Người Hầu Hoàn Mỹ
Chương 17
Edit: TiraTiếng đóng cửa làm Mễ Lộ theo bản năng run lập cập. Lôi Kha cúi đầu liếc mắt nhìn người trong lòng ngực một cái, nhịn không được cười ra tiếng.
Nhóc con rõ ràng sợ hãi muốn chết, lại còn muốn ở trước mặt mình giả bộ cứng rắn không sợ trời không sợ đất, thật sự đáng yêu.
“Thiếu gia, mau, mau bỏ em xuống dưới đi.” Mễ Lộ ánh mắt hoảng loạn, nói năng lộn xộn.
“Ồ?” Lôi Kha nhịn không được nhướng mày, lại như cũ không buông tay, hỏi ngược lại.”
Vì cái gì?”
Vì cái gì? Mễ Lộ hoàn toàn không nghĩ tới thiếu gia sẽ mình hỏi như vậy. Giờ phút này hai tay cậu đặt bên cổ thiếu gia có chút khẩn trương mà xoắn lại, cậu tựa hồ thật nghiêm túc tự hỏi vấn đề này. Không biết vì cái gì, giờ phút này cậu có điểm không dám nhìn vào đôi mắt thiếu gia. Giống như cặp mắt kia sẽ đem chính mình cắn nuốt mất vậy.
“Em… em tới giúp thiếu gia thu dọn phòng ạ” Như là rốt cuộc cũng tìm được một lý do thuyết phục chính mình, giọng Mễ Lộ vốn lí nhí như muỗi kêu trong khoảnh khắc đề cao một chút. Hai mắt cậu trợn tròn lại không cẩn thận đối diện tầm mắt sắc bén của thiếu gia, tức khắc lại có điểm chột dạ.
“Như vậy…”
Làm Mễ Lộ ngoài ý muốn là, thiếu gia nghe xong lại thập phần tin tưởng, gật gật đầu, giống như không hề hoài nghi một chút nào.
Tuy rằng phản ứng của thiếu gia làm Mễ Lộ thở một hơi nhẹ nhõm, nhưng không biết vì cái gì, thấy thiếu gia phản ứng như vậy đáy lòng cậu bỗng nhiên lại dâng lên một cảm giác mất mát khôn kể.
Lôi Kha thu hết phản ứng của Mễ Lộ vào trong đáy mắt. Nhóc con giờ phút này ngậm miệng không nói, trên mặt lại rõ ràng không còn khẩn trương cùng hưng phấn như vừa rồi.
Lôi Kha tuy rằng tâm ngứa khó nhịn, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thừa dịp Mễ Lộ ngây người liền ôm cậu bước tới phòng ngủ.
Lôi Kha ôm Mễ Lộ đi tới mép giường, sau đó hơi hơi cong thắt lưng cẩn thận đặt cậu ở trên giường, tay nhẹ nhàng để trên vòng eo cậu bóp nhẹ một cái. Lúc này mới không nhanh không chậm có nói. “Tôi cho rằng… em tới tìm tôi là bởi vì… nhớ tôi.”
Tia ái muội chợt lóe qua trong mắt Lôi Kha làm khuôn mặt nhỏ của Mễ Lộ nháy mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Khoé miệng Lôi Kha lại nhếch lên, vươn tay búng nhẹ lên đầu mũi cậu một cái, sau đó cười nói.
“Đừng khẩn trương, tôi nói giỡn với em thôi!”
Nói xong, Lôi Kha liền thu liễm sắc mặt, xoay người định rời đi, nhưng hắn mới đi về phía trước nửa bước, lại đột nhiên cảm nhận được một thân hình mềm mại ấm áp dính sát vào sau lưng. Ngay sau đó, một đôi tay nhỏ mềm mại gắt gao mà ôm vòng qua eo mình.
Khoé miệng vẫn luôn căng chặt của ai đó rốt cuộc lộ ra độ cong, hắn dừng bước chân.
“Thiếu, thiếu gia, phải… đúng là Mễ Lộ nhớ anh!”
Đôi tay nhỏ gắt gao mà ôm chặt eo thiếu gia. Cậu vốn nghĩ đến đây để hòa hảo cùng thiếu gia, nhưng lại không nghĩ rằng thiếu gia đều không thèm liếc mắt một cái nhìn mình, đã xoay người định đi. Mễ Lộ trong lòng cuống lên, lời nói còn chưa có nghĩ kỹ liền từ trong đầu vọt ra.
Mễ Lộ nói xong liền hối hận, cậu sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian ngắn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Chính cậu đều không kịp phản ứng lại. Thế mà mình lại nói ra những lời kỳ quái như thế .
Mễ Lộ hoảng sợ, cậu xấu hổ ngượng ngùng mà thu hồi tay. Thật cẩn thận đánh giá bóng dáng cao lớn lạnh lùng của thiếu gia. Sợ thiếu gia sẽ bởi vì mình hồ ngôn loạn ngữ* mà tức giận.(*nói năng không suy nghĩ)Nhưng thiếu gia lại đứng như cũ tại chỗ, đưa lưng về phía cậu không hề nhúc nhích, ngay cả một lời cũng không nói.
Mễ Lộ nháy mắt luống cuống, thiếu gia thật sự sinh khí rồi!
Cậu cuống quít thu hồi tay mình, gắt gao che kín miệng. Vừa muốn từ trên giường bò dậy kéo tay thiếu gia, lại không nghĩ người trước mặt đột nhiên xoay người. Cũng chỉ trong nháy mắt Mễ Lộ cảm thấy trước mắt nhoáng lên. Tiếp theo liền cảm nhận được một sức nặng đè lên người mình. Thiếu gia thế nhưng đem cậu đè ở trên giường!
Đôi mắt Mễ Lộ nháy mắt trừng to giống như chuông đồng.
Lôi Kha vẫn luôn cố tỏ ra bình tĩnh lúc này nhìn biểu tình kinh ngạc đáng yêu của người dưới thân rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười. Hắn duỗi tay vén lên vạt áo Mễ Lộ, sờ lên vòng eo mảnh khảnh, nhìn thẳng cậu ép hỏi “Nhớ tôi… nhớ tôi tới mức nào? Dùng nơi nào nhớ tới tôi. Là nơi này… hay là nơi này…”
Lôi Kha tay nhẹ nhàng nhéo một chút lên viên đậu đỏ mẫn cảm của cậu. Mễ Lộ lập tức bị kích thích đến cả người run rẩy.
Cậu chưa từng thấy qua dáng vẻ này của thiếu gia. Hình tượng thiếu gia ở trong lòng cậu vẫn luôn là nghiêm túc đứng đắn ít nói ít cười. Cậu chưa bao giờâunghĩ đến có một ngày thiếu gia cũng sẽ hơi mang ngả ngớn ý tứ mà nói chuyện cùng mình như thế.
Mễ Lộ có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể thiếu gia xuyên thấu qua hai vạt áo mỏng truyền đến trên người mình. Điều này trong khoảnh khắc làm cậu đỏ mặt. Cả trên sinh lý và tâm lý hai mặt kích thích làm cậu hoàn toàn không có thời gian suy xét lời nói của thiếu gia đến tột cùng có ý tứ gì.
“Thiếu gia, anh… ” Mễ Lộ nhăn đôi mày xinh đẹp, cậu cố nén chịu thân thể dần dần bị ngứa ngáy nổi lên thật lớn khoái cảm. Theo bản năng xem cách làm của thiếu gia coi như đang trừng phạt mình.
Nhưng ở thời điểm Mễ Lộ đã hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi, chỉ muốn rơi vào trầm luân Lôi Kha lại đột nhiên duỗi tay đỡ đầu cậu, hôn sâu một cái thật mạnh.
Đến khi Mễ Lộ cơ hồ sắp tắt thở Lôi Kha mới buông lỏng ra, đáy mắt kích động bởi cảm xúc tích góp thật lâu. Hắn dùng hai mắt thâm thúy yên lặng nhìn Mễ Lộ, nói ra những lời làm Mễ Lộ hoàn toàn choáng váng.
“Mễ Lộ, anh thích em, anh đã cho em cơ hội rời đi, nhưng em lại lựa chọn lưu lại. Cho nên, anh không thể thả em đi lần nữa. Mễ Lộ, làm Omega của anh đi.”
Tiểu bạch thỏ liền ngây người, ngơ ngác mà bị thiếu gia cuốn lấy ôm vào lòng, nhưng bản thân còn không có phát hiện.
Lời này của Lôi Kha không thể nghi ngờ giống như thả ở trong đầu óc vốn đã hỗn loạn của Mễ Lộ nổ thêm một cái pháo hoa thật lớn, làm tâm tình Mễ Lộ còn đang mơ mơ màng màng không rõ càng rối loạn tới cực điểm.
“Thiếu gia, anh…ưmm!”
Mắt thấy Mễ Lộ mở to mắt chuẩn bị nói ra những lời mình không muốn nghe, Lôi Kha nhanh tay lẹ mắt nắm cằm cậu, sau đó dùng sức mà ngăn chặn miệng cậu.
Trước giờ mọi chuyện Mễ Lộ vẫn luôn thuận theo Lôi Kha hiện tại lại nhịn không được hơi giãy giụa kháng cự. Nhưng Lôi Kha lại không cho cậu cơ hội đổi ý, trực tiếp đè lại vòng eo mảnh khảnh, bắt đầu cởi quần áo cậu.
Mễ Lộ không dám dùng quá lớn động tác chống lại thiếu gia, ngoài miệng lại nhịn không được muốn nói nói mấy câu.
“Thiếu gia, em không rõ, anh làm sao vậy… ““Em không rõ?” Lôi Kha trầm mặt, trực tiếp duỗi tay nhéo lên cái đùi non mịn một cái, lực đạo nắm chắc đến vừa vặn, Mễ Lộ ăn đau nhịn không được nhíu mày.
“Anh muốn cùng em kết hợp, muốn em trở thành bạn lữ Omega của anh, muốn em sinh con cho anh, tựa như những Alpha cùng Omega khác. Anh muốn để em cả đời này… đều không rời khỏi anh. Em… hiểu chưa?”
Nói câu cuối cùng, thanh âm Lôi Kha đã kịch liệt run rẩy. Hô hấp nóng rực của hắn tất cả phun lên mặt Mễ Lộ, thân thể hắn phát ra nhiệt độ làm ánh mắt Mễ Lộ lộ ra trốn tránh cùng sợ hãi.
“Em… em là người hầu của thiếu gia, anh muốn thế nào liền như thế đó đi…”
“Không phải!” Lôi Kha đột nhiên đề cao âm, hắn một phen cầm tay Mễ Lộ, quát bảo Mễ Lộ ngừng liên tưởng đến trách nhiệm của người hầu cùng những suy nghĩ lung tung.
“Anh ‘không cần em làm người hầu của anh’ Mễ Lộ em nghe rõ không?”
“Chính là… ưm ưm!” Ngay lúc Mễ Lộ còn muốn lần nữa xen mồm biện giải, Lôi Kha đã đem một ngón tay chen vào chỗ mẫn cảm phía dưới của cậu.
Lôi Kha không ngừng ấn lên điểm kiều nộn mẫn cảm kia, kịp thời đánh gãy những lời định nói phía sau.
Lôi Kha nhẹ nhàng ngậm vành tai nhỏ của Mễ Lộ, thanh âm thổi vào lỗ tai, tuy rằng không lớn, nhưng lại rõ ràng.
“Mễ Lộ, em hãy nghe cho kỹ: anh không hề muốn để em làm người hầu. Anh thích em, anh muốn em đứng ở bên cạnh anh, làm bạn lữ của anh cả đời. Anh biết, hiện tại trong khoảng thời gian ngắn em không thể đủ tiếp thu, nhưng… anh sẽ cho em thời gian. Anh sẽ giống như những Alpha bình thường khác theo đuổi em. Cho đến khi… em cảm thấy rung động, đáp ứng tình cảm của anh.”
Nói xong, Lôi Kha rút ra ngón tay, ôn nhu mà đỉnh vào trong thân thể Mễ Lộ.
Khoái cảm đã lâu không thấy, làm Lôi Kha nhịn không được trầm ngâm ra tiếng.
Mà lúc này Mễ Lộ, cũng đã hoàn toàn đắm chìm trong tiến công ôn nhu của Lôi KhaNói thật, thiếu gia nói, cậu cái hiểu cái không, cũng không thể thật thấu triệt mà hiểu thấu đáo ý tứ đối phương.
Nhưng giờ phút này điều duy nhất cậu biết là, thiếu gia đang… thật vui vẻ.
Như vậy… là đủ rồi, thiếu gia vui vẻ, cậu liền vui vẻ.
Mễ Lộ cong cong khóe miệng, lại lần nữa thừa nhận nụ hôn lâu dài, hắn nhắm mắt lại, vươn tay ôm vòng lấy cổ Alpha.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
69 chương
271 chương
17 chương
114 chương
332 chương
27 chương