Người Hầu Của 4 Hoàng Tử
Chương 21
Dragon quay ra chỗ Death nói:
_ Anh mang những thứ gì trên người? “Hàng nóng”!
_ 2 lục bạc, 5 băng đạn, 5 phi tiêu.
_ Bọn chúng có mấy tên?
_ Sơ sơ tầm…ừm, tầm gần ba chục thằng. Sao lão già đó mang ít người đến thế nhỉ?
Dragon nhếch môi:
_ Ở đây thêm lúc nữa là chúng đến thêm thật đấy, và…mang theo cả C24!
_ Cô giao cho gã ta mấy băng?
_ 1.
_ 1 băng là vào khoảng 8 viên... Chà, cũng đủ để chúng ta làm mồi cho gã đó chứ. – Death cười cười rồi vứt hết “hàng” xuống chỗ Dragon – mở cửa kính luôn chứ?
Dragon cười nhẹ:
_ Phải nhanh đấy, không là tôi thành ma ám anh luôn.
Death búng tay cười:
_ Thủ lĩnh cứ yên tâm! – rồi với tay ra mở cửa sổ chỗ Dragon, tay đặt luôn ở đó.
Dragon hai tay hai khẩu lục giương lên, họng súng nhằm vào óc của 2 thằng đang đứng sát rạt ở vệ đường mà nhắm tới...
“Đoàng!!!! Đoàng!!!”
Dragon phản công bất ngờ làm bọn chúng không kịp phản kháng, cả 2 tên đó ngay lập tức ngã lăn ra đất, máu tươi dần phụt ra, cả 2 tên đều chết mà mở to mắt, có vẻ chúng chết mà không hiểu vì sao mà mình chết.
Những tên khác định thần, vội vã nã đạn nhưng cửa kính xe đã được Death đóng lại một cách nhanh chóng. (=.=)
Dragon cười mỉm:
_ Tốt lắm. Nhưng đáng ra khi chúng đang đơ đơ như thế thì anh phải nhanh chóng mà chạy xe rồi chứ!
Death cười:
_ Okay. Lần sau sẽ chú ý.
Dragon nói tiếp:
_ Đến chỗ bùng binh kia anh quay liên tiếp 3, 4 vòng vào. Tôi sẽ tranh thủ bắn một vòng đạn, thằng nào ngu thì chết! Sau đó khi bọn chúng đã quen rồi thì anh ngay lập tức chạy thẳng cộng với tôi ném một quả lựu đạn khói ra cho chúng bị “mù”. Hiểu chứ? Tôi đã phát tín hiệu đến máy chủ của tổ chức. Chỉ tầm gần chục phút nữa Ghost sẽ dẫn anh em đến. Lúc đó ta không phải sợ gì cả!
Death ngẫm nghĩ rồi gật đầu:
_ Được. Trông chờ vào cô nữa đấy!
Dragon không nói gì, chỉ nhìn ra cửa kính, hướng đến Sprite cười khẩy. Death biết cơn phẫn nộ của Dragon giờ đang sắp bùng nổ…Kế hoạch của Dragon diễn ra rất suôn sẻ, nhưng mới cho xe chạy được tầm trăm mét thì…!
***Một đống xe ô tô đen bóng loàng lao vun vút đến. Dragon cười như không cười nói:
_ Hê! Toàn bọn đen thui từ đầu đến chân! Ông già đó tính dọa người từ bề ngoài à?
_ … Cô nghĩ thoát khỏi đây nổi không? Tính sơ sơ có thêm 10 cái xe, mỗi xe 4,5 thằng, lại có cả C24. Cô ung dung tự tại quá ha?? – mặt Death có vẻ xanh hẳn.
Dragon liếc Death 1 cái:
_ Đừng ra vẻ sợ hãi lúc này, hiện tại tôi không có hứng với trò đùa này đâu.
Death cười cười:
_ Tôi chỉ muốn cô bớt có vẻ mặt ghê ghê thế kia thôi mà. Tôi thích lạnh lùng chứ không thích tức giận đâu.
Dragon im lặng một chút rồi nói:
_ Rồi. Lo mà giứ lấy cái mạng đi. Trước khi C24 vào tay Sprite thì mau mau chạy khỏi đây đi.
Death tỏ vẻ tiếc nuối, “chẹp” một tiếng rồi thở dài:
_ Haish~ Cô muốn ấy cái xe đẹp thế kia trầy xước hử? Cô cũng ác quá đi… - chưa nói hết nhưng liếc thấy vẻ mặt Dragon ngày càng đen lại thì anh hết vẻ cợt nhả hẳn – OK. Cho lão già đó tốn tiền sửa lại xe cũng tốt. Begin again nào!!!!
Death nhấn ga. Tốc độ bây giờ là 250km/h. Bugatti lao vun vút trên đường dù đó không phải là tốc độ nhanh nhất của nó.
Gần 10 phút trôi qua…
Dragon mất kiên nhẫn hừ giọng:
_ Anh không thấy là chúng ta dây dưa ở đây quá lâu rồi à?
Death khó chịu nói:
_ Cô cứ làm như thoát khỏi đây nhanh là dễ lắm ý. Chạy được từng này là tốt lắm rồi. Thằng Sprite có C24 trong tay bắn vèo vèo thế kia bố ai mà thoát nhanh mà an toàn cho được!!!
Dragon bắt chéo chân, hếch mặt lên nói:
_ Tôi thì thấy chẳng có gì dễ hơn! Vào tay tôi chỉ mất 5 phút!
Death cười mỉa mai:
_ Thế sao? Vậy cô ra mà lái này! – rồi anh nhảy phắt ra ghế bên cạnh, nhắm mắt lại coi như mọi chuyện không liên quan đến mình.
Dragon cười bất lực, cũng nhảy phắt lên ghế lái. Đôi tay nhanh chóng xoay vô-lăng, đẩy nhanh tốc độ lên đến mức cao nhất của chiếc xe – 408km/h!
Death mở trừng hai mắt, quay đầu ra phía Dragon nói như hét:
_ Cô điên à?? Giờ chỉ cần một hòn đá thôi cũng đủ làm chiếc xe này gặp tai nạn đấy!!
Dragon ngừng huýt sáo nhìn thẳng vào mặt Death nói:
_ Có vấn đề gì sao? – ánh mắt cô hiện rất… lạnh lẽo…!
Death cảm thấy rờn rợn khi bị ánh mắt ấy chiếu thẳng vào, giọng anh trầm xuống:
_ Cô nên biết ở tốc độ này rất dễ gặp nguy hiểm. Chưa có ai dám lái xe tốc độ này trên một đường đua tử thần như thế đâu. Tốc độ thế này vượt được tầm ngắm của Sprite nhưng không có nghĩa là chúng ta thoát khỏi nguy hiểm đâu…
Dragon hướng ánh mắt lại phía vô-lăng cười khẩy:
_ Chưa có ai thì giờ có tôi! Nguy hiểm à??? Cuộc đời có sự mạo hiểm mới đáng sống chứ?? Nếu không thì tẻ nhạt chẳng khác gì sống trong một căn phòng không bao giờ có ánh sáng chiếu tới… - giọng cô ngày càng trầm, và…có vẻ hơi nghẹn ngào…
Death im lặng một chút rồi nói:
_ Cô nói cho chính mình nghe đó à?? – ánh mắt anh dịu lại - Quên tất cả đi, giờ cô đang mạo hiểm và cũng tức là cô đang sống trong một căn phòng có ánh sáng đấy – Death mỉm cười, 1 nụ cười có phần dịu dàng????
Dragon liếc mắt nhìn anh một cái, nói:
_ Hừ, cứ như anh đang dạy đời tôi vậy.
Death mỉm cười lần nữa vì đã thấy má cô hơi hồng lên. (^^)
***
Chỗ này mình sẽ lại gọi Dragon là Nguyên Nhược và Death là Nam nhé! <img alt=x src="https:///images/smilies/icon_mad.gif" data-pagespeed-url-hash=3957623561 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
***
Đúng 5 phút sau...
Nguyên Nhược mở cửa xe, vươn hai tay đón những cơn gió mát lạnh từ biển thổi đến. Kỷ Nam cũng bước ra, im lặng đứng cạnh cô.
Nguyên Nhược cười cười:
_ Ê! Đúng 5 phút không?
_ …Đúng
_ Ha ha! Tôi đã nói là phải đúng chứ! – Nguyên Nhược cười cợt – Mà bọn thuộc hạ của ông già đó chắc đang tức muốn chết đấy nhỉ! “Mỡ” đến tận miệng rồi mà không ăn được! Ha ha ha!
Nam không nói gì. Một lát sau anh mới nói:
_ Cô hãy vui chơi một ngày cho thỏa thích đi! Quên hết những chuyện vừa qua…giữa cô và anh ta…
Nguyên Nhược mỉm cười:
_ Giữa tôi và anh ta có gì đáng nhớ đâu mà quên chứ!
Nguyên Nhược không biết rằng giờ nụ cười của cô còn xấu hơn cả khóc nữa.
Nguyên Nhược lấy tay quệt qua đôi mắt, vờ tỏ vẻ khó chịu nói:
_ Cát bay vào mắt rồi??
Cô tháo đôi giày lười ra, ném ra một bên rồi chạy ra nơi dòng nước biển mát lạnh đùa nghịch. Nam ngồi xuống cát, im lặng ngắm nhìn cô.
Sau một hồi đùa giỡn, Nguyên Nhược mới nhớ ra Nam không xuống nước gì cả. (>_<)
Nguyên Nhược vẫy vẫy tay, gọi:
_ Ê ê!!!! Kỷ Nam!!!! Qua đây chơi đi!!
Nam lặng người nhìn cô. Dưới ánh nắng vàng, cô tỏa sáng như một nữ thần…
Nguyên Nhược tiếp tục vẫy tay lia lịa. Nam cuối cùng cũng đứng dậy, bước đến chỗ cô.
Nguyên Nhược cảm thấy không tự nhiên trước ánh mắt khác với ngày thường của Nam. Cô cười gượng gạo, lấy tay búng nhẹ lên mũi anh, giả như bật cười:
_ Nè! Tôi xinh lắm hả mà nhìn tôi chăm chú vậy?
Nam rời ánh mắt khỏi khuôn mặt cô, Nguyên Nhược chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã bị hành động tiếp theo của Nam làm cho bất ngờ…
Kỷ Nam cầm lấy bàn tay Nguyên Nhược… nhìn thẳng vào mắt cô… rồi hôn lên tay cô…cất giọng nhẹ nhàng, anh nói:
_ Nguyên Nhược…Anh yêu em… Làm người yêu anh nhé?
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
61 chương
280 chương
67 chương
140 chương
11 chương