Người giải mã tử thi

Chương 41 : Vụ án thứ mười ba – hoa cúng tết thanh minh phần 4

Mười phút sau, đúng như suy đoán của chúng tôi, sư phụ men theo dãy tường nhà và tìm thấy một mảng cây cải bị gãy đổ dưới chân tường ở mạn Bắc sông Thạch. Giữa ban ngày sáng rõ, chúng tôi không cần tốn nhiều công sức cũng tìm ra vật chứng có giá trị. Vật chứng này khiến sư phụ cảm thấy rất hứng thú: Giữa mảng hoa cải bị đổ có mấy nhành hoa dính máu. “Chỉ sợ đây là máu kinh nguyệt của nạn nhân” Tôi cau mày nói, “Dù sao khi hung thủ cởi quần lót của Mã Tiểu Lan thì cũng có khả năng khiến máu dây ra đây”. Sư phụ chậm rãi gạt bớt cây hoa cải đổ rạp trên đất, chỉ xuống mặt đất bùn, nói: “Nhìn kỹ đi, hai khoảng đất này có dấu vết bị ép xuống rất rõ, kết hợp với bùn đất xung quanh mà phân tích, hẳn là dấu vết hình thành khi phần mông của nạn nhân giãy dụa liên tục. Nói dễ hiểu, đây chính là dấu mông.” Nghe sư phụ nói, nhìn lại thấy đúng là giống thật. “Nếu là dấu mông, thì máu kinh chảy ra phải dính lên khoảng hoa cải này.” Sư phụ nói tiếp, “Nhưng vết máu chúng ta phát hiện ra lại nằm trên những cây hoa cải ở bên cạnh, nên tôi cảm thấy đó ít có khả năng là máu của nạn nhân”. Tôi thoáng nhìn qua, thấy nơi có dấu mông và những cây hoa gãy dính máu cách nhau chỉ vài chục cm. “Nếu quần lót của nạn nhân bị ném ra đó, máu trên quần dây ra thì sao?” “Không không.” Sư phụ nói, “Không có khả năng. Vết máu dính trên cây hoa có khá dày, hình giọt tròn, là bị rơi xuống chứ không phải vì cọ quẹt mà dính lên.” “Vậy xem ra vết máu này có giá trị rất lớn.” Tôi gật gù, “Tóm lại cứ phải mang đi xét nghiệm đã, sẽ có kết quả nhanh thôi. Chỉ cần không phải máu của nạn nhân là chúng ta bắt tay vào phá án được rồi.” “Có điều”, tôi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, “Nhà này không có người ở sao?” Đội trưởng đội hình sự chỉ chân tường nơi hoa cải đổ: “Anh hỏi chỗ này à? Hình như là xưởng in thì phải?” “Sao vậy?” Sư phụ hỏi chen vào. “Là thế này.” Tôi nói, “Khi khám nghiệm, em phát hiện khoang miệng mũi của nạn nhân không có bất cứ tổn thương nào, tức là hung thủ không đè ép lên miệng mũi nạn nhân. Nhưng hung thủ kéo cô ấy đi xa đến vậy, lại còn cưỡng hiếp cô bé ở ngay sát chân tường một nhà xưởng, chẳng lẽ nạn nhân không kêu cứu sao?” Những lời tôi nói khiến sư phụ chìm vào trầm tư. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của đội trưởng đội hình sự vang lên, anh ta đi ra ngoài nghe đôi ba phút, rồi quay lại nói với sư phụ: “Đã tìm ra vị giám đốc Trịnh kia rồi, hắn tên là Trịnh Quốc, không phải giám đốc mà là công nhân ở một nhà máy nhỏ. Khi chúng tôi tìm thấy hắn, hắn thề thốt phủ nhận chuyện quen biết và có liên hệ với Mã Tiểu Lan. Chúng tôi cảm thấy khả nghi nên đã đưa về đội để thẩm vấn thêm”. “Xét nghiệm DNA phải mất một ngày mới có kết quả, các anh cứ hỏi trước đi.” Sư phụ nói, “ Có tình huống gì thì kịp thời thông báo cho chúng tôi”. Tôi cùng sư phụ mất cả buổi chiều để nghiên cứu ảnh chụp khám nghiệm thi thể và ảnh chụp hiện trường, tiếc rằng không thu hoạch được gì. 7 giờ tối, chúng tôi quay lại ban chuyên án. Trải qua một buổi chiều tập trung đưa ra các nghi vấn, các điều tra viên vẫn không thể xác định Trịnh Quốc có phải hung thủ hay không. “Ban đầu Trịnh Quốc thề thốt phủ nhận có quen biết với Mã Tiểu Lan, sau khi thấy chứng cứ mới sửa lại lời khai.” Người phụ trách điều tra nói, “Theo lời Trịnh Quốc, hắn quen Mã Tiểu Lan qua mạng.” “Chẳng phải mỗi ngày Mã Tiểu Lan đều về nhà đúng giờ sao?” Sư phụ nói, “Làm sao cô bé có thời gian lên mạng?” “Là thế này. Trịnh Quốc khai đã nhìn thấy tin tìm việc của Mã Tiểu Lan trên một trang web, trên đó có số QQ (1)của Mã Tiểu Lan. Hắn thừa nhận ý định ban đầu làm muốn lừa tình nạn nhân.” “Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Sư phụ nói. “Chúng tôi đã lấy đoạn trao đổi giữa Trịnh Quốc và Mã Tiểu Lan. Xác nhận Mã Tiểu Lan vừa kết bạn QQ, thời gian online là từ 1 đến 2 giờ chiều. Cô bé dùng thời gian rảnh rỗi sau khi nấu cơm trưa để lên mạng tìm việc.” Người phụ trách điều tra nói, “Từ nội dung trao đổi có thể thấy Trịnh Quốc đã lừa Mã Tiểu Lan. Cô bé muốn đến làm việc ở khu mở rộng phía Tây thành phố, có lẽ cô bé cảm thấy đãi ngộ ở khu này tương đối tốt. Trịnh Quốc biết được ý định tìm việc của Mã Tiểu Lan, liền nói dối bản thân là ông chủ của một nhà máy trong khu mở rộng. Vậy nên họ hẹn gặp nhau ở đó.” “Trịnh Quốc hẳn phải thông thuộc khu vực quanh hiện trường lắm nhỉ?” Tôi hỏi, “Nếu không làm sao hắn biết chỗ đó không có người?” “Không”, điều tra viên nói, “Cậu hiểu sai rồi. Trịnh Quốc nói hắn tuyệt đối không dám cưỡng hiếp mà chỉ muốn lừa tình, cho nên không quan tâm đến nơi hẹn gặp. Qua điều tra cho thấy, quả thực Trịnh Quốc rất ít khi đến khu phía Tây, hẳn là hắn không biết rõ nơi này. Trịnh Quốc khai buổi tối hôm đó hắn còn tìm nhầm đường, khi tới hiện trường bèn đứng trên cầu ngóng nhìn xem Mã Tiểu Lan trông thế nào. Kết quả là không thấy Mã Tiểu Lan, chỉ thấy một người đàn ông đầu trọc ngồi hút thuốc bên ruộng hoa cải. Hắn cho rằng Mã Tiểu Lan dẫn bạn trai đến nên chạy luôn.” “Các anh thấy thế nào?” Sư phụ hỏi. “Không quá chắc chắn về độ thật giả trong lời khai của hắn. Tuy nhiên kết hợp với điều tra tình hình liên quan, có thể thấy Trịnh Quốc vốn là kẻ nhát gan, chúng tôi cho rằng hắn không dám làm ra những hành động táo bạo như vậy. Hơn nữa, có người làm chứng khoảng 8 giờ 10 phút tối hôm đó Trịnh Quốc hỏi đường ở một quán nhỏ cách hiện trường không xa, hắn hỏi đường vào khu mở rộng ở đâu.” “Trên người Trịnh Quốc có thương tích gì không?” Tôi nghĩ đến vết máu rơi ở hiện trường, hỏi. “Không có, đã kiểm tra cẩn thận rồi.” Điều tra viên nói. “Không nhất thiết phải có thương tích, có thể là máu mũi.” Sư phụ nói, “Trước mắt khó xác định lời khai của Trịnh Quốc là thật hay giả. Chờ kết quả xét nghiệm máu rồi nói tiếp. Bên cạnh đó, tôi thấy có thể làm một thực nghiệm tại hiện trường, xem Trịnh Quốc nói thật hay nói dối.” “Thực nghiệm kiểu gì?” Đại đội trưởng hỏi. “Bây giờ sắp tới 8 giờ, thời tiết hôm nay cũng không khác nhiều so với thời tiết hôm vụ án diễn ra.” Sư phụ đáp, “Chúng ta đến hiện trường, đứng trên cầu xem nếu có người đầu trọc ngồi bên ruộng hoa cải thì Trịnh Quốc có thể thấy hay không. Theo lý thuyết, tối trời như vậy sẽ rất khó nhìn rõ.” “Đúng”, tôi cảm thấy chiêu này của sư phụ hẳn là hữu dụng, “Nếu đã không thể thấy rõ tình hình bên ruộng hoa cải, thì lời khai thấy người đàn ông đầu trọc hút thuốc chắc chắn là nói dối.” 8 giờ 10 phút, đoàn chúng tôi vừa kịp tới hiện trường phát hiện lúc sáng, bắt đầu tiến hành thực nghiệm tại hiện trường. Hiện trường buổi tối hơi khác với ban ngày, nhưng cũng không tối đến nỗi xòe tay chẳng thấy năm ngón. Những nhà xưởng ban ngày tưởng không hoạt động, đến tối lại vẫn sản xuất, ánh đèn sáng trưng hắt qua cửa sổ, chiếu sáng cả khoảng hoa cải. Thực nghiệm không cần làm nữa, bởi vì đến ruộng hoa cải đan xen còn thấy rõ nữa là có người ngồi xổm ở đó. “Xem ra Trịnh Quốc đã khai thật.” Tôi nói, “Như vậy kẻ đầu trọc cũng rất đáng nghi.” “Lúc này không chỉ riêng chuyện người đầu trọc.” Sư phụ nói, “Vấn đề anh nói lúc chiều cũng đáng để suy nghĩ. Vì sao hung thủ không bịt miệng mũi nạn nhân, cô ấy không kêu cứu sao? Rõ ràng nhà xưởng gần hiện trường trung tâm vẫn hoạt động đến tận giờ này, trong xưởng chắc chắn có người. Hơn nữa ánh sáng chiếu qua cửa sổ cũng có thể soi sáng nơi diễn ra vụ cưỡng hiếp, chẳng lẽ hung thủ không sợ bị người trong xưởng phát hiện sao?” “Em còn đang nghĩ, tại sao hung thủ có thể thoải mái cởi quần áo nạn nhân, rồi mặc lại quần áo chỉnh thề như vậy.” Tôi nói, “Không có ánh sáng thì chắc chắn không làm được. Hiện tại thấy ánh sáng có đủ, nhưng vấn đề sư phụ nói quả thực đáng suy ngẫm”. “Chúng tôi có thể đi vào trong nhà xưởng xem xét không?” Sư phụ hỏi. “Không thành vấn đề.” Đại đội trưởng dẫn chúng tôi đi vòng lên cửa trước của nhà xưởng, cùng đi vào bên trong. Thật không ngờ nhà xưởng thoạt nhìn cũ nát lại có hệ thống cách âm hiệu quả như thế, bên ngoài không nghe nhiều tạp âm, nhưng đi vào trong mới thấy tiếng động rất lớn, người đứng gần nhau muốn nói chuyện cũng phải gào lên mới được. Thì ra đây là một xưởng in, vì không muốn làm phiền dân cư xung quanh nghỉ ngơi nên bên trong xưởng đều ốp cách âm. “Nếu thế này thì dù bên ngoài khua chiêng gõ trống, bên trong cũng chẳng nghe thấy gì.” Tôi chợt hiểu ra. Sư phụ nói, “Đó không phải điểm mấu chốt. Có thể thấy hung thủ là người quen thuộc với tình hình nơi đây, thậm chí còn có thể là người làm ở xưởng này!” Tôi gật đầu: “Đúng, nếu không quen thuộc, chắc chắn sẽ không dám gây án ở ngay sát chân tường như vậy. Kể cả hành sự ở trong này cũng có thể ngăn tiếng kêu cứu của Mã Tiểu Lan. Chính vì hung thủ rất hiểu tình hình trong xưởng nên mới dồn sức khống chế hai tay Mã Tiểu Lan chứ không để ý đến việc cô bé kêu cứu.” “Đúng vậy.” Sư phụ khen ngợi gật đầu, “Đã khẳng định là do người thông thuộc nhà xưởng này gây án. Đi hỏi xem trong xưởng có người nào đầu trọc không?” “Tìm người đầu trọc thật sao? Lời khai của Trịnh Quốc đáng tin sao?” Đại đội trưởng nói. “Nếu đã điều tra xác định Trịnh Quốc không thông thuộc khu này thì cơ bản có thể phủ định khả năng gây án của hắn. Nếu không phải hắn gây án, thì hắn chẳng cần nói dối.” Sư phụ chưa nói xong, chúng tôi đều đột nhiên im lặng. Bởi chúng tôi thấy một người trọc đầu khoảng bốn mươi tuổi, mặc quần áo công nhân xưởng in, đang xách một thùng nước đi vào trong xưởng. Điều khiến chúng tôi hứng thú hơn chính là gã xắn tay áo lên, trên tay phải có thể thấy hai vết cào đỏ máu. Gã đàn ông đi vào nhà xưởng, vừa nhác thấy một nhóm người, hơn nữa còn có mấy người mặc cảnh phục, liền quay đầu chạy. Tôi cùng sư phụ nhìn nhau cười, vì chúng tôi biết hắn có chạy nhanh mấy cũng không bằng cảnh sát hình sự. Nhìn cảnh sát áp giải gã đầu trọc lên xe, tôi và sư phụ ăn ý với nhau, nhàn nhã vênh vang đi đến quán ăn bên đường ăn đêm, ợ một cái rồi mới quay về phòng thẩm vấn của đội hình sự trong Cục công an. Chỉ có điều, trong lúc chúng tôi ăn đêm thì gã đầu trọc đã khai hết toàn bộ. Vào ngày vụ án phát sinh, gã vẫn làm việc như bình thường, khoảng 8 giờ ra sông Thạch múc nước về lau dọn nhà xưởng. Khi gã đi qua đồng hoa cải, thấy một cô gái trẻ lưng đeo túi sách đang đứng nhấp nhổm chờ đợi bên đồng hoa. Thấy cô bé xinh đẹp duyên dáng, gã liền nảy ý xấu, thừa lúc cô bé không để ý bèn lôi cô vào chân tường sát nhà xưởng, định cưỡng hiếp cô bé. Mã Tiểu Lan chống cự quyết liệt, cào rách cả tay gã đầu trọc. Trong cơn tức giận, gã bóp chặt cổ cô bé, vốn chỉ muốn hù dọa Mã Tiểu Lan, không ngờ gã quá mạnh tay, lúc hắn thả tay ra thì cô bé đã chết. Gã sợ hết hồn, vội chạy ra ngoài ruộng cải hút thuốc, cảm thấy nếu cứ để thi thể ở đó thì gã sẽ không tránh được liên quan. Vì thế gã quay trở vào hiện trường, mặc quần áo cho Mã Tiểu Lan, ném xác cô bé xuống sông Thạch, định giả như nạn nhân bị trượt chân chết đuối. Không ngờ 24 giờ sau đã thấy cảnh sát xuất hiện trong nhà xưởng gã đang làm việc. Nghĩ đến cái chết thảm thương của Mã Tiểu Lan, tôi không nén được cơn giận, bèn tiến đến vả cho gã đầu trọc hai cái, lại bị điều tra viên kéo ra: “Đừng đánh! Đừng đánh! Đánh gã sẽ mang tiếng là ép cung, không có lợi cho quá trình khởi tố…” Tôi giận dữ bất bình quay về nhà khách, một lần nữa cảm thấy lòng nặng trĩu. Vào mùa sinh sôi tươi đẹp hoa cỏ yến oanh, lại có một sinh mệnh trẻ vĩnh viễn ra đi. Chuyện cũ rồi cũng phải qua, chỉ hi vọng người cha đau khổ của em có thể nhận sự giúp đỡ kịp thời, giúp linh hồn cô bé ngây thơ hiếu thuận ở trên trời được yên giấc lành… (1) QQ là một mạng xã hội của Trung Quốc bao gồm các dịch vụ: blog cá nhân, chat, trò chơi, mua sắm, nhạc, phim… Logo là chú chim cánh cụt quàng khăn đỏ. Người dùng QQ khi đăng ký sẽ được cung cấp một dãy số làm tên đăng nhập.