Người Giám Hộ Vô Lại
Chương 338 : Ta Không Ầm Ĩ Cháu, Tiếp Tục Ngủ Đi
Mà Phong Thiên Dục vốn định kêu tỉnh cô, nhìn chằm chằm nụ cười trên môi cô, sửng sốt thật lâu, sau đó mới phục hồi lại tinh thần!
Rất đẹp, rất sạch sẽ, là một nụ cười trong sáng!
Nụ cười như vậy đại khái cũng chỉ có trẻ con mới có thôi? Thật sự chưa từng thấy nụ cười nào khiến cho hắn thoải mái như vậy!
Nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của cô, cảm thụ da thịt trong tay kỳ thực cũng không coi là trơn nhẵn, khóe môi hắn lần nữa giương lên nụ cười!
“Tiểu tử nên tỉnh, cháu nhất định đang nằm mơ rồi!”
Sau khi đưa cô đến bệnh viện một chuyến, xác định đều là bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại, chẳng qua là đứa nhỏ này thiếu ngủ nghiêm trọng, cộng thêm một chút thiếu máu, tiếp đó còn có trưởng thành không tốt, đều rất khỏe mạnh, có thể đưa về nhà, hắn mới đưa về nhà đấy!
Kỳ thực hắn vốn có thể chọn trực tiếp đưa cô trở về Diệp gia, căn bản không cần thiết quản việc sống chết của một đứa bé, nhưng cũng không biết tại sao, hắn chính là giống như bị quỷ thần xui khiến đưa cô về nhà của mình!
“. . . . . . Không cần ầm ĩ tôi!”
“Được, được, ta không ầm ĩ cháu, cháu tiếp tục ngủ, ta ngược lại muốn xem, cháu muốn ngủ thẳng tới lúc nào!”
Nhìn đồng hồ trên tay, đã mau 11h đêm rồi, hôm nay không thể nào đưa cô về nhà, thôi, để cho cô lưu lại nhà hắn một đêm đi!
Nghĩ tới đây, Phong Thiên Dục lập tức đứng dậy, không ầm ĩ cô nữa, tắt đèn giúp cô, sau đó chuẩn bị rời đi!
Bất quá không xong rồi, hắn mới vừa tắt đèn, tiểu tử trên giường, liền lập tức không nể mặt quát to lên! Hơn nữa còn tựa hồ đã tỉnh, bởi vì thật không may, hắn giống như nghe được thanh âm đầu của cô đụng phải giường!
“Nha. . . . . . Thật là đau, mẹ, bật đèn, bật đèn. . . . . . Bối Bối sợ tối! Không được. . . . . . Không được, mẹ không có ở đây, không thể gọi, không thể gọi!”
“Làm sao vậy? Tiểu tử?”
Phong Thiên Dục lại lần nữa bật đèn lên, rất bi kịch phát hiện, tên tiểu tử này mới vừa thật sự đụng phải giường, đầu vốn đã băng bó kỹ, lại nứt ra rồi! Máu đã thấm qua cả băng gạc!
Đèn bật lên, mặc dù chói mắt, nhưng cảm xúc của Hàn Bối Bối mới có chút tốt hơn, không có sợ như vậy!
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
39 chương
183 chương
368 chương
55 chương
118 chương