Người giải mã tử thi

Chương 28 : Vụ án thứ mười – giáng sinh tĩnh lặng phần 3

Sư phụ quay qua nhìn. Đèn pin sáng rực chiếu rõ màng xương sọ, đồng thời làm một vết nhỏ màu lam hiện lên ngay giữa đường gãy lõm trên xương sọ. “Đây là cái gì ạ?” Tôi dùng kẹp chỉ vào vào dấu vết màu xanh lam kia, “Tại sao lại xuất hiện vết xanh này? Quần áo đều bị cháy hết, không thể là phần tàn cặn của quần áo được.” “Có phải bị dính vào khi anh bóc màng xương ra không? ” Sư phụ đỡ lấy xương đỉnh đầu, cẩn thận nhìn kỹ, rồi lại xem người chết có mặc quần áo màu xanh lam hay không. “Không phải.” Tôi lấy kẹp chỉ vào những chỗ gãy lõm khác, “Tổng cộng có bảy vết gãy lõm vào trong, năm trong số đó đều có dấu vết màu xanh lam.” Sư phụ lại nhìn kỹ những vết gãy này, nhíu mày. “Hơn nữa, vừa rồi em đã thử qua.” Tôi dùng đầu kẹp nhẹ nhàng cọ lên điểm màu xanh trên vết gãy xương, “Cọ nhẹ không bị bong ra. Hẳn là đã dính chặt vào xương.” “Ừm.” Sư phụ gật đầu, nói, “Chỗ này xuất hiện dấu vết màu xanh quả thực là tương đối kì lạ, anh có ý kiến gì không?” “Chất màu xanh lam, mỏng, bám chắc, em cho rằng đây là vết sơn.” Tôi nhìn kỹ thêm lần nữa, tiếp tục nói, “Có thể dính chặt lên chất xương, hẳn là do bị vật tày ép vào xương sọ. Kết hợp với việc những người này đều bị vật tày đập vào đầu dẫn đến tử vong, cho nên dựa vào chất màu xanh lam này, em nghĩ khả năng lớn nhất là hung khí được sơn màu xanh lam, khi hung thủ đập lên xương sọ sẽ khiến lớp sơn ép chặt lên xương sọ.” Sư phụ trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu: “Phát hiện này của anh có lẽ là thu hoạch lớn nhất của chúng ta trong đêm nay.” Nhìn ánh mắt tràn ngập vui sướng của sư phụ, tôi biết đây là những lời khen tặng lớn nhất dành cho những việc tôi làm được trong đêm. Hơn một tiếng sau, sau khi hoàn thiện việc khâu thi thể lại, chúng tôi mới cởi áo giải phẫu ra, rửa tay, kết thúc một đêm làm việc. Tôi giơ tay nhìn đồng hồ, đã là 5 giờ sáng, đứng ngoài trời trong gió lạnh khiến chân chúng tôi như đông cứng. Tôi xoa tay, liên tục giậm chân, hi vọng có thể khiến máu tuần hoàn khắp tay chân. Nhân viên thu thập chứng cứ đứng bên cạnh nhanh nhẹn cất máy quay phim, hiển nhiên có chút bất mãn với những việc làm cẩn thận, tốn thời gian của chúng chúng tôi. Anh ta nhún vai, giậm chân, ngáp dài nói: “Cán bộ tỉnh chuyên nghiệp thật đấy, thi thể đã cháy đến thế này mà các vị còn nghiêm túc khâu lại, để làm gì chứ? Dù sao cũng không phải mở lễ truy điệu.” Những lời này khiến trong lòng tôi vô cùng phản cảm, tôi nhíu mày nói: “Người chết cũng cần tôn trọng.” Đây là tôi mượn những lời sư phụ vẫn nói trước đây. Sư phụ mỉm cười gật đâu, coi như hài lòng với những lời này cũng như với một đêm thể hiện xuất sắc của tôi. “Vậy bây giờ phải làm gì?” Nhân viên thu thập chứng cứ gãi đầu hỏi. Rõ ràng anh ta đã bị một câu nói của tôi làm cho xấu hổ. “Còn làm gì nữa? Đi ngủ đi.” Sư phụ ngáp một cái, cười nói: “Bác sĩ pháp y không phải là thần, cũng cần ngủ. Các anh về nghỉ ngơi đi, 9 giờ đến họp ban chuyên án.” Bác sĩ pháp y không phải là thần, nhưng lại làm những việc chỉ có thần mới làm, trong tôi hơi chán nản nghĩ. Ngủ có ba, bốn tiếng, thà rằng là không ngủ. Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng tôi biết tính của sư phụ tôi, đối với các vụ án thầy luôn cẩn thận tỉ mỉ. Họp ban chuyên án với sự có mặt của bác sĩ pháp y là rất quan trọng, chỉ có thông qua việc trao đổi cùng ban chuyên án mới có thể giúp bác sĩ pháp y lý giải các tình huống mà cảnh sát hình sự điều tra được, hỗ trợ điều tra viên hiểu được suy đoán của bên pháp y, khi có đủ thông tin mới có thể phá án nhanh chóng và chuẩn xác. Vậy nên tôi cũng không nói gì, ngồi yên lặng trên xe. Vừa lên xe đã thấy không khí mệt mỏi ngập tràn, sư phụ ngồi phía trước tôi bắt đầu ngáy khẽ. Tôi về nhà khách tắm rửa qua loa rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ ngắn ngủi sau công việc mệt nhọc chỉ khiến người ta khó chịu thêm, nhất là vào lúc chuông cửa vang lên đánh thức tôi dậy, tôi cảm thấy như có trăm nghìn bàn tay nhấn tôi xuống giường. Tôi không ngủ say, bởi trong mơ chỉ toàn hình ảnh vật tày màu lam kia loang loáng bay qua. Đáng tiếc rằng giấc mơ chỉ là giấc mơ, tỉnh rồi ngẫm lại, tôi vẫn không biết hung khí gây án trông ra sao, vừa có thể dùng lực vung lên, vừa có thể ra một đòn lấy mạng, mà rất ít thứ dạng như thế được sơn màu xanh lam. “Đi thôi, đi họp ban chuyên án.” Sư phụ thấy tôi rửa mặt xong, thúc giục gọi. Trong phòng họp khói thuốc lượn lờ, đội cảnh sát hình sự hẳn là trong bốn giờ qua cũng không được ngủ, cả đám người mắt thâm quầng, sưng húp. Đội hình sự chính là như thế, biết hút thuốc là không tốt, nhưng phải thường xuyên thức đêm, chỉ có thể dùng thuốc lá chống đỡ tinh thần. Bọn họ đều giống nhau, đốt hết tuổi thanh xuân cùng sức khỏe để truy bắt tội phạm, bảo vệ nhân dân, vậy mà nhiều khi vẫn bị chỉ trích không ngừng. Tuy rằng chưa thể khẳng định đây là một vụ án mạng, nhưng dù sao cũng mất ba mạng người, suốt cả đêm qua, các điều tra viên đều điều tra theo hướng án mạng. Vì nhà lão Hạ chỉ có mấy ông cháu, mọi người trong nhà đều chết hết, nên điều tra cả đêm cũng không phát hiện ra manh mối có giá trị nào. Người chứng kiến cũng chỉ biết lửa bốc lên vào lúc 5 giờ chiều. Điều tra mâu thuẫn trong các mối quan hệ của lão Hạ cũng gặp nhiều khó khăn. Dân làng đều nói lão Hạ là người trung hậu, con cái đi làm thuê ở xa, không thể tra được rõ ràng những mối quan hệ có vấn đề. Bởi vậy công tác điều tra tạm rơi vào bế tắc. Khi sư phụ thông báo: qua khám nghiệm tử thi đã xác định đây là một vụ án mạng, các điều tra viên không quá kinh ngạc, hiển nhiên là họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý. “Ba người đều bị vật tày đập vào đầu. Lão Hạ là bị đánh vào đầu dẫn đến tử vong, hai đứa trẻ bị đánh ngất sau đó bị thiêu chết. Chất dẫn cháy là xăng.” Sư phụ nói, chắc chắn sáng sớm nay thầy đã nhận được điện thoại từ phòng thí nghiệm lý hóa. Qua kiểm nghiệm xác định hung thủ dùng xăng làm chất dẫn cháy, “Thế nên, hung thủ hẳn phải là người có thể dễ dàng trữ xăng.” Những phân tích này không gợi được hứng thú cho tổ chuyên án. Cục trưởng cục công an huyện nói: “Có đường hướng nào khác không?” Sư phụ lắc đầu. Tôi rất kinh ngạc, tại sao sư phụ không công bố phát hiện quan trọng của chúng tôi? Trong ánh mắt Cục trưởng tràn đầy thất vọng, xem ra ông ta ôm rất nhiều kỳ vọng với chuyên gia hình sự của tỉnh: “Vậy… bước tiếp theo chúng tôi nên làm gì bây giờ?” Ông ta vẫn hi vọng sư phụ có thể cung cấp cho tổ chuyên án một lối đi đúng đắn. “Bước tiếp theo, hãy cho lính của anh nghỉ ngơi đi.” Sư phụ cười nói, “Cho mọi người nghỉ đi đã, nhìn cả tổ mệt nhọc thế kia, thân thể vốn là của mình, phải lấy người làm gốc chứ.” Người cuồng làm việc như sư phụ còn có thể nói ra những lời như thế, đến cả tôi cũng không thể tin nổi. Sư phụ nói tiếp: “Nghỉ ngơi một lát, buổi chiều lại họp tiếp, tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, phải đến hiện trường xem xét đã.” Còn muốn đến xem hiện trường sao? Tôi nhấc chén uống một ngụm trà, lúc này tôi mệt lắm rồi, chỉ nhớ thương cái gối của tôi thôi. Họp ban chuyên án kết thúc, các điều tra viên đều về đi ngủ. Tôi theo sư phụ ra hiện trường mà lòng không hề tình nguyện. Hiện trường vẫn bị dải phân cách bao quanh, để phòng ngừa có chuyện, Cục công an huyện còn cho cảnh sát khu vực đứng trông coi bên ngoài. Nhìn anh cảnh sát lạnh run như bị đóng băng, chúng tôi đều cảm thấy khó chịu, nghĩ thầm nhất định phải sớm phá án, cho người dân một lời giải thích, cũng giúp cảnh sát bớt vất vả hơn. “Anh ở bên ngoài xem xét, tôi vào kiểm tra nơi châm lửa.” Sư phụ dụi đôi mắt đỏ hoe, quay lại nói với nhân viên thu thập chứng cứ, “Chuẩn bị cho tôi một cái sàng.” Tôi hiểu ngay ý sư phụ, thấy muốn tôi đi tìm một vật tày có màu xanh lam, còn thầy đi lọc thử tro tàn ở nơi châm lửa, xem có tiến triển thêm phát hiện nào không. Dựa theo sự sắp xếp của sư phụ, một mình tôi ra ngoài hiện trường tìm kiếm, trong đầu chỉ toàn là vật tày màu xanh lam. Đi một lúc, đột nhiên tôi bị một vật nằm sâu trong bụi cỏ phản chiếu ánh sáng làm cho loa mắt, nhìn thoáng qua hình như có chút ánh xanh. Tim tôi như vọt lên cổ, lập tức điên cuồng chạy về phía có ánh sáng xanh đó, vừa chạy vừa vội vã đeo găng tay. Khi tôi hồng hộc chạy đến nơi có vật đó, đội nhiên có cảm giác vỡ ra nhiều điều: Thì ra đó làm một cái bơm cầm tay màu xanh lam. Bụi cỏ này cách hiện trường khoảng 2 km, bên cạnh một con đường làng, đường tương đối hẹp, xe ô tô không thể tiến vào được, nhưng xe đạp hoặc xe máy thì không có vấn đề gì. Cái bơm nhìn qua có vẻ khá mới, chưa đến mức bị hỏng. Ở nơi đặc thù như vậy lại tìm được một cái bơm như thế, tôi thầm cao hứng, vật này rất có khả năng là hung khí. Tôi cẩn thận cầm cái bơm lên xem xét, cái bơm này hơi to hơn loại thông thường một chút, tức là chuyên dùng để bơm xe máy, bên ngoài bơm đã bị sương sớm làm cho ướt nhẹp, cái đế sơn màu xanh lam đã có mấy chỗ bị tróc sơn, lộ ra màu nền xám đen. Xung quanh đế có mấy chỗ bám màu đỏ thâm, tôi biết đó chắc chắn là vết máu. Tuy rằng ngày từ đầu tôi đã chuẩn bị tâm lý tìm được hung khí, nhưng không ngờ nó lại là một cái bơm lớn như vậy. Túi đựng vật chứng tôi mang theo không đủ để chứa cái bơm, tôi đành dùng hai túi đựng vật chứng nhỏ bọc lại từ hai đầu cái bơm đó, nhằm bảo vệ vật chứng ban đầu. Vì một đầu là điểm va chạm lực, có thể xác định đây có phải hung khí hay không, còn một đầu là chỗ tay cầm, có thể sẽ tìm được chứng cứ nhận định hung thủ. Tôi liền mang cái bơm chạy về hiện trường, trong lòng ngập tràn vui sướng: Tôi thật sự tìm thấy hung khí! Vừa chạy đến gần hiện trường, tôi đã lớn tiếng gọi sư phụ. Sư phụ nhanh chóng bỏ khăn trùm đầu và khẩu trang ra, mặt tươi cười: “Để tôi đoán, anh tìm ra hung khí rồi nhỉ!” Tôi gật đầu lia lịa, mặt đầy hưng phấn. Sư phụ thần thần bí bí giơ bàn tay phải có đeo găng tay lên, nói: “Thầy trò một lòng. Xem này, tôi cũng có phát hiện mới.” Sư phụ đang nắm trong tay vài mảnh nhựa, thoạt nhìn thấy đã cháy không còn hình dạng hoàn chỉnh. “Đây là cái gì ạ?” Tôi đến gần nhìn những mảnh nhựa này không chớp mắt, “Phát hiện của sư phụ chẳng bằng của em, ha ha.” Sư phụ nhìn vẻ dương dương tự đắc của tôi, nói: “Đừng quá tự phụ, anh nhìn kỹ những mảnh nhựa này xem, tôi thu gom được lúc lọc tro tàn ở chỗ châm lửa đấy.” Hóa ra sư phụ thật sự đã dành gần hết một buổi sáng, chậm rãi tìm trong hiện trường trung tâm, việc tìm thấy những mảnh nhựa này khiến thầy rất vui sướng. Đó là những mảnh nhựa cứng màu đỏ, tôi lật qua lật lại một lúc lâu cũng chẳng phát hiện ra manh mối có ích nào, đành ngẩng đầu nhìn sư phụ. Sư phụ mỉm cười với tôi: “Sao rồi? Không thấy điều gì ẩn bên trong sao?” Tôi lại cúi đầu nhìn, hoang mang lắc đầu. “Ha ha, trước đây chưa chơi ghép hình bao giờ à?” Sư phụ nói.