Người Hầu Của Quý Ông
Chương 65
“Nhanh lên đi, nhanh lên đi.” Tôi thúc giục cha mình.
Trong bóng đêm, chúng tôi nghiêng ngả lảo đảo đi qua thang lầu chật hẹp.
Tay tôi bưng một cái giá nến, ngọn đèn mờ nhạt, lấp loé theo bước chân của chúng tôi, tạo nên hai cái bóng thật dài trên vách tường.
Trong hành lang yên tĩnh, chỉ có âm nhạc trên lầu cùng với tiếng bước chân vội vàng của chúng tôi.
“Chúng ta đi đâu đây?” Cha tôi hỏi.
Tôi thở hổn hển nói. “Đầu tiên chúng ta sẽ ngồi xe ngựa đi đến cảng, sau đó lên thuyền đi Scotland ở phương bắc.”
“Mẹ và em gái của con đâu?”
“Bọn họ đã đến cảng trước rồi, đang ở trên thuyền chờ chúng ta.”
“Cảm tạ Thượng đế nhân từ, cảm tạ đức mẹ Maria, tôi rốt cục có thể rời khỏi địa ngục này, người nhà chúng tôi cuối cùng cũng có thể đoàn tụ.” Cha tôi vẽ chữ thập trước ngực, nước mắt tràn đầy hốc mắt.
Chúng tôi đi đến cổng sau, chẳng có người hầu nào ở đó cả. Bởi vì Oscar đã sớm bảo người hầu chuẩn bị rượu ngon và thức ăn, tổ chức yến hội trên lầu. Người hầu dưới lầu cũng đang mở tiệc, bọn họ đã gọi tất cả người hầu rảnh rỗi về nơi đó, cho dù nam hay nữ đều đang uống rượu, khiêu vũ, cho nên không ai chú ý tới hai bóng người lặng lẽ chạy ra cổng phía sau.
Bên ngoài cổng sau có một chiếc xe ngựa nhỏ, cha tôi ngồi chỗ phía sau, tôi ngồi lên nơi điều khiển, sau đó quơ roi muốn chạy đi.
Lúc này, tôi nghe được tiếng thét của một người đàn bà.
“Đứng lại! Các người muốn đi đâu? Trời ạ! Mau dừng lại đây! Có nghe hay không? Tôi bảo các người dừng lại!” Người đàn bà kia như nổi điên mà vọt tới phía trước xe ngựa của tôi, gần như là đã nhảy lên.
Tôi vội vàng giữ vững xe ngựa, người đàn bà kia đang giơ một chiếc đèn đứa giữa đường chúng tôi đi. Tôi tập trung nhìn vào, người vừa tới đúng là phu nhân Avril.
Dưới ánh đèn mờ mịt, vẻ mặt bà ta như quỷ sứ đến từ địa ngục, gương mặt phẫn nộ và vặn vẹo này khiến tim người khác không khỏi hoảng sợ.
“Trời ạ, là bà ta…” Giọng của cha run nhè nhẹ.
Phu nhân Avril liều lĩnh hết thảy mà leo lên xe ngựa, bà ta xé quần áo của cha và nói. “Xuống dưới cho tôi, ông muốn đi đâu? Ông là đồ khốn kiếp, lại dám thừa dịp tôi không chú ý mà chạy trốn, tôi thấy ông là không muốn sống nữa rồi!”
Người đàn bà ung dung cao quý này, bây giờ tựa như một người đàn bà chanh chua ngoài đường phố, vừa đánh vừa mắng cha tôi.
“Ông cho ông là ai, nếu không có tôi, bây giờ ông vẫn còn phải xin cơm đầu đường! Tôi cho ông cuộc sống giàu có, ông lại báo đáp tôi như vậy sao? Ông chuẩn bị xe ngựa từ lúc nào? Là ai giúp ông chạy trốn?”
“Trời ạ, bà đừng… Bà hãy bỏ qua cho tôi đi! Tôi không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, tôi muốn rời khỏi nơi này với vợ và con tôi.” Cha tôi cầu xin nói. “Không phải bà đã có đủ tiền rồi sao? Cho dù Nam tước không còn, cuộc sống của các người vẫn sẽ giàu có, cơ bản là không cần tôi.”
“Xuống xe cho tôi, xuống xe!” Người đàn bà vẫn tiếp tục xé áo của cha, ý định kéo ông xuống xe ngựa.
“Con trai, không cần lo cho bà ta. Mau lái xe ngựa thật nhanh, đừng có ngừng lại.” Cha tôi xô đẩy người đàn bà kia và nói.
Tôi trở nên kích động, bởi vì người đàn bà kia vẫn gắt gao bám lấy xe ngựa, tôi thật sự đánh xe ngựa đi vài bước, cho dù bà ta bị kéo lê trên mặt đất, nhưng vẫn cứ không chịu buông tay, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“John, ông hãy nghe tôi nói, tôi biết có một số việc tôi đã không đúng, chúng ta có thể thương lượng. Ông có yêu cầu gì tôi cũng có thể thỏa mãn ông. Tôi có thể cho ông một số tiền, xin ông đừng đi, xin ông hãy ở lại, hãy nghĩ đến việc tôi đã chăm sóc ông lâu như vậy.”
Cha tôi hiển nhiên cũng nóng nảy, ông quát người đàn bà kia. “Chăm sóc tôi?! Là xem tôi như phạm nhân mà giam cầm mới đúng! Tôi tuyệt đối sẽ không ở lại, buông tay cho tôi.”
Không biết ông ấy làm cái gì, người đàn bà kia hô lên một tiếng, rồi bị đẩy xuống xe ngựa.
“Đi mau, đi mau!” Cha tôi thúc giục.
“Không được, bà ta còn bám vào cửa xe.” Tôi điều khiển xe ngựa đi được hai bước, lại phát hiện bà ta vẫn gắt gao bám lấy cửa xe không chịu buông, sau đó hét lớn lên.
“Ai tới đây, cứu mạng, có người muốn bắt cóc ngài Nam tước!” Bà ta cao giọng kêu to. “Ai mau tới đây, mau tới đây…”
Tuy rằng xung quanh không có người hầu, nhưng âm thanh của bà ta càng lúc càng lớn. Bởi vì sợ bị phát hiện, tôi nhảy xuống xe ngựa đi ra phía sau, ý định đánh ngất bà ta. Không nghĩ tới khác với vẻ bề ngoài nhu nhược, người đàn bà này phi thường hung hãn. Khi tôi tới gần, bà ta đã bắt lấy tôi, vừa cào vừa đánh, hơn nữa còn không ngừng la to.
Tôi quả thực không biết phải làm gì cho đúng, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh. Khi tôi muốn che miệng của bà ta, lại bị bà ta hung hăng cắn lấy.
“Á!” Tôi bị đau, theo bản năng dùng khuỷu tay đập vào cổ bà ta.
Sau một tiếng vang lớn, người đàn bà ngã vào ngực tôi, im lìm bất động.
Tôi ném bà ta xuống đất, thở hổn hển vài lần, sau đó vội vàng nhảy lên xe ngựa.
“Chúng ta đi.” Tôi hổn hển nói.
Không ngờ cha lại đè cánh tay của tôi, nhảy từ trên xe ngựa xuống. Sau đó ông đi đến bên người bà ta, lăng lăng đứng đó.
Trong bóng đêm, tôi không thấy rõ khuôn mặt của cha. Tôi cho rằng ông ấy đang lo lắng cho người đàn bà kia, trong lòng không khỏi nóng nảy. Chẳng lẽ ông không muốn đi nữa sao? Cũng đúng, bọn họ dù sao cũng ở chung rất nhiều năm…
Cha tôi vẫn thuỷ chung không nói một lời, đứng ở bên người đàn bà kia. Bỗng nhiên, ông ngồi xổm xuống, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.
Tôi cũng nhảy xuống xe ngựa đi về phía ông, ai biết còn chưa đi đến bên cạnh ông, tôi lại thấy một cảnh tượng rất khó tin.
Cha tôi giơ một vật giống như là tảng đá, hung hăng nện lên đầu người đàn bà kia.
Cùng với cánh tay cha rơi xuống, tôi nghe thấy âm thanh “bịch bịch” trầm đục khi vật nặng đập vào thân thể, tôi tựa hồ còn nghe âm thanh máu chảy.
Người đàn bà kia bị đánh tỉnh, phát ra tiếng kêu thống khổ, nhưng mà âm thanh quá mức mỏng manh.
“Cứu mạng… Cứu mạng…”
Tôi tiến lên giữ chặt lấy cha, đôi môi run rẩy nói ra một câu đứt quãng. “Đừng… Đừng đánh nữa… Mau dừng tay…”
Sức lực của cha trong nháy mắt này trở nên lớn đến khó tin. Ông lập tức đẩy tôi ra, tiếp tục nâng tảng đá lên, hung hăng đập vào mặt người đàn bà kia. Trong bóng đêm, âm thanh chói tai khi tảng đá đánh vào xương vang lên, cùng với tiếng rên rỉ mỏng manh của bà ta…
“Chó cái! Đi chết đi!” Giọng nói của cha vô cùng điên cuồng, nó phát ra từ nỗi hận sâu trong linh hồn, mang theo nét lạnh lẽo thấu xương. “Bà hại cả nhà chúng tôi chia lìa, khiến vợ và con tôi ở bên ngoài chịu tội, còn giam cầm tôi như là phạm nhân, bà hãy tới địa ngục mà hưởng vinh hoa phú quý đi! Bà nghĩ là người khác cần nó lắm sao! Đồ đáng chết! Bà xuống địa ngục đi!”
Mỗi lần cha tôi đập vào, miệng lại nói một lần. “Bà xuống địa ngục đi! Bà hãy xuống địa ngục đi!”
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi triệt để ngây dại, trong não trống rỗng.
Đêm đông gió lạnh thổi qua, lạnh đến thấu xương. Nhưng tôi một chút cũng không thấy lạnh, bởi vì máu của người đàn bà kia lại nóng như lửa, nhiệt độ đó bám vào cơ thể của tôi, bám lên mặt của tôi, bám lên tay tôi. Dòng máu nóng hôi hổi kia đốt cháy cả người tôi.
“Bịch! Bịch! Bịch”
Theo mỗi một lần tảng đá hạ xuống, động tĩnh của người đàn bà đó càng ngày càng nhỏ.
Dưới ánh trăng, dòng máu đen xì chảy xuống mặt đất. Gương mặt xinh đẹp của người bà ta đã sớm máu thịt mơ hồ. Vừa rồi bà ta còn có chút sức lực mà hừ hừ trên mặt đất, nhưng hiện tại bà ta đã không nhúc nhích, trước ngực cũng không hề phập phồng nữa.
Người đàn bà đã chết, hiện tại bà ta lẳng lặng nằm ở nơi đó, trên quần áo hoa lệ dính đầy bùn đất và máu tươi. Người đàn bà xinh đẹp nói cười duyên dáng đã biến thành một bãi thịt chết, ngay cả dòng máu nóng hầm hập trong cơ thể bà cũng dần dần nguội lạnh.
Cha tôi cuối cùng ném tảng đá đi, ông ngồi dưới đất, thở hổn hển dồn dập. Tiếng thở dốc kia trong màn đêm yên tĩnh tựa hồ bị phóng đại vô số lần.
“Cha điên rồi sao?” Tôi muốn lớn tiếng quở trách ông, nhưng mà âm thanh của tôi lại khàn khàn nhỏ bé, quả thực nói không ra lời. Tôi chợt phát hiện môi của mình vẫn luôn run rẩy.
“Chúng ta… Chúng ta mau chóng trốn đi.” Tôi ép buộc mình phải ổn định thân thể run rẩy lại, không được nhìn thi thể trên mặt đất kia nữa.
“Mau ngồi lên xe ngựa đi.” Tôi thúc giục. “Nhanh lên! Nhanh lên!”
Âm thanh khàn khàn của cha tôi lại vang lên trong bóng đêm, ông ấy nói. “Đi? Còn đi cái gì? Chúng ta không cần đi nữa…”
“Cha có ý gì? Cái gì mà không cần đi nữa? Chúng ta phải đi thôi, chần chừ sẽ gặp nguy hiểm mất. Chúng ta đã giết người, cha biết không!”
“Giết người? Chúng ta không có giết người, Nam tước phu nhân chính là bị một kẻ trộm xâm nhập sát hại mà thôi, Nam tước Yozak cũng bị trọng thương. Mà con đột nhiên xuất hiện cứu ta, vì thế bọn cướp liền vội vàng chạy trốn.” Giọng nói của cha trong bóng đêm để lộ nét hưng phấn nhàn nhạt.
“Cha đang nói cái gì?” Tôi bất an nhìn ông.
“Người đàn bà hại chúng ta đã chết, chúng ta còn đi làm gì? Chúng ta đã không còn cái gì để sợ nữa.” Cha tôi đứng lên từ mặt đất, mò mẫm tìm được tảng đá đã giết phu nhân Arvil, sau đó đập vào đầu mình tạo thành một lỗ hõm lớn.
Máu tươi lập tức chảy xuống, ông vứt tảng đá đi, tựa vào người tôi rồi nói. “Đỡ cha lên lầu, nhanh lên.”
“Cha rốt cuộc tính toán làm gì?”
“Nghe ta, con trai!” Ông rống một tiếng với tôi. “Tin tưởng ta!”
“Cha… Cha không muốn đi nữa sao? Mẹ và các em đã ở trên thuyền chờ cha…” Tôi nói.
“Con đúng là đồ đầu gỗ! Nếu chúng ta chạy trốn thì thật sự sẽ biến thành kẻ sát nhân, mau đỡ ta lên lầu!” Ông ôm đầu, tự mình run rẩy đi về phía cổng sau. Tôi không có cách nào khác, đành phải đuổi theo ông. Trời biết tôi đang run rẩy đến mức nào.
Nên làm cái gì bây giờ? Cần phải trực tiếp chạy trốn đi, nếu bị người khác phát hiện chúng tôi giết người, vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Còn chưa đi đến đại sảnh trên lầu, cha tôi đã lớn giọng hô hoán. “Cứu mạng! Cứu mạng! Mọi người tới cứu mạng, có trộm, hắn đã giết vợ của tôi!”
Cho nên khi chúng tôi cả người dính đầy bùn và máu xuất hiện trong đại sảnh buổi tiệc, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Cha tôi bưng lấy đầu đang chảy đầy máu tươi, gương mặt đẫm nước mắt, gào lên thống khổ vô cùng. “Avril… Avril… Vợ của tôi đã bị kẻ trộm đột nhập vào giết…”
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
15 chương
32 chương