Thì ra con gái thứ hai nhà họ Chu tên Chu Thanh Nhã năm đó giống như một thiếu nữ phản nghịch, bởi vì nguyện vọng thi đại học không thống nhất với cha mẹ mà tức giận mang theo đồ đạc cá nhân và lừa một khoản tiền từ đại ca Chu Thanh Hòa chạy ra nước ngoài. Cha mẹ tức giận muốn chết nhưng con gái chặt đứt mọi liên hệ với người trong nhà, bên ngoài trời cao mà xa, bọn họ muốn tìm người nhưng không tìm được, cuối cùng vẫn tra được tin tức chuyến bay, lúc này mới biết cô đã bay đi Ý quốc. Bọn họ vốn nghĩ rằng con gái hết ầm ĩ, không còn tiền thì sẽ trở về nước, ai  cũng không nghĩ tới, Chu Thanh Nhã ở nước ngoài như cá gặp nước, hô mưa gọi gió. Cô chỉ không học đúng chuyên ngành mình thích, còn tìm được một người bạn trai hết sức trâu bò ở X quốc, vẻ vang mang về nước. Đó là Diêm Duy, cũng chính là người bạn trai trâu bò mà Chu Thanh Nhã mang về. Ngay từ đầu đều rất tốt, cả nhà đoàn viên, Chu Thanh Nhã và Diêm Duy vô cùng ngọt ngào, cha Chu mẹ Chu đều bắt đầu kế hoạch chuẩn bị việc kết hôn cho con gái mình. Kết quả,  khi cha mẹ hai bên Diêm gia gặp mặt thì chuyện liền thay đổi. Cha mẹ nhà họ Diêm ghét bỏ gia thế Chu Thanh Nhã không tốt, không xứng với Diêm Duy, sau khi náo loạn một hồi thì mạnh mẽ ép buộc Diêm Duy trở về nước. Lúc ấy chuyện ầm ĩ vô cùng khó coi, hai nhà hoàn toàn là xé rách mặt. Điểm Duy về nước sau không lâu liền truyền tin kết hôn, Chủ Thanh Nhã tức giận đến ngất xỉu, đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện mang thai. Chu gia là gia đình bảo thủ, thấy việc này liền nghĩ ra nước ngoài tìm Diêm gia nói chuyện, Chu Thanh Nhã lại không chịu, nói cái gì mà không chịu gặp tên phụ tình thay lòng đổi dạ, càng không muốn cha mẹ mình đi Diêm gia tìm nhục nhã, cô cắn răng chạy trốn khỏi bệnh viện, một tháng sau, cô mang Lương Trì trở về, nói muốn cùng hắn kết hôn. Cha Chu giận dữ, cảm thấy cô đây là lừa tiểu tử thành thật. Lương Trì lại nói hắn là tự nguyện, còn nói hắn vốn yêu thầm Chu Thanh Nhã từ lâu. Việc này đến cũng thật khéo, Lương Trì khi quay bộ phim ở nước ngoài đã quen biết Chu Thanh Nhã xinh đẹp hoạt bát,  hắn nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm (vừa thấy đã yêu, gặp lại cảm mến), sau một thời gian theo đuổi thật dài, chỉ tiếc Chu Thanh Nhã lòng chỉ thuộc về Diêm Duy, hắn hoàn toàn không có cơ hội. Hiện giờ vòng đi vòng lại,  giai nhân gặp nạn, tình cảm trong lòng hắn vẫn còn nên liền quyết định ở bên cô. Cha Chu thấy hắn là tự nguyện, tuy cảm thấy hôn lễ như vậy quá mức qua loa tùy hứng, nhưng nhớ tới tình huống của con gái mình liền khẽ cắn môi đồng ý hôn sự của họ. Sau đó hôn lễ tổ chức long trọng, Chu Thanh Nhã cũng thu hồi sự tùy ý bừa bãi của mình, toàn tâm toàn ý sống cuộc sống gia đình yên ổn với Lương Trì. Sau khi hai người kết hôn, Chu gia có lòng áy náy với Lương Trì, vẫn luôn toàn lực nâng đỡ sự nghiệp của hắn, Chu Thanh Nhã sau khi sinh Lương Chu cũng bắt đầu toàn tâm toàn ý nâng đỡ sự nghiệp của chồng. Lương Trì cũng thật sự có bản lĩnh, làm gì thì thành công cái đó, sinh hoạt càng ngày càng tốt, tình cảm phu thê cũng tốt đẹp, sau một năm kỷ niệm ngày kết hôn, hai người lên kế hoạch sinh một hài tử để làm bạn với Lương Chu. Đáng tiếc trời có mưa gió thất thường, lão bà Diêm Duy vốn là một kẻ hay ghen, cũng không biết sao biết được chuyện năm đó mà trở về nước tới nhà họ Chu làm ầm ĩ, nói Chu Thanh Nhã là hồ ly tinh, phá hư hạnh phúc gia đình người ta. Điểm Duy đuổi ở phía sau, hai vợ chồng lôi lôi kéo kéo, trông rất khó coi. Chu Thanh Nhã nhìn thấy họ thì vô cùng tức giận, tránh không thấy khách,  Diêm Duy kia cũng không biết là nghĩ cái gì mà sau khi dụ dỗ lão bà trở về thì trộm tới nhà trẻ gặp Lương Chu làm Chu Thanh Nhã buồn phiền. Chu Thanh Nhã sợ nhất là thân thế Lương Chu bại lộ, khi thấy Diêm Duy xuất hiện, không nói hai lời liền bế Lương Chu lên xe. Diêm Duy không cam lòng, lái xe đuổi theo. Kết quả lão bà Diêm Duy trộm theo dõi bọn họ, lòng đố kỵ thiêu đốt, lái xe đâm Chu Thanh Nhã. Khi xảy ra tai nạn, Chu Thanh Nhã vì bảo vệ Lương Chu, bản thân mình bị trọng thương mà qua đời. Chờ khi người nhà Chu gia và Lương Trì chạy tới bệnh viện thì chỉ thấy thi thể của Chu Thanh Nhã, còn có Diêm Duy bên cạnh và ánh mắt vô hồn của Lương Chu. Vợ Diêm Duy sợ hãi, đẩy người ra gánh tội thay, còn mình thì vội vàng về nước. Khi lấy khẩu cung, Diêm Duy im lặng thật lâu, vẫn lựa chọn giúp vợ mình. Sự việc xảy ra quá đột ngột, vợ Diêm Duy chạy trốn rất nhanh mà đoạn đường đó vừa vặn không có camera theo dõi, người gánh tội thay lại cẩn thận nên sự việc rất nhanh được phán quyết, Diêm Duy cũng rất nhanh bị cha mẹ hắn đưa về nước. Chu gia tức giận đến muốn chết nhưng cũng không có biện pháp nào. Ba tháng sau khi chuyện xảy ra, Chu gia muốn  đón Lương Chu về Chu gia, Lương Trì và Lương Chu đều cự tuyệt. Lương Trì giao lại toàn bộ thủ hạ và công ty, chỉ chuyên tâm làm hai việc, quay phim và nuôi đứa nhỏ. Chu gia sợ Diêm gia phát hiện thân thế của Lương Chu nên cũng đồng ý để Lương Trì tiếp tục nuôi Lương Chu, còn con trai cả Chu Thanh Hòa tiếp nhận một công ty của Lương Trì, dụng tâm kinh doanh, nghĩ để cho hai cha con họ có chút tài sản. “Cha rất trọng lời cam kết, đã hứa với mẹ sẽ chăm sóc anh thật tốt, sau đó hạ quyết tâm chỉ có một đứa con trai là anh, cha thật ra sợ mình sau khi có con cái sẽ nhịn không được mà bất công, bạc đãi anh. Năm đó, cha cũng không phải là không yêu mẹ em, cha chỉ là cố chấp cả đời, chui rúc đi vào ngõ cụt, nhất thời đầu óc không thể tỉnh táo, lại không nghĩ rằng cứ như vậy sẽ bỏ lỡ mẹ con các em, cha tiếc nuối cả đời, đến lúc sắp chết vẫn còn đang hối hận.” Lương Chu sờ tóc Dư Sơ Lâm, nói tiếp: “Cha rất nhớ hai người, nhưng hiệp nghị kia khiến hắn không thể tới gần hai người, cha biết, mẹ em thật sự không hy vọng cha xuất hiện trước mặt em, trước khi cha mất còn dặn dò anh những việc này, dặn anh không được quấy rầy sinh hoạt của hai mẹ con em, rồi sau đó lưu lại di chúc, chờ anh nắm chặt lại Vinh Quang, chờ khi em lớn 18 tuổi sẽ phân đôi tài sản của cha, giao một phần cho mẹ em.” Kết quả không đợi hắn mười tám tuổi, mẹ hắn đã qua đời… Dư Sơ Lâm rũ mắt, cau mày nghĩ về tất cả mọi chuyện một lần, đột nhiên có chút buồn cười, kéo tay Lương Chu xuống, cầm: “Cho nên, chúng ta lều là những đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, thật là trùng hợp.” Lương Chú sửng sốt, ôm hắn vào ngực, gật đầu: “Đúng là rất trùng hợp, đây là duyên phận.” Chuyện đời trước hắn không thể đánh giá là đúng hay sai, nhưng thật may mắn,  vận mệnh đã đưa Sơ Lâm đến bên người hắn. Duyên phận sao? Hắn dựa vào lồng ngực Lương Chu, nhắm mắt lại, nhớ tới những chuyện lộn xộn của đời trước, trong lòng lại thở dài, có lẽ, thật sự là duyên phận đi, chỉ là duyên phận đến hơi có chút phức tạp, ước chừng phải qua hai đời. Giơ tay bắt lấy hông quần áo của Lương Chu, hắn chôn mặt vào hõm vai đối phương, sau khi giật mình thì cười thoải mái. Thật ra nghĩ lại, thân tình là duyên phận, tình yêu cũng làduyên phận, nếu đều là duyên phận… Giống như cũng không có gì khác biệt cả? Hàn huyên lâu lắm, ăn xong cơm tối đã 8 rưỡi, đề tài nói buổi chiều của hai người đều có chút trầm trọng nên cũng không có tâm tư đi ra ngoài chơi, chỉ đơn giản tắm rửa xong thì đi ngủ. Ngày hôm sau, Dư Sơ Lâm được Lương Chu mang đi sân bay. “Anh, anh không đóng phim ạ?” Dư Sơ Lâm bị hắn lôi kéo, mặt đầy khó hiểu. “Không quay, nghỉ ngơi hai ngày.” Lương Chu hiếm thấy buông thả tùy hứng, mắt bị kính râm và khẩu trang che, thấy không rõ biểu tình, giọng nói có chút rầu rĩ, “Chúng ta đi thành phố W ngốc hai ngày đi.” Dư Sơ Lâm trừng mắt: “Thành phố W? Đi đó làm cái gì?” Chẳng lẽ đi gặp Dư Tu? Vậy quá khó hiểu. Lương Chu nhìn ra suy nghĩ của hắn, giơ tay gõ ót của hắn, thấp giọng nói: “Thành phố W cũng không chỉ có một mình Dư Tu, chúng ta đi gặp mẹ em, nhé?” Gặp mẹ… Hắn ngẩn người, nhớ tới ngôi mộ cô đơn lẻ loi ở thành phố W, nhớ tới quan hệ giữa mình và Lương Chu bây giờ, há miệng, mỉm cười nắm chặt tay anh hắn, gật đầu, thấp giọng nói: “Được ạ!” Con dâu xấu rốt cuộc cũng phải gặp cha mẹ chồng, bản thân mình lần đầu tiên yêu đương, đúng là cần phải nói một chút cho mẹ nghe. Máy bay từ thành phố S đến thành phố W rát nhanh, chỉ chưa tới hai giờ, cả hai người đều đã thay đổi địa giới. Dư Sơ Lâm sau khi xuống đất thì nôn một trận, cả người nặng nề khó chịu không chịu nổi được Lương Chu kéo vào trong taxi. Lương Chu cho hắn uống một ngụm nước, không ngừng giúp hắn xoa trán và xoa dạ dày, nhăn mày, sắc mặt đáng sợ: “Là do anh xúc động, lần sau chúng ta ngồi tàu hỏa.” “Đừng, tàu hỏa quá chậm, sẽ muộn thời gian, máy bay nhanh hơn, mua thuốc chống say máy bay là được rồi.” Dư Sơ Lâm sau khi nôn xong cũng dễ chịu rất nhiều, trấn an nói. Sắc mặt Lương Chu vẫn khó coi như cũ, tiếp tục xoa trán giúp hắn, không nói. Hai người ngủ một đêm thật ngon ở khách sạn, ngày hôm sau, Dư Sơ Lâm tinh thần phấn chấn trở lại dẫn theo Lương Chu đi tới mộ mẹ Dư. Vẫn là góc hẻo lánh kia, người tảo mộ ngày 1-5 không có ai, xung quan rất yên tĩnh. Mua một bó hoa đặt trước bia mộ, hai người đốt vàng lễ hương, sau khi dập đầu xong, Dư Sơ Lâm ngồi lên chiếu, tỉ mỉ sờ bia mộ, Lương Chu thì lặng yên ngồi xổm bên người hắn, sau nói với người phụ nữ đang mỉm cười trên ảnh bia mộ: “Mẹ, con mang vợ con về, mẹ xem giúp con, nếu không tốt con liền đổi.” Lương Chu buồn cười liếc mắt nhìn hắn, sửa sang lại bó hoa, cũng học cách ngồi xuống chiếu, dịch sát vào bia mộ, dừng một chút, thấp giọng mở miệng: “Mẹ.” Dư Sơ Lâm nháy mắt phì cười ra tiếng, quay đầu che dấu xong mới quay lại với vẻ mặt nghiêm túc, giơ tay vỗ bả vai Lương Chu, nói với mộ bia: “Mẹ người con dâu này không tệ lắm đâu, rất ngoan ạ.” “Càn rỡ.” Lương Chu có chút sủng nịnh mà lại bất đắc dĩ giơ tay vỗ ót hắn, quay đầu nhìn mộ bia, thần sắc nghiêm túc, hứa hẹn: “Con sẽ chăm sóc thật tốt Sơ Lâm, mẹ hãy yên tâm.” Nói xong, hắn lấy từ trong túi một hộp trông hơi cũ, lấy từ bên trong một chiếc nhẫn đơn giản, đặt ở trước bó hoa: “Đây là cha luôn không thể đưa cho mẹ, hiện giờ con chuyển giao, mẹ sẽ thích chứ?” Dư Sơ Lâm cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, đột nhiên duỗi tay đoạt lấy cái hộp từ trong tay hắn, nhét nhẫn trở về, còn đi tới chỗ đất bên cạnh mộ đào một cái hố. “Sơ Lâm, em làm gì vậy?” Lương Chu tò mò. Dư Sơ Lâm không hề nâng đầu, vứt đi nhánh cây vừa đào hố xong, xác định hố đã đủ sâu thì ném hộp vào và lấp đất, còn lấy một ít cọng cỏ che đi, lúc này mới nói: “Anh đặt nhẫn ở chỗ rõ ràng như vậy, không phải là tìm trộm sao, vẫn là chôn đi thì an toàn hơn… Đồ của mẹ em, ai cũng đừng nghĩ động tới.” Lương CHu nhìn đôi tay hắn đang nắm chặt, trong lòng thở dài, giơ tay sờ tóc của hắn, “Sơ Lâm, anh nói rồi, cha vẫn luôn hối hận… Người ông yêu là mẹ em, vẫn luôn luôn là mẹ em.” Dư Sơ Lâm vẫn luôn nhìn người phụ nữ ôn nhu mỉm cười ở trên bức ảnh mộ bia, quay đầu, hít hít cái mũi, gật đầu: “Vâng… Em hiểu.” Ánh mặt trời tháng năm chiếu rất thoải mái, trong không khí còn thoang thoảng mùi hoa và mùi nhang vàng mã đốt khiến người ngửi có cảm giác an tâm chút. Hắn thở sâu, bình ổn cảm xúc, nghiêng đầu nhìn Lương Chu vẫn đang nghiêm túc nhìn mộ, quay đầu lại tiếp tục xoa bức ảnh chụp trên bia mộ. ——mẹ, người này rất tốt, con nghĩ con sau này sẽ yêu thích anh ấy, mẹ khi phù hộ con thì cũng phù hộ anh ấy luôn nhé.   ——con không phải yêu sớm, mẹ cũng biết,  mấy năm  nay con sống càng ngày càng tốt. —— Cao trung học tập rất vất vả, nhưng con rất thích, đời này, con nhất định sẽ thi trúng đại học, mẹ không phải vẫn luôn trông chờ con sẽ thi vào một trường đại học tốt sao? Mẹ yên tâm đi, sẽ rất nhanh là con sẽ thực hiện được.   ——còn có, mẹ có thể sẽ tuyệt hậu… Con rất xin lỗi. —— kiếp sau khi chọn nam nhân, mẹ đừng có xúc động như vậy nhé. —— Mẹ, con rất nhớ mẹ… Con yêu mẹ. … Sau khi lải nhải trong lòng một hồi, hắn buông tay, ngẩn người rối loạn một lúc, mới giật nhẹ Lương Chu vẫn luôn yên tĩnh ở bên cạnh hắn, đứng dậy nói: “Được rồi, em đã cáo trạng xong, chúng ta đi thôi.” Lương Chu đứng dậy theo, ôm lấy bờ vai hắn, gật đầu: “Được.” Hắn dùng đầu đâm đâm bả vai Lương Chu, cố ý xụ mặt nói: “Mẹ em nói, nếu sau này anh không đối xử tốt với em, mẹ sẽ giúp em tìm một người còn tốt hơn anh đưa tới trước mặt em.” Lương Chu cúi đầu, hôn một nụ hôn ở giữa trán hắn, mỉm cười: “Sẽ không đâu, anh chính là người tốt nhất.” “… Thật tự kỷ.” Buổi tối, tâm tình Dư Sơ Lâm rất tốt mang theo Lương Chu đi tới phố ẩm thực nổi tiếng nhất thành phố W. Lương Chu đội mũ, đeo kính đen, mặc bộ quần áo phong cách hip hop, lắc mình liền biến hóa thành một người trẻ tuổi đam mê âm nhạc. “Ngụy trang như vậy được không?” Ngón tay Lương Chu sờ sờ trên vành nón, búng tay một cái. Dư Sơ Lâm há to miệng, dựng ngón cái, không chút do dự khen: “Quá đẹp trai!” Người tới phố ẩm thực rất đông, ánh đèn lờ mờ, mũ Lương Chu lại đội thấp nên phần lớn đều cúi đầu nói chuyện với Dư Sơ Lâm, mặt ẩn trong bóng tối nên không nhìn rõ, ngược lại cũng không có ai chú ý tới hắn. Dư Sơ Lâm ôm một bắp ngô nướng gặm tới vui sướng, nhìn cửa hàng phía trước có thật nhìn người vây quanh thì bước chân thẳng tới phía trước.  “Đừng vội.” Lương Chu vội vàng kéo hắn lại, có chút bất đắc dĩ, nói: “Cẩn thận chạy lạc, hôm nay chúng ta cũng không vội trở về, cứ từ từ đi thôi.” “Em lâu lắm rồi không ăn…” Dư Sơ Lâm biện giải, còn nghĩ chạy tới chỗ kia. “Sơ Lâm? Là Sơ Lâm sao?” Một giọng nói kinh ngạc chào hỏi đánh gãy đối thoại của hai người. Dư Sơ Lâm quay đầu lại, chắn ở trước mặt Lương Chu, sau đó híp mắt đánh giá một chút người đàn ông trung nhiên đang đi tới gần, cười: “Thầy Hồ, không ngờ lại gặp thầy ở đây ạ.” Hồ Tuấn cũng không ngờ tới thiếu niên sạch sẽ đẹp trai trước mặt này lại là cậu học trò Dư Sơ Lâm nhỏ gầy trong trí nhớ kia, sự chần chừ rút đi, lộ ra nụ cười tươi thật tình: “Thật sự là trò, giờ đã cao lớn rồi, thầy cũng không nhận ra trò. Trò ở thành phố B có khỏe không? Học tập thế nào, đang học ở trường cao trung nào?” “Tốt lắm ạ, học tập cũng tốt ạ, em hiện đang học ở trường trung học số 2 thành phố B.” Dư Sơ Lâm ngoãn ngoãn trả lời, tâm tình rất tốt. Trong lòng vẫn luôn cảm kích Hồ Tuấn, cho dù là đời trước hay là đời này, Hồ Tuấn vẫn là một thầy giáo nghiêm túc. Hồ Tuấn vừa nghe tới mấy chữ trường trung học số 2 thành phố thì ngẩn người, một lúc lâu sau đột nhiên gật đầu, trên mặt càng cười tươi hơn, xúc động nói: “Trường trung học số 2 rất tốt, trường trung học số 2 rất tốt…Thầy biết em rất có tiền đồ, đúng rồi, lần này em trở về là…”  “Dạ, em trở về tảo mộ mẹ em, vâng, còn có đi cùng anh em ạ.” Hắn cười đáp lại, giật nhẹ Lương Chu, giới thiệu: “Anh, đây là thầy giáo chủ nhiệm sơ trung của em, thầy Hồ, năm đó rất tốt với em ạ.” Lương Chu lễ phép gật đầu, vươn tay: “Chào thầy, cảm ơn thầy năm đó chiếu cố Sơ Lâm.” Hồ Tuấn nắm tay lại, mơ hồ có cảm giác nhìn hắn có chút quen mắt, nhưng sống chết vẫn không thể nghĩ ra đã gặp ở đâu, sau đó lại cảm thấy cử chỉ hắn tự mang theo một cỗ khí thế, không tự giác cảm thấy khẩn trương: “Xin chào xin chào, đó là việc nên làm, không phải chiếu cố gì cả.” “Ngài khách khí.” Lương Chu thu hồi tay lại. Hồ Tuấn vẫn tò mò đánh giá hắn, mặt không giấu được sự hoang mang. Người này ăn mặc giống một người trẻ tuổi, nhưng quanh thật lại mang theo khí thế của người làm ông chủ… Chủ yếu là diện mạo này… “Khụ, thầy ơi, thầy mấy năm nay có tốt không ạ?” Dư Sơ Lâm thấy thế vội kéo lực chú ý của Hồ Tuấn về phía mình. Hồ Tuấn hoàn hồn, ý thức mình rất thất lễ nên vội vàng thu hồi tầm mắt, nhìn Dư Sơ Lâm, trả lời: “Khá tốt, đúng rồi, thầy nghe nói cậu của em đi thành phố B tìm em, còn náo loạn một trận, chuyện đó rốt cuộc…” Nghe thấy ông nhắc tới Dư Tu, tươi cười trên mặt Dư Sơ Lâm phai nhạt đi, nói: “Một lời khó nói hết ạ, nhưng cậu ấy đã báo ứng, chuyện đều đã qua.” Nhớ tới chuyện một nhà Dư Tu gặp phải lúc sau, ánh mắt Hồ Tuấn phức tạp chớp mắt một cái, thở dài, vỗ vai Dư Sơ Lâm: “Em không có việc gì là tốt, đều là số mệnh.” Chuyện diễn ra ở phố ăn vặt cứ như một khúc nhạc đêm trôi đi rất nhanh, cũng là rất lâu về sau, Dư Sơ Lâm mới biết được, sau khi Hồ Tuấn gặp hắn đã đi tới ngục giam tìm Dư Tu, cũng không biết nói gì khiến Dư Tu bị trúng gió mà nằm nửa tháng ở bệnh viện, rốt cuộc cũng không còn hình tượng văn nhã năm xưa, người rất nhanh già nua. Tảo mộ xong thì cũng kết thúc kỳ nghỉ 1-5, hai người chia tay từ sân bay thành phố W, một người thì bay tới thành phố B, một người thì bay tới thành phố S. Lương Chu cố ý chọn chuyến muộn hơn một chút để nhìn chằm chằm Dư Sơ Lâm uống thuốc say máy bay, sau đó lại dặn dò đi dặn dò lại, mới lưu luyến không rời tiễn hắn lên máy bay. Dư Sơ Lâm đến hơi muộn, đợi một lúc lâu mới thấy Hà Long tới đón, không nói hai lời nhét hắn vào trong xe và chở hắn về biệt thự. Chuyện hắn đi đến thành phố S vẫn gạt dì Lưu và bác Hà, khi thấy hắn vừa trở về, dì Lưu lập tức thúc giục hắn đi nghỉ ngơi nhưng cũng hỏi hắn đi chơi có vui không, có bị bạn học bắt nạt không, cuối cùng còn oán giận Lương Chu không đáng tin cậy, đi công tác mà không thèm gọi một cuộc gọi về nhà. Dư Sơ Lâm có chút chột dạ, lấy cớ nghỉ ngơi chạy lên tầng, sau khi vừa đóng cửa liền gọi ngay di động cho Lương Chu, bảo hắn gọi điện thoại về nhà báo bình an cho dì Lưu. Mới vừa xác định quan hệ, hai người liền phân cách hai nơi, tâm tình Lương Chu buồn bực nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, vẫn dịu dàng đáp ứng yêu cầu của Dư Sơ Lâm, một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời. Sau kỳ nghỉ 1-5 là kỳ thi tháng, Dư Sơ Lâm lại thi hạng nhất. Lý Đào cầm tờ biểu xếp hạng, quay đầu nhìn hắn: “Chuyện trong nhà đã giải quyết xong?” Nhớ tới cuộc gọi điện thoại hàng ngày của mình và Lương Chu, Dư Sơ Lâm mỉm cười, gật đầu, lấy một thanh chocolate từ trong ba lô đặt lên bàn hắn, nói: “Đã giải quyết rồi, cảm ơn cậu quan tâm, mời cậu ăn kẹo nè.” Lớp trưởng vừa lúc đi ngang qua, kinh hô: “Lý Đào, thì ra cậu thích ăn kẹo, thật là thói quen thiếu nữ, ha ha ha ha.” Lý Đào ném kẹo từ trên bàn vào bụng mình, lạnh lùng liếc nhìn hắn: “hừ.” Lớp trưởng bị nụ cười của hắn làm im bặt, xoa xoa cánh tay và chạy biến mất.  Cuối tháng bảy, bộ phim《 Gián điệp 》rốt cuộc cũng được quay xong, Lương Chu bay trở về thành phố B, còn chưa kịp nói chuyện với Dư Sơ Lâm thì đã bị Triệu Tri gọi tới công ty. Quan Bác Văn cũng vừa xong chế tác bộ phim mới quay, đang mở cuộc họp báo với các đài truyền hình, báo chí tuyên truyền bộ phim ngất trời, dự tính phim được công chiếu trong dịp nghỉ hè, công ty định dựa vào dịp chiếu phim điện ảnh lần này để tổ chức một đợt tuyển chọn tài năng trẻ. Sáu tháng cuối năm ngoái, cuộc thi tuyển chọn tài năng trẻ diễn ra rất thành công, ngược lại tuyển được mấy mầm ca hát rất tốt, lần tuyển chọn tài năng trẻ này, bọn họ dự bị cũng tuyển ra vài người để tạo thành một nhóm. Bởi vì tuyển tổ hợp hạt giống tuyển thủ nên lần tuyển chọn tài năng trẻ này trọng điểm đều đặt ở phần “hợp tác cạnh tranh”, so với một lần chỉ thuần cạnh tranh thì việc này càng thu hút hấp dẫn người trẻ tuổi hơn. Lần tuyển chọn tài năng trẻ này có thể tổ chức tổ đội dự thi, cũng có thể thi đơn đấu, sau đó những cá nhân thành công sẽ được tự do kết hợp tổ đội tạm thời hoặc cố định để thi đấu các vòng sau. Như vậy, lần này tính linh hoạt sẽ tràn ngập vô số khả năng trong đợt tuyển chọn tài năng trẻ, vừa quảng cáo tuyên truyền liền hấp dẫn sự chú ý của đại chúng. Cùng lúc đó, Vinh Hoa đột nhiên cũng cùng hợp tác với đài truyền hình tổ chức một cuộc tuyển chọn tài năng trẻ lớn, nội dung và hình thức thật không biết xấu hổ mà hoàn toàn rập khuôn phương thức tuyển chọn năm ngoái của Vinh Quang, chẳng qua là chỉ thay đổi cái tên mà thôi. Hai hoạt động cùng tổ chức trong một khoảng thời gian khiến cư dân mạng xem hai cuộc thi đấu đối lập nhau mà cười. Này, Vinh Hoa theo sát Vinh Quang tổ chức tuyển chọn tài năng trẻ, vừa nhìn đã biết rắp tâm lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết*.  Nhưng đáng tiếc là, lần này Vinh Quang thay đổi hình thức tuyển chọn, không cùng Vinh Hoa làm trò cũ mà hoàn toàn là phương thức mới. (nguyên văn là xào cơm thừa, trực tiếp làm đồ ăn mới) Này đồ cũ cùng đồ mới, nghĩ cũng biết cái nào sẽ được hoan nghênh hơn. Vinh Hoa thật là ngu xuẩn. Trương Khiêm cầm tờ rơi tuyên truyền của Vinh Hoa mà cười toe toét, ở trên hội nghị kia khi nhìn thấy kế hoạch của Vinh Hoa đã cười nhạo một lần từ trong ra ngoài, cực kỳ vui sướng. Triệu Tri không nghĩ để ý hắn, thu tài liệu lại, nói với Lương Chu: “Tuyển chọn tài năng trẻ lần này chuyện chính là như vậy, hiện giờ “Gián điệp” đã quay xong, chế tác cần một hai tháng, hơn nữa trong kỳ tuyên truyền, vừa vặn có thể trình chiếu tháng mười một hoàng kim, yêu cầu trước tiên tuyên truyền trên mạng một chút chứ?” “Không cần.” Lương Chu lắc đầu, gõ gõ tài liệu, nói: “Danh tiếng đạo diễn Trần rất vang, ngược lại không cần phải tung tin tức lên mạng, chờ bộ phim của Quan Bác Văn hạ nhiệt xuống chút rồi lại nói.” “Anh đã hiểu.” Triệu Tri gật đầu, chỉ tay vào Trương  Khiêm đang cười lăn lộn nhìn tờ tuyên truyền, đau đầu nói: “Cậu ta làm sao bây giờ?” Lương Chu nghiêng đầu thờ ơ nhìn hắn, đẩy đẩy kế hoạch tuyển chọn tài năng trẻ, nói: “Trương Khiêm, lần tuyển chọn tài năng trẻ này giao cho cậu phụ trách, cậu không phải là muốn chèn ép Vinh Hoa sao, cố lên.” Trương Khiêm cứng đờ, chậm chạp quay đầu nhìn Lương Chu, nước mắt lưng tròng: “Chu nhi… ông chủ… Tớ nửa năm không được nghỉ phép rồi…” “Tuyển tài năng trẻ thành công, tôi cho cậu nghỉ phép, làm không xong, tôi cho cậu nghỉ phép vĩnh viễn.” Lương Chu rất lãnh khốc nói xong thì đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, đầu cũng không hề quay lại. Quan Bác Văn đăng nửa sống nửa chết nằm ở trên sô pha kia ngẩng đầu, đồng tình nhìn Trương Khiêm, nói: “Nói đi, cậu đã đắc tội gì với cậu ta vậy…” Hắn là bởi vì câu nói “Gà tơ” mà bị ném tới phim trường lăn lội mấy tháng, gia hỏa này bởi vì cái gì? Cẩn thận suy nghĩ, đứa nhỏ này bận rộn cũng phải tới nửa năm đi. “Tôi còn không phải vì cậu ta nên giới thiệu vài đối tượng sao…” Trương Khiêm kêu rên, đập đầu vào sô pha: “Kia còn không phải không giới thiệu thành sao, tôi còn hảo tâm khuyên hắn không cần dâm loạn vị thành niên….” “Dâm loạn vị thành niên?” Quan Bác Văn đứng dậy, hứng thú: “Lời này cậu có nói trước mặt Tiểu Dư không? Nếu như cậu đã nói… Lấy  sức mạnh đau thương em trai mình, cậu… Chậc chậc, xứng đáng lắm.” Trương Khiêm trầm mặc thật lâu, sau đó nổi giận, cuồng đấm sô pha: “Lương Chu cái tên đệ khống (yêu em trai quá mức) kia! Tôi và cậu  thế bất lưỡng lập *! Tôi muốn đi Vinh Hoa ăn máng khác, không cần ai ngăn cản tôi!” “Đi thôi!” Trương Tri thu dọn xong tài liệu, liếc nhìn hắn một cái: “Vừa vặn để mọi người thanh tịnh yên tĩnh.” “… Cái công ty không có nhân tình! Tôi muốn từ chức! Từ chức!” P/s 1: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ” là một câu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.  P/s 2: 勢不兩立:  thế bất lưỡng lập: Thế không đứng chung với nhau được =  Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại P/s 2: Về chuyện tình cảm giữa Lương Trì – mẹ Dư – Chu Thanh Nhã – Diêm Duy, mèo đọc mà cảm thấy thương mẹ Dư nhưng cũng cảm thấy khâm phục con người này, khi yêu Lương Trì thì yêu hết lòng, khi biết Lương Trì vì người vợ Chu Thanh Nhã đã mất không muốn đứa con mình chào đời thì dứt khoát bỏ đi. Mặc dù sau này, hai người gặp nhau nhưng cô lại vì con mình cũng vì con người mà lựa chọn không cho hai cha con gặp nhau, có thể mọi người sẽ nghĩ cô rất ngốc nhưng mèo lại cảm thấy cô làm vậy rất đúng, hơn nữa, cô vẫn còn tình cảm với Lương Trì nhưng tình mẫu tử còn cao hơn cả tình yêu, ai biết được Lương Trì sẽ vì đứa con Lương Chu mà không thương yêu Dư Sơ Lâm chứ (ngay từ đầu đã chẳng muốn con mình sinh ra thì mong chờ gì người đó sẽ đối xử với đứa bé tốt chứ). Còn Chu Thanh Nhã yêu một người không đáng để yêu, may mắn gặp được Lương Trì yêu mình, yêu cả đứa con không phải là con mình, cô quá may mắn. Nhưng cũng vì cô mà sau này tình yêu của Lương Trì và mẹ Dư mới bập bênh, đến cuối cùng, cả hai đều không có cơ hội nhìn nhau lần cuối.  Lương Trì là một người đàn ông tốt, nhưng cũng quá cố chấp, rõ ràng yêu mẹ Dư nhưng lại vì tình cảm và lời hứa của mình với người vợ cũ mà tự tay phá hủy hạnh phúc của mình, đúng là vừa tốt đến ngốc mà. Mà sao mèo lại nghĩ có khi Lương Trì và Chu Thanh Nhã cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, ông ấy chẳng được đụng tới cả người vợ ý, lần đầu tiên có khi là giành hết cho mẹ Dư rồi. Nghĩ tới đây, cũng càng cảm thấy đáng thương hơn. Diêm Duy đúng là kẻ tra trong những kẻ tra, một kẻ nhu nhược, hèn hạ. Trước kia, khi yêu Chu Thanh Nhã, vì không muốn mất quyền thừa kế mới theo sắp xếp cha mẹ lấy một người phụ nữ khác. Khi vợ gây tai nạn hại chết Chu Thanh Nhã thì vẫn bảo vệ người vợ. Đến khi tuổi già vì không có con trai thừa kế mới nghĩ tới Lương Chu, quá hèn hạ, quá đáng khinh