Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 335 : Đừng Chạm Vào Cô Bé!

“Đáng chết, tạp chủng, mày lại dám cắn tao? Nhìn xem tao không đánh chết mày, cái loại hỗn tạp này!” Trương Mỹ Ngọc đi chính là giày cao gót, không cần biết đúng sai trực tiếp dùng giày cao gót của mình đạp về phía Hàn Bối Bối trên mặt đất! Không có ai giúp một tay, không có ai ngăn lại, những người có tiền này giống như cũng sớm đã quen nhìn những tiết mục như thế này, nhìn Trương Mỹ Ngọc điên cuồng giẫm lên đứa bé này! Thật là đau! Toàn thân đều đau khiến cho cô muốn chết! Nhưng Hàn Bối Bối cũng kiên cường, cô gắt gao cắn chặt môi, chính là không để cho mình khóc lên tiếng! Không thể khóc, mẹ từng nói không thể khóc, nếu cô khóc, cô lại thật sự không có ai muốn! Cô sẽ bị cha đuổi ra khỏi nơi này, cho nên bất kể như thế nào, cô không thể khóc! Cô vốn còn biết ôm đầu mình, thế nhưng dần dần không giãy dụa nữa, sau đó mặc cho Trương Mỹ Ngọc ở bên kia tùy tiện đá, cả người Trương Mỹ Ngọc cũng tựa như phát điên, nhìn qua thật dữ tợn! Diệp Vi Phân có chút cảm thấy khó xử nhìn Phong Thiên Dục, không biết nên giải thích làm sao, bởi vì cô cho tới bây giờ chưa từng muốn trong party sinh nhật của mình lại xuất hiện nháo kịch như vậy, hoang đường! Thật sự là quá Hoang đường rồi ! “. . . . . . Thiên Dục. . . . . .” “Dừng tay!” Tay Diệp Vi Phân còn chưa chạm tới cánh tay Phong Thiên Dục cánh tay, Phong Thiên Dục đã hơi cau mày từ trong đám người đi ra! “Diệp phu nhân, hôm nay hẳn là tiệc sinh nhật 18 tuổi của con gái bà sao? Không biết bà vì sao phải biểu diễn bạo lực gia đình như vậy? Hay là vì ăn mừng sinh nhật con gái cho nên chuẩn bị tiết mục này sao?” “. . . . . . Khụ khụ, dĩ nhiên không phải đúng rồi, mọi người hiểu lầm, tên tiểu tử này là một kẻ không có tiền đồ ở nhà chúng tôi, mọi người chớ để ý, các ngươi từ từ ăn, từ từ chơi, tôi mang nó lên lầu!” Thời điểm Trương Mỹ Ngọc thấy người đứng ra, lại là Phong Thiên Dục, dĩ nhiên cả người có vẻ có chút lúng túng, hơn nữa vội vàng muốn kéo Hàn Bối Bối tựa hồ đã bất tỉnh trên lên lầu! “Chờ một chút! Đừng chạm vào cô bé!”