Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 135 : Có Phải Lại Nhớ Người Kia Hay Không

“Cô chủ? Cô chủ” “. . . . . . Ừ? Làm sao vậy? Tiểu Tư?” “Ha ha, không có chuyện gì, chẳng qua là thấy cô lại ngẩn người, cô chủ, cô có phải lại nhớ người kia hay không?” “Nhiều chuyện!” Chu Dao Dao trừng mắt nhìn Tiểu Tư một cái, toàn bộ trong đôi mắt rõ ràng chứa một tia tức giận do bị người ta nói trúng tim đen! Đúng vậy, nhớ hắn, thật sự lại nhớ rồi! Đáng ghét, rõ ràng cũng đã qua 18 năm, nhưng vẫn không cách nào quên được! Đây là số mệnh của tộc người người có thể thông linh như cô phải không? Bất kể là bao nhiêu tuổi, chỉ cần nhận định một người, như vậy cả đời cũng chỉ sẽ chấp nhận một mình người đó thôi sao? Có phải bởi vì như vậy, cô mới khổ sở 18 năm, đau đớn 18 năm? 10 năm trước người thiếu niên kia . . . . . lại hiện lên trong đầu rõ rệt như cũ. “Cô chủ, thật là, vẫn không sẵn lòng nói người kia là ai sao, em với cô đã ở cùng nhau lâu như vậy, cô hãy nói cho em nghe đi, nói ra tất cả trong lòng có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút a!” “. . . . . . Tiểu Tư, tôi đi vào, nếu hôm nay có người đến nhờ tôi dùng cầu thủy tinh tìm một mèo nhỏ thì nói tôi không giúp được đâu! Em trông cửa hàng đi!” Trong lòng Chu Dao Dao khẽ thở dài một tiếng, lập tức đi vào phòng phía trong. Sau cánh cửa một thoáng đóng lại, nước mắt rốt cuộc nhỏ xuống quả cầu thủy tinh trong tay. . . . . Bởi vì giọt nước mắt này, quả cầu thủy tinh trong suốt lại đột nhiên phát ra ánh sáng màu tím u ám! “Ai. . . . . . Không thể nói, tại sao có thể nói ra chứ? Sau khi nói ra lại là một phen đau triệt nội tâm mà thôi! Tả Thần. . . . . . Có khỏe không? 18 năm, anh có khỏe không? Cùng Vi Vi tỷ hẳn là tu thành chính quả rồi?” Bên trong nội sảnh vốn đã không sáng sủa, giờ phút này bởi vì cô thở dài mà càng lộ ra vẻ thần bí, càng thêm làm cho người ta cảm thấy không đoán được! Mà bởi vì tránh né tư vị đau lòng kia, mấy ngày trước cô vừa mới trở về từ một thị trấn nhỏ thuộc Anh quốc, cũng giống như vậy. . . . . . thần sắc trên mặt, cũng làm cho người ta không đoán được! ————————————- “Phong, Phong, Phong!” Diêm Thiến Hoa ra khỏi cửa hàng bán đồ lót, bởi vì không nhìn thấy Phong Thiên Dục, cả người đều lo đến giậm chân. A a a, chẳng lẽ cô bị leo cây rồi? Không đâu? Phong Thiên Dục không phải là người đàn ông như vậy, không phải!