Phía sau lưng Oscar bị thương. Là bị tôi cào. Nhưng chuyện này không trách tôi được… Bởi vì tôi không cố ý… Sáng sớm hôm đó, thời điểm tôi giúp hắn mặc quần áo thì phát hiện ra vết thương, tôi hỏi hắn có cần phải bôi thuốc hay không. Hắn chỉ cười tủm tỉm nhìn tôi, ý vị sâu xa. Vào một buổi chiều mùa thu, có đôi lúc Oscar sẽ tắm rửa, sau đó sẽ ngủ trưa. Lúc này, không phải chỉ có một mình tôi hầu hạ hắn tắm rửa, Billy vẫn là người hầu bên cạnh hắn. Nhưng mà hôm nay, Billy bỗng nhiên dùng ánh mắt chứa vẻ kỳ quái nhìn tôi, hơn nữa mỗi một cử động đều cực kỳ cứng ngắc. Khi hắn bưng bình nước nóng đến rót vào trong bồn tắm, suýt chút nữa bởi vì thất thần mà làm đổ rất nhiều nước. Sau khi Billy rời đi, tôi mới phát hiện ngọn nguồn sự tình, hắn nhất định đã chú ý tới vết thương trên lưng Oscar. Chuyện này… Thật sự là chuyện khiến người ta xấu hổ và giận dữ muốn chết… Ngài Tử tước đang thoải mái ngâm mình trong bồn tắm lớn hoàn toàn không chú ý tới không khí xấu hổ vừa rồi. Hai tay của hắn bám vào hai cạnh bồn tắm, nhắm mắt lại, thốt ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng. Hơi nóng toả ra, làn hơi nước mông lung tựa hồ cũng ánh lên màu đỏ như những cánh hoa hồng trên mặt nước, mùi thơm xông vào mũi. Oscar mở to mắt, dùng tay trêu chọc đóa hoa nổi lơ lửng trên mặt nước, do do dự dự nói. “Em không giúp tôi tắm rửa sao?” Nhưng mà không phải là trong lúc tôi bị người ta phát hiện ra chuyện riêng tư. Hai người đàn ông lại làm chuyện ấy, trong mắt người khác có lẽ rất quái dị. Billy là người hầu bên cạnh, tuy rằng miệng rất kín, nhưng mà… Trời mới biết tôi phải nên phản ứng với ánh mắt xấu hổ của người khác như thế nào. Tôi rầu rĩ ngồi xuống bên cạnh bồn tắm lớn, bắt lấy cánh tay không thành thật của Tử tước, sau đó cúi người xuống hôn hôn hắn. Hắn bị tôi hôn đến động tình, ôm thắt lưng tôi rồi ngẩng đầu nhìn lên, khiến quần áo của tôi cũng ướt đẫm. Sau khi chúng tôi cọ xát nhau trong chốc lát, tôi đẩy hắn ra rồi nói. “Về sau đừng để Billy hầu hạ những việc riêng tư của ngài như tắm rửa mặc quần áo này nữa.” Hắn ngẩn người, nheo mắt lại mà cười, hơi nước nóng hôi hổi lấp lánh trong đôi mắt hắn. “Vì sao?” Hắn khoái trá hỏi. Bởi vì… Việc riêng của chúng ta đề rõ mồn một dưới mắt người ta rồi, tôi đau đầu nghĩ. Oscar bỗng nhiên thở dài, khuấy động bọt nước và nói. “Chỉ sợ không được, Billy đã làm người hầu bên cạnh tôi rất nhiều năm, nếu tôi không cho hắn hầu hạ, hắn sẽ không còn là người hầu bên cạnh nữa. Chuyện này đối với người trung thành và tận tâm như hắn thật không công bằng.” “Không phải là hạ hắn xuống làm người hầu nam cao cấp, hắn vẫn người hầu bên cạnh ngài, nhưng mà em không hy vọng hắn sẽ hầu hạ ngài tắm rửa gì đó.” Tôi cau mày nói. Oscar bỗng nhiên cười hai tiếng, ***g ngực hắn nhẹ nhàng run rẩy, sau đó nói. “Để tôi suy xét một chút.” Sau đó hắn vươn tay cởi thắt lưng của tôi, lại bị tôi đẩy ra. “Làm sao vậy?” Hắn không được như ý thì dây dưa quất quít không chịu buông. “Nước sẽ lạnh rất nhanh, em và ngài phải chờ nước đun nóng, thưa ngài.” “Tôi không để ý việc tắm nước lạnh với em đâu, huống chi chúng ta cùng tắm rửa với nhau, tôi tuyệt đối sẽ không để em lạnh.” Hắn cười nói. Tôi nghĩ cũng đúng, nhưng phải cẩn thận một chút, tôi không hy vọng Oscar bị người khác nói ra nói vào. Oscar vẫn còn đang chiến đấu hăng hái với quần áo của tôi, nhìn bộ dáng lòng như lửa đốt mà cởi nút thắt của hắn, tôi không khỏi âm thầm thở dài. Ngài đừng có liều mạng như vậy mà, quần áo cũng sắp bị ngài xé rách rồi. Hắn rất nóng vội, cởi quần áo tôi được một nửa thì kéo tôi vào bồn tắm lớn. Hoặc có lẽ hắn cố ý làm như vậy, hắn tựa hồ rất thích bộ dáng tôi mặc một lớp áo ngồi trong nước. Sau khi làm xong, bên ngoài bồn tắm trở nên rất khó nhìn, trên mặt đất ngập tràn là nước. Quần áo tôi ướt sũng nằm trên mặt đất. Nước trong bồn tắm cũng đã lạnh. Chúng tôi vội vàng lau khô thân thể, sau đó lại nằm lên giường. Một ngày thu lười biếng như vậy, chúng tôi có thể ở lại trên giường suốt cả buổi chiều. Chạng vạng, chúng tôi tỉnh ngủ, đáng tiếc quần áo của tôi vẫn còn đang nằm ngoài bồn tắm, đành phải trần truồng đi tìm một bộ quần áo của Oscar để thay, sau đó lén lút trở về phòng ngủ. Ai biết tôi vừa đi vào nơi ở của người hầu, liền thấy được Billy đi từ bên trong ra. Có lẽ người khác không biết về quần áo Oscar, nhưng Billy tuyệt đối biết được. Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi, biểu tình kia thật sự là… Khó có thể hình dung. Tôi xấu hổ cực kỳ, chẳng dám nói cái gì, gương mặt đỏ bừng mà trở về phòng. Qua vài ngày, tôi phát hiện Oscar vẫn tiếp tục để Billy hầu hạ hắn thay quần áo và tắm rửa. Vì thế tôi lại đề cập chuyện này với hắn. “Nhưng mà không có Billy sẽ rất bất tiện.” Hắn híp mắt nhìn tôi. “Chỉ là thay quần áo và tắm rửa mà thôi, một mình em cũng đủ rồi.” Tôi nói. Nụ cười của hắn càng ngày càng quá phận, ôm tôi cọ xát trong chốc lát rồi sau đó tôi nghe hắn nhỏ giọng than thở. “Thật là không có biện pháp với em mà, ghen tuông thành như vậy, em thật không hy vọng người khác tiếp xúc với cơ thể của tôi đến như vậy sao?” Tôi. “…” Thì ra hắn cho rằng tôi ghen. Coi như là ăn dấm đi, vì thế tôi kiên quyết nói. “Đúng vậy, cho nên không thể để cho hắn tiếp tục hầu hạ những việc riêng tư đó của ngài nữa, những chuyện đó chỉ có thể để một mình em làm.” Hắn ôm tôi vừa hôn vừa xoa, vừa oán hận bên tai tôi. “Em đúng là bé con lòng dạ hẹp hòi, tôi thỏa mãn em, nhưng em sẽ báo đáp tôi thế nào đây?” “Ngài muốn em báo đáp gì thì em sẽ báo đáp như thế.” Tôi nói. “Em thật là… Da mặt dày như vậy…” Hắn không biết lại nghĩ tới điều gì, đỏ mặt rần rần. Cuối cùng Billy cũng không được hầu hạ hắn tắm rửa mặc quần áo nữa, tôi nhẹ nhàng thở ra. Đáng tiếc việc này vẫn chưa xong. Mấy ngày nay, bởi vì tôi báo đáp chuyện mà Tử tước muốn tôi báo đáp, nên hắn có phần quá hưng trí, ánh mắt thường xuyên di chuyển theo tôi, đặc biệt là lúc ở trong phòng làm việc. Nhưng người hầu hạ trong phòng làm việc không chỉ có một mình tôi. Vì thế một màn vô cùng quỷ dị đã xuất hiện. Ngài Tử tước dùng ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm tôi, cũng không biết suy nghĩ đã bay về phương nào rồi. Ánh mắt Billy lại chuyển tới chuyển lui giữa Oscar và tôi, sau đó hắn buồn rầu thở dài, rồi lại cúi đầu. Trong bầu không khí xấu hổ như vậy, tôi cảm thấy chẳng thể nào thở nổi. Không được! Cũng phải đuổi Billy ra khỏi phòng làm việc mới được. Nhưng mà khi tôi đề xuất yêu cầu với Oscar. Ánh mắt Oscar nhìn tôi quả thực chính là ngạo mạn lại còn kiêu căng, cảm giác đó khiến tôi không biết phải làm thế nào, thật sự là khiến cho người khác đau đầu. “Đừng như vậy, thân mến, em đã tranh đoạt của người ta chẳng còn lại nơi nào rồi. Hắn chăm sóc tôi từ nhỏ, đuổi hắn đi sẽ làm hắn đau lòng.” “Không… Không phải là đuổi đi…” “Đừng để ý nhiều như vậy, thời gian tôi ở cạnh em là nhiều nhất. Ngoài em ra, những người đàn ông khác tôi đều chẳng nhìn đến, cho nên đừng ghen tị. Hắn chỉ là hầu hạ trong phòng làm việc mà thôi.” Tôi biết, nếu nói với hắn, chẳng qua là mình mong muốn không phải cảm thấy lúng túng quá, Oscar nhất định sẽ không để cho Billy rời khỏi phòng làm việc. Hắn là một người đàn ông quý tộc “da mặt rất dày”, cảm thấy người hầu bên cạnh lo toan việc riêng tư của chủ nhân là chuyện rất bình thường. Tôi đoán rằng cho dù Billy có nhìn thấy hai chúng tôi lăn lộn ở trên giường, Oscar cũng chẳng thèm nháy mắt một cái. Hắn sẽ không để ý đến chuyện mỗi ngày khi tôi đối mặt với đồng nghiệp, đều cảm thấy mất thể diện đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào đâu. Cho nên, coi như tôi lòng dạ hẹp hòi là được rồi. “Oscar, ngài đáp ứng em đi, xin ngài đó.” Tôi thấp giọng cầu xin. “Thật là một đứa nhỏ ngốc.” Gương mặt Oscar vừa nãy vẫn mang nét tươi cười, nụ cười bao hàm thâm ý này giờ càng lúc càng vặn vẹo. Cuối cùng hắn mím miệng mà cười rộ lên, cũng không biết hắn đang cười cái gì. Qua nửa ngày, hắn rốt cục không khống chế được tâm tình khoái trá, ho khan một tiếng rồi nói. “Được rồi, lần này tôi sẽ nhân nhượng việc em tùy hứng, về sau chỉ có một mình em hầu hạ bên cạnh tôi. Giờ em đã vừa lòng chưa?” “Vâng, em thật vừa lòng, về sau cũng đừng cho người khác vào hầu hạ nữa.” Hắn cao ngạo liếc nhìn tôi một cái, quả thực là khinh thường phản ứng của tôi. Billy được thăng chức làm phó quản gia, hắn tựa hồ còn nhẹ nhõm hơn cả tôi. Chỉ có ngài Tử tước, vào một buổi tối lúc chúng tôi nằm trong ổ chăn. Khi hắn vừa chơi đùa tôi đến mức từ trời cao không thể tìm thấy đường xuống mặt đất, vừa dùng âm thanh ngọt xớt thấp giọng nói với tôi. “Thật sự muốn một mình chiếm lấy tôi như vậy sao? Tiểu quỷ hẹp hòi…” Sau đó động tác của hắn trở nên kịch liệt, vừa di chuyển, vừa liên tục lặp lại. “Tôi yêu em, tôi yêu em…” Tôi nằm ở trên giường, thở hổn hển nhìn hoa văn trên trần nhà. Tựa hồ, hiểu lầm đã quá thâm hậu. Nhưng mà, hắn rất muốn có sự ngọt ngào, cho nên cứ tiếp tục để hắn hiểu lầm như vậy cũng tốt. ——– Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người có biết trong lòng Tử tước đang nghĩ gì không? Như sau: Oscar mặt không đổi sắc. “Ôi chao, vừa nghĩ đến người yêu yêu mình như vậy, thì đã hạnh phúc vô cùng. Cậu ấy yêu mình đến mức chỉ muốn chiếm lấy một mình mình thôi, vui vẻ chết mất, lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại, nhưng mà tuyệt đối không thể để cho người khác phát hiện rằng mình đã sung sướng như thế được.”