngang nhiên làm những chuyện này? Ngươi hiện tại tốt nhất thả ta đi, bằng không ta nhất định phải đến Nhị Tô sơn, đem chuyện này trình báo với Kiếm Thánh, để hắn quyết định, cho ta một cái công đạo.”
Thượng Quan Ngự Kiếm mặt không biểu tình, đột nhiên giơ khóe miệng lên.
“Ta chính là công đạo.”
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Nhưng cô nương như Mạc Nguyên Thiến, mặc dù ở dưới mái hiên, cũng sẽ không ngoan ngoãn cúi đầu. Cho nên dù hành động của nàng chịu khống chế của người ta, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo hắn, nhưng trong lòng nàng âm thầm thề, nếu có cơ hội, nhất định phải báo thù.
Do đó mấy ngày đồng hành, nàng vẫn cố gắng khiến cho hắn không được thoải mái.
“Uy, tên ngươi rốt cuộc là gì?” Ngồi ở trà lâu uống hương trà ăn điểm tâm, Mạc Nguyên Thiến tâm tình tốt nhìn “Lao đầu”
“Nghỉ ngơi xong rồi thì đi.” Thượng Quan Ngự Kiếm sớm đã biết mình gặp phải một người phiền toái không dễ giải quyết, nhưng bất đắc dĩ do tìm tung tích của đại bá phụ, hắn đành phải miễn cưỡng chịu đựng.
“Còn chưa đủ.” Mạc Nguyên Thiến không chút nghĩ ngợi bác bỏ, tiếp tục nhàn nhã ăn bánh uống trà. Một đôi mị nhãn không an phận chớp chớp, thấy những người xung quanh nhìn mình chằm chằm, không có ý tốt lộ ra nụ cười mê hoặc chúng sinh, cười đến tất cả người trong trà lầu mắt đều trợn to, tâm bộn rộn, khóe miệng hướng về người đang câu dẫn kia, trong lòng mãnh liệt ôm ấp mộng đẹp có được mỹ nhân.
“An phận một chút.” Thượng Quan Ngự Kiếm uống trà, lạnh giọng cảnh cáo.
“Ta đã ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt ngươi, còn chưa đủ an phận sao?” Mạc Nguyên Thiến mở miệng, bộ dáng của một tiểu tức phụ: “Yêu cầu của ngươi cũng quá đáng đi, chắc không phải bắt ta một động tác cũng phải có mệnh lệnh mới được làm chứ? Cái này là khi dễ người nha!”
“Ngươi biết ta đang nói gì mà.” Nàng diễn tuồng, hắn sao lại không biết. Nàng biết rõ dung mạo của mình có thể dễ dàng làm cho người ta nổi lên tà niệm, còn cố ý liếc mắt đưa tình khắp nơi, không muốn gây chuyện thì là gì?
Chứ đừng nói tới, mấy ngày nay nàng đã gây ra bao nhiêu chuyện. Nàng dung mạo tuyệt sắc, chỉ cần xuất hiện trên đường cái sẽ gây chuyện xôn xao, căn bản không cần hao tâm tổn sức bày trò, chỉ là nhìn những người kia lộ ra bộ dáng si mê với nàng, trong lòng hắn luôn không thoải mái
“Ta không biết a.” Vô tội chớp mắt, nàng cười đến thiên chân đơn thuần.“Ta thấy ngươi do nhìn ta không vừa mắt, nên cố ý gây phiền toái cho ta đúng không?”
Nói đến việc này, nàng bắt đầu hoài nghi, sư phụ mình chắc chắn là phản đồ của Thượng Quan gia, mới có thể liên lụy đồ đệ không hay ho này, nên mới bị đối xử vô nhân đạo như vậy.
Bất quá đi theo hắn cũng không tính là đau khổ, nếu hắn là người Thượng Quan gia, cuối cùng cũng đến Nhị Tô sơn tham gia đại hội võ lâm, coi như hai người có chung mục đích, mà ven đường có hắn bảo hộ, cho dù công lực nàng có hoàn toàn biến mất thì cũng không lo lắng giữa đường xảy ra chuyện gì – đầu tiên không cần nói đến công phu tuyệt vời của hắn, chỉ cần nhìn bộ mặt lạnh kia, đã đánh tan tà niệm người khác đối với nàng.
Xem hiện tại thì biết, từ khi nàng một mình xuất môn, không lúc nào giống như bây giờ, thoải mái lộ ra diện mạo của mình. Còn có thể nhàn nhã đưa tình với người đi lại trên đường, hoàn toàn không có chuyện gì phát sinh! Có thể nói, nam nhân này cũng có chút tác dụng.
Hơn nữa nàng cũng không quên tin đồn về “Bắc Võ Hoàng Nam Kiếm Thánh” trên giang hồ, Nam Kiếm Thánh kia là thiếu chủ Thượng Quan gia, nàng muốn gặp Kiếm Thánh, đi theo “Lao đầu” này, chắc chắn so với tự mình tìm kiếm thì dễ dàng hơn nhiều.
“Uy, ngươi rốt cuộc tên gọi là gì?” Nhớ tới vấn đề lúc trước còn không có đáp án, nàng hỏi lại một lần.“Ai biết chúng ta còn đi chung bao lâu, không lẽ cứ gọi ngươi là uy uy uy? Thật sự là quá mất lễ giáo.”
“Ngươi để ý lễ giáo?” Biểu tình của Thượng Quan Ngự Kiếm giống như nghe được chuyện cười.
“Đương nhiên để ý a.” Mạc Nguyên Thiến đáp trả lại hắn một nụ cười ngọt ngào. “Nhưng ai kêu ta mệnh không tốt, gặp gỡ hung thần ác sát như ngươi, dám đem nữ nhân giữ bên người. Cô nam quả nữ, khiến người chê cười, ngày sau cho dù chúng ta mỗi người một ngả, khuê dự (danh tiết) của ta không khác gì bị ngươi hủy.”
Làm bộ hít một hơi dài, nàng ai oán nhìn thoáng qua hắn. Dù sao hắn cũng không biết thân thế của nàng, lại càng không biết, “khuê dự” của nàng từ nhỏ đã không tốt lắm, mà còn sót lại chút xíu cũng bị việc nàng đào hôn làm bay đi hết.
“Một nữ tử đơn thân hành tẩu giang hồ, cũng dám nói đên hai từ danh tiết sao?” Thượng Quan Ngự Kiếm tuy rằng không để ý lễ giáo, nhưng nghe lời nói trong ngoài bất đồng kia, nhịn không được phản bác một phen: “Nữ tử giang hồ không câu nệ tiểu tiết, ngươi chưa từng nghe qua sao? Còn nữa, ta cũng không tin ngươi là người quan tâm lễ giáo, cô nương an phận thủ thường.” Một nữ tử đơn thân độc mã hành tẩu giang hồ, cũng dám bàn đến chuyện danh tiết sao?”
Hắn cũng không quên, nàng mới vừa rồi liếc mắt đưa tình với mọi người xung quanh, đôi mắt không an phận hấp dẫn người ta.
Mạc Nguyên Thiến giả vờ kinh hô.
“Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi là đang nói ta không trinh không khiết sao?” Mạc Nguyên Thiến nghĩ rơi vài giọt nước mắt, đáng tiếc việc này là sở trường của Hương Hương, nàng thật sự không biết làm sao để khóc.
“Ý tứ của ta ngươi hiểu được, không cần phải cố ý bẻ cong.” Xem bộ dáng nàng phô trương thanh thế, Thượng Quan Ngự Kiếm thật muốn cười: “Còn nữa, giả dạng nhu nhược không phải sở trường của ngươi, ngươi cũng đừng ép buộc cặp mắt của mình, làm cho người ta chê cười.” Ý tứ của ta ngươi thực hiểu được, không cần phải cố ý vặn vẹo.”
“Phải không?” Mạc Nguyên Thiến tức giận cắn răng, nhưng vẫn đưa ra tươi cười xinh đẹp: “Nữ nhân phải mạnh mẽ thôi, từ nhỏ ta đã tự nói với mình, bất luận trong hoàn cảnh khốn nào, đều phải nghĩ cách khiến mình vui vẻ.”
“Vui vẻ là chuyện tốt, nhưng đừng vui vẻ quá .” Thượng Quan Ngự Kiếm thản nhiên nhắc nhở. “Đừng quên có câu nói, vui quá hóa buồn.”
Mạc Nguyên Thiến lưu chuyển mắt đẹp, không phải không hiểu hắn cảnh cáo mình đừng quá phận, nhưng hắn làm chuyện ti bỉ hạ độc nàng, nàng như thế nào có thể bỏ qua cho hắn.
“Ngươi đừng quan tâm ta, ta lại nghe một câu khác ‘Ác giả ác báo’, ta nghĩ ngươi nên quan tâm mình thì hơn.” Đáp hắn một câu vô cùng ngọt, chỉ kém không làm cái mặt quỷ.
Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn bộ dáng xinh đẹp kia, ngược lại nở nụ cười.
“Ngươi muốn đi đâu?” Ăn uống no bụng xong, nhưng rốt cuộc nên đi nơi nào a?
Mạc Nguyên Thiến không chút để ý dắt dây cương, hỏi nam nhân bên cạnh.
“Là chúng ta.” Thượng Quan Ngự Kiếm thản nhiên sửa lại.
“Là ngươi.” Nàng không nhắc nhở nơi nàng muốn đến.“Ta vốn là muốn đi Khai Sơn phái một chuyến, sau đó lại tiện đường dạo chơi đi Nhị Tô sơn.”
“Nếu mục đích của ngươi là Nhị Tô sơn, ta sẽ cho ngươi đi.”
Mạc Nguyên Thiến vì ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ kia của hắn chọc giận. Cái gì mà “Cho ngươi đi” a, nam nhân này thực sự nghĩ hắn là lão đại sao?
Dừng ngựa lại, tiểu thư nàng khó chịu .
Thượng Quan Ngự Kiếm nhướng mi đẹp, không tiếng động hỏi nàng.
Mạc Nguyên Thiến ưỡn ngực giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, không cam lòng yếu thế nhìn lại hắn, quật cường không muốn mở miệng.
Hai người giằng co, xem ai có thể nhẫn nại hơn, ánh mắt nhìn nhau, một khắc cũng không buông lỏng. Nàng nhìn hắn như kẻ thù, hắn nhìn nàng thưởng thức.
Cách đó không xa tiếng xôn xao đánh vỡ trận giằng co này, biểu tình Thượng Quan Ngự Kiếm biến hóa. Hắn ôm Mạc Nguyên Thiến, thành thạo rút trường kiếm ra, cùng lúc đó, bốn gã nam tử từ bốn phía nhảy ra, vây quanh hai người.
“Ôm chặt, nhắm mắt lại.” Như bình thường truyền tới âm điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, hoàn toàn không bị tình huống khó khăn trước mắt quấy nhiễu, ngay cả tư thế giơ kiếm tiếp chiêu đều tự tại.
Mạc Nguyên Thiến không phải người biết nghe lời, dù ôm sát hắn, nhưng mắt đẹp vẫn không nhắm lại, ngạc nhiên nhìn hắn như nước chảy mây trôi đối phó bốn người, rất nhanh đánh bại họ, mặc dù hắn ôm nàng, sức nặng trên người giống như không tồn tại, một chút cũng không ảnh hưởng đến hắn.
“Cứ như vậy?” Mạc Nguyên Thiến nhìn người nằm trên mặt đất, không dám tin.“Là bọn hắn quá yếu, hay là ngươi quá mạnh?”
Bốn người này lúc đầu khí thế mạnh mẽ, nhưng không đến một khắc đã bị đánh bại?
“Ngươi thấy sao?” Đan hai tay lại ôm nàng, làm cho nàng giống như hài đồng ngồi trên tay mình, hắn mang theo tươi cười cùng nàng đối diện, đột nhiên cảm thấy gần gũi nhìn nàng như vậy thật thích.
Mạc Nguyên Thiến nghĩ nghĩ, đáp.
“Ta đánh không thắng bốn người kia.”
Thượng Quan Ngự Kiếm nở nụ cười.
Cười vui như vậy sao? hai tay Mạc Nguyên Thiến đặt lên vai hắn, hoàn toàn đã quên tư thế hai người có bao nhiêu mờ ám, chỉ là kinh ngạc nhìn khuôn mặt hắn tươi cười, miệng cũng nở nụ cười.
Bộ dáng hồn nhiên mà kiều mỵ này, làm cho lòng Thượng Quan Ngự Kiếm lên tiếng, hắn không tự chủ được đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hướng về phía mình, khi chạm đến đôi môi mềm mại như cánh hoa kia, hắn lập tức sa vào trong cảm thụ tốt đẹp, cánh tay đặt bên thắt lưng nàng càng xiết mạnh, khiến cho hai thâm mình kề sát không một kẻ hở. Đầu lưỡi linh hoạt chui vào miệng nàng, công thành đoạt đất chiếm lĩnh hơi thở nàng, hôn sâu sắc, triền miên, mút, không chịu rời đi. Hắn có thể cảm nhận được tim mình đập lạc nhịp, bộ dáng ngây ngô khẽ run của nàng, dễ dàng trực tiếp khơi mào dục vọng của hắn, đánh vỡ sự kiêu ngạo tự chủ bấy lâu.
Mạc Nguyên Thiến cũng không tốt hơn hắn. Hai tay để sau cổ hắn nắm chặt, cả người dán lên người hắn, hơi thở hắn vây quanh nàng, hô hấp nàng dần dần nhanh hơn, ngốc nghếch đáp lại sự xâm lược của hắn, đầu óc mờ mịt quên đi bản thân đang ở nơi nào.
Hai người trong lúc đó tiếp xúc chặt chẽ, dần dần tạo nên lửa nóng ái muội, Thượng Quan Ngự Kiếm đột nhiên buông ra nàng, lui từng bước tạo ra khoảng cách.
Đột nhiên mất đi chỗ tựa khiến Mạc Nguyên Thiến lảo đảo, khó hiểu nhướng mi.
“Làm sao vậy?” Đột nhiên buông nàng ra như vậy, không lo lắng nàng té bị thương sao?
Thượng Quan Ngự Kiếm khẳng định là lo lắng , bởi vì tay hắn lại lần nữa về tới hông nàng.
“Biểu tình của ngươi giống như bị ta cướp bạc, đang chuẩn bị bỏ chạy.” Mạc Nguyên Thiến muốn nói, nàng rất không thích bộ dáng này của hắn.
Thân mật vừa rồi, khiến hắn không thoải mái như vậy sao?
“Bây giờ không phải chuyện này.” Hắn thu tay về, biểu tình như bình thường sâu xa khó hiểu.
Nhưng Mạc Nguyên Thiến không phải người dễ ăn hiếp.
“Ta nói sai chỗ nào sao?” Nàng kiên trì muốn biết đáp án.
“Không, ngươi không có làm sai.” Đại chưởng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của nàng, môi anh đào bị hắn hôn sưng lên, chống lại ánh mắt sáng của hắn, hắn không giải thích được hành vi đột ngột của mình.
“Vậy vì cái gì?” Nàng mặc dù không rõ việc nam nữ, cũng phát hiện ra phản ứng mới vừa rồi của hắn.
Thượng Quan Ngự Kiếm không nói một câu, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, như thế nào cũng không nghĩ tới không khống chế được mình, bị nàng mê hoặc.
Mạc Nguyên Thiến nhăn mày, hắn nhìn nàng như vậy, hình như là….Bảo vật vô cùng quý trọng, so với lúc trước khác nhiều lắm.
“Ta thật sự không hiểu nổi ngươi……” Nàng lờ mờ cảm giác hai người trong lúc đó đã có chuyện phát sinh, nhưng nàng chưa biết được đó là chuyện gì.
“Đừng lo.” Thượng Quan Ngự Kiếm buông nàng ra, đem hai con ngựa cách đó không xa dắt lại.
Mạc Nguyên Thiến nhìn thân ảnh hắn, nhớ lại cái hôn môi vừa rồi, cảm giác hắn ôm nàng như vẫn còn, nàng hít sâu đều có thể nghe được hơi thở của riêng hắn. Tay nhỏ bé đặt lên ngực mình, nàng có thể cảm nhận được tim đập liên hồi.
Tất cả đều không bình thường, nhưng phản ứng của hắn lại sâu xa khó hiểu.
Đến tột cùng là vấn đề gì xảy ra a?
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
33 chương
44 chương
23 chương
62 chương
87 chương
56 chương