Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng

Chương 7 : Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng

Chủ đề đột nhiên quay trở lại trên người Tiêu Bân, anh ta chẹp miệng. “Em làm gì có thể có chuyện gì chứ, anh cũng biết mà, việc trong nhà đều không đến lượt em, còn có người anh ở nước ngoài, cuộc sống của em cứ tự do tự tại như này là tốt rồi.” Anh ta là con riêng, mẹ mất sớm, dù ba có đối xử tốt, nhưng cuối cùng vẫn có một người anh của ‘chính cung’ đang trên đầu đấy, công ty của gia đình cuối cùng cũng chẳng đến tay anh ta. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Giang Trạm nhìn vào đôi mắt ảnh đạm của người em, nhấp một ngụm rượu uống cạn. “Chú thật sự nghĩ như vậy?” Tiểu Bân sửng sốt một chút, suy nghĩ trong lòng như bị nhìn thấu, anh ta kích động. “Không, nếu không thì sao...” Cho dù anh ta có suy nghĩ khác thì thế nào, thân phận đã như vậy, làm sao bật lên được chứ. Trong phòng đột nhiên chìm vào im lặng, mọi người không dám chen vào vì sợ mình nói sai. “Chú cứ mãi cho rằng mình không xứng với những gì tốt đẹp thì chú vĩnh viễn cũng không có cách nào trở nên tốt đẹp thậm chí là tốt nhất.” Nói xong, anh vừa đứng dậy, bước ra ngoài. “Hôm khác tụ họp sau, về nhà sớm đi, đi đường chú ý an toàn.”      Tiêu Bân nghe tiếng đóng cửa, mím môi, chìm vào trầm tư. Trước khi rời đi Giang Trạm trả hết tiền phòng bao cho Tiêu Bân, lúc quay người lại, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Anh nhớ rõ, đó là bạn của Lâm Kiều. Lúc ấy ở trong nhà vệ sinh khóc đến không ra hơi. Trương Giai Giai đến tìm Trương Duy, cô ấy thật sự điên rồi, từ khi đồng ý quay lại với Trương Duy đều nghi thần nghi quỷ, không biết Trương Duy có lừa dối sau lưng nữa hay không. Mặc dù Trương Duy đã cho xem điện thoại di động, nhưng khi hai người bên cạnh nhau, cô ấy phát hiện ra Trương Duy còn có một chiếc điện thoại khác. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Trương Giai Giai hỏi Trương Duy nhưng Trương Duy nói đấy không phải là điện thoại của anh ta, anh ta còn không thể mở khóa điện thoại, là bạn anh ta để quên ở đây, ngày mai anh ta sẽ mang đi trả lại.   Nếu như Trương Giai Giai mà tin nữa thì đúng là ngu hết đường chữa, cân nhắc mãi, cuối cùng cô ấy quyết định cho người đi theo dõi Trương Duy vài ngày, quả nhiên người nọ báo cho Trương Giai Giai là Trương Duy ôm một người phụ nữ ở quán bar, mà tối nay, người đàn ông này vừa mới nhắn tin cho cô đi sinh nhật bà nội. Trương Giai Giai chỉ thấy nực cười, cô ấy tự cười nhạo bản thân, rõ ràng như vậy mà cứ tin một cách dễ dàng, nếu không phải thuê được người theo dõi thì giờ cô ấy đang ở nhà đắp mặt nạ dưỡng da rồi đi ngủ rồi.    Nhìn số phòng trong tin nhắn, Trương Giai Giai phẫn nộ đi đến. Giang Trạm đứng ở quầy thanh toán nhìn Trương Giai Giai đang tràn đầy phẫn nộ đi về phía phòng riêng, cũng có thể đoán được đại khái, anh híp mắt nhìn theo, sau một lúc anh lấy điện thoại di động ra quyết định gọi cho Lâm Kiều. “Bíp — bíp—” Chuông kêu vài tiếng cũng không có người trả lời, Giang Trạm bất lực mỉm cười, gửi tin nhắn cho cô rồi. Anh cũng chưa rời đi, ra quầy bar gọi một ly rượu chờ Lâm Kiều đến, anh biết Lâm Kiều sẽ đến, đến lúc đó anh sẽ giúp cô. Giang Trạm không khỏi bật cười, lần đầu tiên anh cảm thấy mình theo đuổi phụ nữ cũng sẽ có lúc ngây thơ như vậy.   Mĩ nhân nhất tiếu bách mị sinh.*   *Trích trong ‘Trường Hận Ca’ kiệt tác nổi tiếng của Bạch Cư Dị. Ý tác giả là anh nhà cười đẹp zai đó.( ̄▼ ̄) Những người ngồi xung quanh nhìn anh cảm thấy có chút u mê. “Anh đi một mình sao?” Người can đảm đã xuất hiện, những người còn lại nhìn có chút hâm mộ lại như đang xem cuộc vui. Giang Trạm liếc mắt nhìn, eo thon, ngực lớn cũng không tệ, anh cười cười, đến gần người phụ nữ, mở he hé miệng: “Tôi không có hứng thú với phụ nữ.”   Những người khác không biết hai người nói gì, chỉ thấy mặt người phụ nữ đột nhiên tái xanh, khinh thường nhìn người đàn ông, sau đó vẫy tay bỏ đi.