Edit: Tira Sáng sớm ánh nắng chiếu xuyên vào bức màn nhạt màu, một người bị chiếc chăn màu trắng bao trùm, chỉ lộ ra cái đầu đen nhịn không được lại giơ tay kéo chăn lại trùm lên trên, nhẹ xoay người một cái, tấm lưng trắng như tuyết liền bị lộ ra dưới ánh mặt trời. Khi Lôi Kha bưng bữa sáng đẩy cửa vào, thứ đầu tiên đập vào mắt chính tấm lưng trần trắng nõn của Mễ Lộ. Xương bả vai xinh đẹp lộ ra làm nổi lên một hương vị đặc biệt chết người. Lôi Kha đặt bàn ăn trong lên bàn, sau đó duỗi hai tay thò vào trong chăn, cong người hôn lên giữa sống lưng Mễ Lộ. “Mới sáng sớm đã làm thành cái bộ dạng này, cố ý muốn dụ dỗ anh hả?” Trong cơn mơ màng Mễ Lộ bị nụ hôn của Lôi Kha làm thân thể rụt rụt lại, nhưng cơn buồn ngủ quá mãnh liệt, cậu chỉ khẽ hừ một tiếng rồi lại chìm vào giấc chiêm bao. Lôi Kha bất đắc dĩ, đành phải nhẹ nhàng ôm lấy Mễ Lộ kéo người cậu dựa vào ngực mình, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi hồng. Phương pháp làm người mặt đỏ tim đập này quả nhiên làm Omega trong ngực chậm rãi mở mắt. Đôi mắt mê mang của người còn đang ngủ giờ phút này mở thật to, tuy rằng có chút bực bội khi bị Lôi Kha đánh thức, nhưng rồi lại cầm lòng không đậu mà đắm chìm trong nụ hôn say lòng của ai kia, Mễ Lộ cơ hồ theo bản năng duỗi tay ôm vòng lấy cổ Alpha, tích cực đáp lại nụ hôn này. Lôi Kha thấy dáng vẻ không dằn lòng nổi của Mễ Lộ không khỏi phì cười, trong lòng càng nổi lên tâm tư trêu đùa cậu. Lôi Kha cố ý hôn chậm lại, chỉ nhợt nhạt dùng đầu lưỡi câu lấy lưỡi cậu, không để Mễ Lộ được thống khoái. Bàn tay ấm áp duỗi tới sau lưng Omega, nhẹ nhàng vuốt ve lên tuyến thể mẫn cảm phía sau cổ cậu. Tuyến thể sau gáy là điểm mẫn cảm nhất trên người Omega, không cần phí bao nhiêu sức lực, Lôi Kha đã làm cho Mễ Lộ khó chịu đến mức cong eo, vặn mông. Lôi Kha xoa cổ Mễ Lộ một cái rồi nhẹ nhàng buông cậu ra, Omega dồn dập thở dốc, ánh mắt tràn đầy vệt nước mơ màng. “Muốn anh không?” Lôi Kha dùng giọng nói trầm thấp dụ dỗ bên tai Mễ Lộ, dục vọng trong thân thể Mễ Lộ đã bị khiêu khích nổi lên hoàn toàn. Giờ phút này sâu thẳm bên trong Mễ Lộ khó chịu vô cùng, vì vậy cậu không hề do dự gật đầu trả lời, sau đó vội vã dùng thân mình cọ cọ không ngừng lên người Alpha, bộ dáng sắp khóc luôn rồi. Lôi Kha không để Mễ Lộ phải khó chịu, vì thế sáng sơm cuối tuần hai người triền miên dưới ánh mặt trời một phen. …… Chờ đến khi Lôi Kha rửa sạch xong cho Mễ Lộ, ôm cậu về lại giường, cơm sáng đều đã nguội lạnh. “Đói bụng?” Lôi Kha nhướng mày nhìn người yêu nhỏ cả người trần trụi ôm chăn nằm trên giường. Em ấy vừa mới phục hồi lại tinh thần sau một hồi triền miên, trên mặt vẫn còn ửng hồng vì đợt cao trào vừa nãy. “Ừm.” Mễ Lộ có điểm chột dạ nhìn về phía Lôi Kha, lại sờ sờ cái bụng trống trơn xẹp lép của mình ngoan ngoãn gật gật đầu, dùng ánh mắt trông mong nhìn bữa sáng trong tay hắn. “Không được, cháo nguội ngắt rồi. Để anh đi hâm lại một chút đã, em ăn tạm cái này trước đi.” Nói xong Lôi Kha đặt bánh bao đậu ăn kèm trong tay lên trên bàn sau đó xoay người đi hâm lại cháo. Lúc Lôi Kha bê cháo trở lại phòng ngủ, Mễ Lộ vừa vặn nhét cái bánh bao đậu cuối cùng vào trong miệng. Lôi Kha hơi bất ngờ, vậy mà ăn sạch tất cả luôn rồi, xem ra vừa rồi thật sự đã vắt kiệt nhóc con này đến mức đói không chịu nổi. Mễ Lộ vừa ngẩng đầu liền thấy Lôi Kha đang bê cháo nóng vào, bánh bao chưa kịp nuốt lập tức bị nghẹn lại ở cổ, cậu liền duỗi tay cầm lấy cháo uống. Lôi Kha vừa bê cháo lên, đang định dùng muỗng đút cho cậu, không nghĩ đối phương trực tiếp duỗi tay nhận lấy, sau đó ùng ục ùng ục uống một hơi hết sạch. “Đói tới vậy sao?” Lôi Kha kinh ngạc nhìn Mễ Lộ, lại nhịn không được nhìn cái bụng nhỏ tròn tròn của cậu. Nghe thiếu gia nói như vậy Mễ Lộ cũng có chút ngượng ngùng. Cậu chớp chớp đôi mắt, sau đó ghé sát lại gần hôn chụt một cái lên miệng Lôi Kha một cái. Khoé miệng Lôi Kha hơi cong lên tới, nhưng trên mặt lại cố ý làm ra vẻ ghét bỏ. “Hương vị cháo này cũng không tệ lắm.” Mễ Lộ cười ha ha hai tiếng, sau đó lùi lại chui lại vào trong ổ chăn, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ. “Lại muốn ngủ?” Nghe thiếu gia hỏi vậy Mễ Lộ nhẹ nhàng ngáp một cái sau đó lấy chăn trùm kín cả đầu, giọng nói cũng nhỏ dần. “Ô… buồn ngủ quá đi.” Lôi Kha lắc đầu cười kéo lại gọc chăn cho cậu, sau đó bê bát đũa ra khỏi phòng. Vừa đóng cửa phòng ngủ lại, ý cười trên mặt Lôi Kha còn chưa tan. Đột nhiên như nghĩ đến cái gì, hắn cúi đầu nhìn khay để đồ ăn trống trơn trên tay, bữa sáng hôm nay đã bị tiêu diệt không thừa lại một chút nào. Sâu trong mắt Alpha hiện lên một tia kinh hỉ. · Sau giờ ngọ (sau 1h chiều), mặt trời vừa mới lệch khỏi quỹ đạo không trung một chút, trong đại sảnh chính phủ Hoàng gia đã chen đầy phóng viên đến phỏng vấn. Vài phút nữa, Hoàng thất sẽ mở một cuộc họp báo ở chỗ này. Các phóng viên của các toà soạn báo lớn ở Thủ Đô Tinh đều đã đến đợi, các loại microphone cùng máy quay phim đều đã điều chỉnh, sắp xếp vị trí sẵn sàng, chỉ còn chờ nhân vật chính của buổi họp báo đến. Mà nguyên nhân hôm nay Hoàng thất mở cuộc họp báo này là vì mấy hôm trước, ở Thủ Đô Tinh đều ồn ào huyên náo về chuyện ảnh chụp thân mật của Đại vương tử và một Omega. Tuy rằng Vương tử của hoàng thất có quyền lợi tự do hôn phối, nhưng vì thân phận của bọn họ đặc thù, nhất cử nhất động vẫn phải chịu sự chú ý đặc biệt của dân chúng. Đại vương tử từ khi còn ở tuổi niên thiếu đã bị Hoàng đế Kiều Kim điều đi canh giữ biên cương để rèn luyện. Tin tức về vị Vương tử này đều rất ít, càng đừng nói là loại tin tức tình cảm, cũng chính là chuyện khiến dân tình chú ý gần đây. Vài phút sau, cửa lớn đại sảnh cuộc họp báo bị mở ra, thành viên Hoàng thất mặc chế phục đồng nhất theo thứ tự đi vào. Chỉ là bọn họ còn chưa kịp ngồi xuống, ánh đèn flash đã dồn dập loé lên. —— bởi vì, hôm nay tất cả thành viên hoàng thất đều tham dự. Hoàng đế Kiều Kim, Đồ Na Vương phi, Đại vương tử Kiều Hạo, tiểu vương tử Kiều Côn, thậm chí còn có cả mấy người dòng nhánh của hoàng thất. Hiện trường long trọng như vậy trận hiển nhiên nhìn qua có điểm chính thức, càng làm người suy đoán không ngừng. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện quan trọng gì mà tất cả thành viên hoàng thất đều phải lộ diện cùng lúc thế này, chẳng lẽ là vì tai tiếng nho nhỏ gần đây của Đại vương tử? “Đầu tiên, cảm ơn các vị đã tới tham gia cuộc họp báo này.” Người phát ngôn của Hoàng thất là cháu trai của Hoàng đế – Kiều Ninh. Người này vẫn luôn phụ trách công việc ngoại giao của hoàng thất “Về tin tức của Kiều Hạo vương tử và một vị Omega mấy hôm trước, chúng tôi muốn được làm sáng tỏ một chút.” Kiều Ninh nói tới đây dừng một chút, “—— Những tin tức đồn đãi bên ngoài tuyệt đối không phải sự thật.” Kiều Ninh vừa dứt lời, hiện trường liền tràn đến tiếng bàn luận hỗn loạn. Hiển nhiên mọi người tỏ thái độ không tin với thoái thác hàm hồ này của Hoàng thất, đây hoàn toàn là hoàng thất tự ý gạt bỏ vấn đề thôi chứ không phải là lý do chân chính. “Nhưng là ——” Chính là còn không đợi mọi người biểu đạt bất mãn, Kiều Ninh lại đột nhiên cầm microphone cắt đứt trận ồn ào, đại sảnh họp báo nháy mắt lại trở nên yên tĩnh. Mọi người hai mặt nhìn nhau chờ Kiều Ninh nói câu kế tiếp, hoàn toàn không tin anh ta có thể nói ra điều gì tới loại bỏ hoài nghi của họ. “Omega trong ảnh chính xác có quan hệ mật thiết với hoàng thất. Bởi vì, đó cũng là con trai cuar Kiều Kim Bệ Hạ —— Vương tử Mễ Lộ.” !!!!!!!!! Kiều Ninh vừa dứt lời, người ở hiện trường đều ồ lên. Tuy rằng đại đa số phóng viên đều là bị dọa sợ ngây người, nhưng bọn họ đều không quên mất nhiệm vụ của bản thân. Đèn flash sáng lên, điên cuồng bắt đầu chụp ảnh, quay phim với các thành viên hoàng thất sắc mặt không tốt trên đài, sợ bỏ lỡ mất phản ứng đáng giá nào. “Mễ Lộ vương tử? Đây là chuyện gì xảy ra, vì sao trước kia chưa từng nghe qua hoàng thất có vị Vương tử thứ ba?” “Xin hỏi Kiều Kim bệ hạ, vị Vương tử này là ở đâu ra, vì sao trước đây chúng tôi chưa từng nghe thấy bất luận tin tức gì của vị Vương tử này?” “Xin hỏi bệ hạ, vị ‘Tiểu vương tử’ này là cốt nhục của ngài và Đồ Na Vương Phi đúng không? Hay là… “ “Bệ hạ xin ngài trả lời một chút.” “Vương phi xin ngài trả lời chúng tôi.” “……” Các phóng viên hết đợt này đến đợt khác đưa ra những vấn đề bén nhọn, đèn flash điên cuồng lóe sáng không ngừng. Sắc mặt các thành viên Hoàng thất đều rất kém, không ai trả lời, đại sảnh họp báo to như vậy chỉ có tiếng vọng những câu hỏi của phóng viên. Giờ phút này các phóng viên hưng phấn như được tiêm máu gà, với khứu giác nghề nghiệp nhiều năm nhạy bén của bọn họ có thể thấy, khiến thành viên hoàng thất đồng loạt kiên trì im miệng không nói như thế này thì vị “Mễ Lộ vương tử” kia tuyệt đối không phải là cốt nhục của Đồ Na Vương Phi và Kiều Kim Bệ Hạ. Vị Vương tử biến mất gần hai mươi năm không tung tích này, chỉ sợ là con tư sinh của hoàng thất. Đây chính là gièm pha lớn nhất của bậc Đế Vương! Tin tức khủng bố như vậy, bọn họ nhất định không thể buông tha! Trong khoảng thời gian ngắn, các phóng viên đều trở nên kích động, rốt cuộc ngồi không được nữa, bắt đầu chen chúc lên phía trước. Trong khoảng thời gian ngắn, hiện trường họp báo cơ hồ sắp mất khống chế. Đồ Na Vương Phi nguyên bản vẫn luôn lạnh mặt bị dọa hoàn toàn sợ hãi. Nàng thét chói tai lui về sau, mà Hoàng đế Kiều Kim sắc mặt ngưng trọng, đối mặt phóng viên ép hỏi ông vẫn trầm mặc. Cuối cùng, không thể không xuất động cảnh vệ ngăn cách phóng viên, thành viên Hoàng thất được cảnh vệ hộ tống vội vàng rời khỏi hiện trường. Kiều Ninh cũng chỉ lưu lại một câu: “Cuộc họp báo tạm thời dừng lại.” Rồi rời đi đại sảnh. Ở lại chỉ còn rất nhiều phóng viên, tuy rằng bọn họ không nhận được câu trả lời như mong muốn, nhưng tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng đủ để bọn họ đưa tin bốn phía. Mễ Lộ ngủ một giấc đến lúc chạng vạng, khi cậu tỉnh lại, nhìn thời gian bèn giật nảy mình. Sao cậu lại có thể ngủ lâu như vậy?! Mễ Lộ mặc áo ngủ vào, xoa đôi mắt ra ngoài phòng khách lại không nghĩ nhìn thấy trên bàn cơm đầy đồ ăn phong phú. Cậu ngây ngẩn cả người. Lôi Kha nghe thấy tiếng bước chân cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt dời xuống chăm chú nhìn vào đôi chân không có mang tất trần trụi của Mễ Lộ. Lôi Kha nhíu mày, bước nhanh tới, cong eo một cái ôm Omega lên, sau đó đi đến trước bàn ăn đặt cậu lên ghế, động tác dịu dàng không dễ phát hiện. “Tại sao không mang tất vào, chân sẽ lạnh.” Đối mặt với ngữ khí tràn đầy trách cứ của thiếu gia, Mễ Lộ như hoàn toàn không nghe được. Bởi vì giờ phút này toàn bộ lực chú ý của cậu đã đặt trên bàn ăn phong phú trước mặt.