Người Giám Hộ Vô Lại

Chương 123 : Như Thế Không Đạo Lí

Phong Thiên Dục. . . . . . Phong Thiên Dục không phải là người thích nhân nhượng, mà bây giờ làm như vậy là ý gì đây? Ngày hôm qua sau khi hắn đánh con gái nuôi, Hàn Bối Bối kia vẫn chưa khuất phục hắn, thời điểm buổi sáng ăn điểm tâm thậm chí nhìn thấy hắn và cô cũng đều làm bộ như không thấy! Thật là, nó căn bản còn chưa khuất phục, tại sao Phong Thiên Dục muốn đưa nó đi học? Đưa nó đi, như vậy không phải đại biểu hắn khuất phục trước sao? Một người lớn cần gì phải nhân nhượng một đứa nhỏ? Bất quá cũng khó trách, đại khái vì hắn cưng chiều như vậy mới khiến cho đứa nhỏ này không có đạo lí như thế? Hừ, tạm thời cứ tùy vậy đi! Đợi sau khi cô cùng Phong kết hôn, cô không hảo hảo dập tắt nhuệ khí của nó mới là lạ. Người lớn chính là người lớn, đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, dám đối đầu với người lớn sao? ———————— Hàn Bối Bối ở gara bên kia đợi Trương Tuấn kiệt tới đưa mình đi học, thời điểm chờ đến mất kiên nhẫn, trong lòng không nhịn được chửi thầm, vừa rồi cô nghe thấy hắn gọi anh Tuấn Kiệt, như vậy chẳng lẽ . . . . . Chẳng lẽ hắn bảo anh Tuấn Kiệt không được phép đưa cô đi học hay sao? Càng nghĩ như vậy, trong lòng của cô lại càng bất an, càng khó chịu, cũng càng hù dọa chính mình, nhưng cho dù như vậy thì cô cũng không có ý định cúi đầu! Một cái tát ngày hôm qua kia, hắn đánh không chỉ là một cái tát, còn đánh vỡ trái tim cô, là trái tim yêu hắn của cô! Hừ! Không để cho Tuấn Kiệt đưa cô đi? Có thể a! Như vậy tự cô đi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên đi xe bus đi học, cũng không có gì là không được! Nhưng cô còn chưa đi mấy bước lại nhìn thấy hắn mặc quần áo tử tế đi về phía gara, trong lòng một trận buồn bực cùng với không được tự nhiên! Dù sao vừa mới ở trong phòng khách có thể làm như không nhìn thấy hắn, hơn nữa hoàn toàn không nhìn, là bởi vì có khác người đang ở đó, nhưng thời điểm chỉ có hai người bọn họ. . . . . . Cô không biết nên làm sao làm được! Hơn nữa sớm như vậy hắn tới gara làm gì? Đi làm? Không thể nào? Bình thường hắn đi làm cũng muộn so với cô đi học nửa tiếng . . . . . . Đáng ghét, đối với chuyện của hắn. . . . . . Cô thật sự hoàn toàn hiểu rõ!