Người giải mã tử thi
Chương 33 : Vụ án thứ mười một – tiếng gọi cửa lúc nửa đêm phần 4
Nhà xác thành phố Thanh Châu.
Sau gần bốn tiếng đồng hồ cẩn thận khám nghiệm thi thể Tề lão đại, bước đầu chúng tôi loại trừ khả năng tử vong do tổn thương trí mạng và tử vong do ngạt thở, cũng đã loại bỏ các khả năng thiếu dưỡng khí, đuối nước dẫn đến ngạt thở. Chúng tôi hết đường tìm ra nguyên nhân dẫn đến tử vong. Lại càng không thu hoạch thêm vật chứng hay dấu vết gì.
Vụ án ba mạng người nhà Triệu Hân phát hiện dấu chân máu, nhưng Tề lão đại lại không đi giày. Cô bé trong vụ án nhà Triệu Hân chết do động mạch bị cắt đứt, theo phân tích của chúng tôi thì hẳn trên người hung thủ phải dính nhiều máu, nhưng thi thể Tề lão đại đã bị ngâm vài ngày trong nước bùn, không thể phát hiện ra vết máu. “Rốt cuộc có phải anh ta gây án không?” Tôi hết sức băn khoăn trăn trở.
“Có khả năng rất lớn.” Sư phụ nói.
Tôi cho rằng đây lại là trực giác của sư phụ, nhưng sư phụ nói tiếp, “Nghĩ lại mà xem, chúng ta đã theo dõi rất kĩ tình huống trước và sau khi án phát sinh, nếu có gì khả nghi thì phải phát hiện ra chứ, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được gì cả. Tưởng tượng một chút, nếu hung thủ vẫn ở trong tiểu khu, camera lại không quay khu vực xung quanh phòng bảo vệ, như vậy hung thủ chỉ cần ở trong khu vực phòng bảo vệ là sẽ không bị camera quay lại, đúng không?
Tôi gật đầu, sư phụ nói rất có lý, nhưng không thể coi đó là căn cứ xác định hung thủ. “Sư phụ, chúng ta vẫn không có bất kỳ chứng cứ nào.” Tôi nói.
Sư phụ gật đầu, “Vụ án tự sản tự tiêu đúng là đau đầu, chết không đối chứng, cho nên yêu cầu với chứng cứ lại càng cao, nếu không sẽ chẳng thể cho thân nhân của người chết cũng như mọi người trong đơn vị phá án một câu trả lời rõ ràng.” Tự sản tự tiêu là từ ngữ chúng tôi thường sử dụng, ý là hung thủ giết người xong liền tự sát.
Đối với bác sĩ pháp y, vụ án tự sản tự tiêu là loại án có độ khó cao nhất. Bởi vì không có lời khai của người bị hại, nhân chứng hay đối tượng bị tình nghi, căn cứ phá án đều hoàn toàn dựa vào kỹ thuật hình sự, yêu cầu với chứng cứ lúc nào cũng là cao nhất. Nhưng ghét của nào trời trao của ấy, theo như suy đoán của sư phụ, khả năng Tề lão đại gây án là rất lớn.
“Bây giờ phải làm gì ạ?” Tôi hỏi, “Đi họp ban chuyên án sao?”
“Nghỉ ngơi đi. Hôm nay mệt mỏi quá rồi.” Sư phụ lau mồ hôi, nói: “Tôi vừa thông báo cho tổ chuyên án, họ đã bắt đầu khoanh vùng điều tra Tề lão đại. Mà hôm nay cũng chưa có thu hoạch gì.”
Nghe ngữ điệu đầy bất đắc dĩ của sư phụ, tôi quả thật chẳng còn sức làm gì thêm nữa. Hai chúng tôi lên xe về nhà khách, nằm xuống liền ngủ ngay.
Sáng sớm hôm sau, tôi lại bị tiếng đập cửa dồn dập của sư phụ đánh thức. Mở cửa ra, sư phụ lập tức đi vào phòng tôi, vội nói: “Không ngoài dự liệu, Tề lão đại trúng độc mà chết.”
Đây đúng là một tin tốt. Thi thể đã bị phân hủy nghiêm trọng khiến chúng tôi không thể tiến hành kiểm nghiệm bệnh lý học, nếu như ngay cả khả năng trúng độc cũng bị loại trừ, thì chúng tôi chẳng thể làm rõ nguyên nhân Tề lão đại tử vong. Có thể nói, không tìm ra nguyên nhân tử vong chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất đối với bác sĩ pháp y.
“Phòng thí nghiệm lý hóa vất vả suốt đêm qua.” Sư phụ nói, “Rạng sáng nay có kết quả, là chết vì ngộ độc thuốc chuột loại mạnh.”
“Thuốc diệt chuột loại mạnh?” Tôi vô cùng kinh ngạc, “Đó là vật phẩm bị cấm, người bình thường không thể có được.”
“Bên điều tra sẽ giải quyết vấn đề ấy.” Sư phụ nói, “Ở đây hồi trước có thể dễ dàng mua được thuốc chuột, cũng mất nhiều công sức rà soát truy tìm mới hạn chế được bọn họ, thế nhưng vẫn còn những kẻ giấu hàng không chịu giao nộp. Tiểu khu này đã từng sử dụng thuốc diệt chuột, cho nên phòng bảo vệ cũng có thể có thứ chất đó.”
Tôi gật đầu: “Nguyên nhân tử vong đã tìm được, nhưng vẫn không có căn cứ nói Tề lão đại giết ba người nhà Triệu Hân.”
“Tôi cảm thấy rất có hi vọng.” Sư phụ đáp, “Anh thử đọc thuộc lòng lý thuyết cho tôi nghe xem, biểu hiện lâm sàng của ngộ độc thuốc chuột là thế nào?”
“Thuốc diệt chuột loại mạnh là một loại độc tấn công vào hệ thần kinh, nó có tác dụng gây kích thích cực mạnh lên não, dẫn đến hôn mê sâu. Khi độc ngấm vào cơ thể, chủ yếu tác động lên hệ thần kinh, hệ tiêu hóa và hệ tuần hoàn. Biểu hiện lâm sàng là cơ bắp cứng lại, run rẩy từng cơn, mất khả năng kiểm soát, miệng sùi bọt mép, toàn thân bầm tím (1) liên tục lên cơn động kinh, có thể kèm theo biểu hiện bệnh tâm thần, ngộ độc mạnh có thể khiến cơ thể run rẩy liên tục, thậm chí dẫn đến co giật.” Gì chứ tôi vẫn là một người học tốt.
“Nếu như vậy, có lẽ Tề lão đại chui xuống hầm nước đọng, sau đó uống thuốc chuột, rồi co giật mạnh ngã xuống, do cơ thể co giật kết hợp với lực cản trong nước nên có khả năng giày đã bị tuột ra.” Sư phụ nói.
Tôi giật nảy mình, không phải vì suy đoán thuyết phục của sư phụ, mà bởi vì tôi biết câu nói tiếp theo của sư phụ rất có thể là: “Chúng ta xuống hầm kia xem thử.” Thật lòng tôi không muốn quay lại cái hầm kinh khủng đó.
“Chúng ta xuống hầm xem lại một chút.” Sư phụ nói.
Một giờ sau, hai chúng tôi mặc đồ bảo hộ, đeo găng tay và tay áo cao su, men theo cầu thang tăm tối, đi xuống cái hầm vừa oi bức vừa tanh tưởi. Nước bùn dưới hầm ngập đến cẳng chân, đen đục, soi đèn cũng không thấy được gì. Tôi và sư phụ mò mẫm trong nước bùn, y như bắt cá chạch.
Rất may là diện tích hầm nhỏ hẹp, sau mười phút, đúng lúc chúng tôi sắp ngạt thở thì tìm thấy một đôi giày da cổ cao.
Sư phụ khá vui mừng trước phát hiện đó. Tuy rằng chúng tôi không phải chuyên gia thu thập chứng cứ, nhưng có thể thấy đế đôi giày da đen này tương đối trùng khớp với dấu chân máu tại hiện trường, đây có thể sẽ là chứng cứ quan trọng có tính xác định.
Chúng tôi cầm giày trở lên phía trên. Sư phụ nói, “Tôi lập tức mang đến phòng pháp chứng để so sánh.”
Những lời này dường như có ẩn ý, tôi theo bản năng hỏi: “Còn em thì sao?”
“Anh nghỉ một lúc rồi xuống mò tiếp.” Sư phụ nói.
“Em? Một mình ấy ạ? Lại xuống nữa ạ?”
“Sợ quá thì thôi, chờ tôi quay lại.” Sư phụ lại dùng chiêu khích tướng.
“Sợ? Có gì mà sợ? Xuống thì xuống, nhưng thuốc diệt chuột là dạng bột, không cần đựng trong chai lọ, xuống đấy có thể mò được cái gì chứ?” Lúc này sĩ diện cứ là to nhất.
“Tôi biết chắc là không có chai lọ gì, nhưng tôi bảo anh đi mò hung khí.”
Tôi liền hiểu ra. Trong vụ án giết ba người nhà Triệu Hân có hai loại tổn thương, con dao găm cắm trên người Triệu Hân hẳn là thứ gây ra vết cắt sắc nhọn, còn hung khí dạng tày thì chưa được tìm thấy. Nếu là Tề lão đại gây án, hung khí lại không có trong phòng bảo vệ, thì có thể hung khí đang ở dưới hầm. Tuy tôi biết phân tích của sư phụ rất có căn cứ, nhưng cột sống vẫn lạnh toát khi nghĩ đến chuyện một mình tôi phải lần mò trong cái hầm tối như mực vừa có người chết,
Biết làm sao được, đã mạnh miệng như thế rồi, tôi đành chui xuống hầm. Không biết trong nước bùn có cái gì, chỉ biết cách một lớp găng tay cao su dày cộp vẫn thấy lắm thứ đủ loại cứng mềm. Chỉ sợ mò ra cái gì còn sống thì đúng là vừa ghê tởm vừa nguy hiểm.
Không lâu sau, đầu ngón tay của tôi chạm vào vật gì đó rất cứng, cầm lên thì thấy là một cây búa.
Tôi mừng rỡ chạy khỏi hầm, mang cái búa cho vào túi đựng vật chứng, cởi đồ bảo hộ xong liền gọi điện cho sư phụ. Đầu máy bên kia sư phụ cũng rất hào hứng: “Cơ bản có thể kết án rồi, dấu giày cũng trùng khớp.”
Tại hiện trường có dấu chân của Tề lão đại, tìm thấy hung khí khớp với tổn thương trong vụ Triệu Hân ở nơi Tề lão đại tử vong, thời điểm anh ta chết cũng thống nhất với thời điểm phát sinh vụ án kia, camera theo dõi giúp loại trừ những người khác ra khỏi diện tình nghi, nhưng không thể loại trừ người bảo vệ luôn có mặt trong tiểu khu như Tề lão đại, hơn nữa anh ta đã tự sát ngay sau khi vụ án nhà Triệu Hân phát sinh. Có quá nhiều chứng cứ chứng minh hung thủ chính là Tề lão đại.
Nhưng điều đó không khiến sư phụ thỏa mãn: “Trên áo Tề lão đại có một vết rách còn mới, tuy khá nhỏ nhưng tôi cảm thấy nó có liên quan đến vụ án.”
Vì muốn cùng sư phụ tỉ mỉ xây dựng lại quá trình gây án, chiều hôm đó tôi lê tấm thân mệt mỏi quay lại nhà Triệu Hân.
Trong phòng ngủ của Triệu Hân vẫn yên tĩnh như lần đầu chúng tôi đến. Chăn bị lật lên, có lẽ khi vụ án phát sinh, cô ấy nghe tiếng đập cửa nên chạy xuống mở cửa. Tưởng như bình thường, nhưng sư phụ vẫn tìm ra điểm khác lạ.
“Anh lại đây xem.”
Tôi đến bên sư phụ đang đứng cạnh cửa sổ. Rèm bị kéo lại, nhưng không kéo kín mà hở ra một góc cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở đó.
“Đi, chúng ta ra ngoài xem.”
Tôi cùng sư phụ ra bên ngoài, quả nhiên tìm thấy trên đất bồn hoa bên cửa sổ có dấu giày tương tự như dấu chân máu trong nhà. Nhân viên thu thập chứng cứ đi cùng chúng tôi ngồi xổm xuống nhìn, sau đó nói: “Đặc điểm cơ bản giống nhau, đây là dấu giày của Tề lão đại!”
“Thì ra là rình trộm?”
Sư phụ lắc đầu cười, nói: “Nhìn kỹ xem, trên cái đinh đóng ở cửa sổ có sợi vải, điều này giải thích tại sao trên áo Tề lão đại lại có vết rách mới, cần lấy mẫu mang đi kiểm nghiệm vật chứng vi lượng. Ngoài ra chúng ta còn phải đi gặp tổ chuyên án.”
Khi chúng tôi tới tổ chuyên án cũng thấy họ đã thu được kết quả tốt. Một người hàng xóm của Triệu Hân phản ánh, rằng tháng trước người đó từng có hai lần trông thấy tổ trưởng bảo vệ Tề lão đại ra vào nhà Triệu Hân trong đêm trực ban.
“Đúng như chuyên gia phân tích.” Cục trưởng Hình nói, “Xem ra Tề lão đại gian díu với Triệu Hân. Hơn nữa quan hệ này còn mới bắt đầu chưa lâu.”
“Đúng vậy.” Mấy ngày qua trên mặt sư phụ ít khi xuất hiện nét cười thoải mái như thế, “Căn cứ vào camera theo dõi và vật chứng tìm được tại hiện trường, chúng ta có thể xác định hung thủ là Tề lão đại. Dựa trên phát hiện mới của chúng tôi, tôi cho rằng vào đêm xảy ra vụ án, Tề lão đại muốn tìm gặp Triệu Hân. Hắn vừa xin nghỉ hai tháng để về quê thăm người thân, vậy nên trước khi đi muốn tìm cô tình nhân mới Triệu Hân tâm sự một chút. Nhưng thật không khéo, đêm đó lại là lúc Trương Lâm đến nhà Triệu Hân. Có thể Tề lão đại không liên lạc được với Triệu Hân, liền vòng ra sau nhà nhìn qua cửa sổ phòng ngủ của cô ấy, không ngờ phát hiện Triệu Hân đang quan hệ với Trương Lâm. Hắn ta giận giữ quay về phòng bảo vệ để lấy búa và dao găm, chờ đến khi Trương Lâm rời khỏi tiểu khu liền mang hung khí đến nhà Triệu Hân, gọi điện hoặc gọi cửa để vào hiện trường. Hành động của anh ta rất nhanh gọn, Triệu Hân vừa mở cửa lập tức bị Tề lão đại đánh vào đầu. Có lẽ khi cô ấy ngã xuống đã khiến bà lão trên gác thức giấc, bà bèn đi xuống xem xét tình hình, không may nhìn thấy Tề lão đại đang cầm hung khí trong tay. Vì muốn diệt khẩu, cũng vì bị ghen tuông thù hận thôi thúc, hắn ta lên gác giết cả hai bà cháu. Giết người xong, hắn cởi quần của Triệu Hân, cắm con dao găm vào thân dưới của cô ấy.”
Sư phụ uống một ngụm nước khoáng rồi nói tiếp, “Rõ ràng hắn đã chọn cách tự sát sau khi giết người, nhưng không muốn người khác phát hiện, lại nghĩ sẽ không ai chú ý đến cái hầm kia nên hắn định một mình lẳng lặng chết, hóa thành xương trắng cũng chẳng ai biết.”
“Nếu không phải ông phát hiện ra chỗ đó thì chắc vụ án này đã chẳng phá được.” Cục trưởng Hình có chút rùng mình.
“Một vụ báo thù vì ngoại tình điển hình.” Sư phụ thở dài, “Tự làm bậy, không thể sống.”
(1) Khi cơ thể thiếu dưỡng khí, trong máu tăng lượng huyết sắc tố khiến cho da và niêm mạc đổi xuất hiện màu xanh tím, còn gọi là bầm tím.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
253 chương
24 chương
108 chương
63 chương
13 chương
70 chương