Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng

Chương 28 : Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng

Giải quyết được vấn đề, Lâm Kiều cũng chuẩn bị quay lại làm việc. Vừa ra khỏi cửa tiểu khu cô đã thấy Giang Trạm đứng đó, anh vẫn luôn như vậy, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác. Thấy cô đi ra, Giang Trạm bước đến ôm cô. “Sao anh không ngồi đợi trong xe?” Giang Trạm buông cô ra, mở cửa tay lái phụ cho cô rồi tự mình quay lại lên xe. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.     “Anh nghĩ bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi đều rất quan trọng, ngày nào anh cũng phải ôm em một cái.” Anh đến gần thắt dây an toàn cho cô, tiện thể thơm trộm một cái lên khuôn mặt mềm mại của cô. Lâm Kiều có chút cạn lời, cô thật sự rất muốn nói cho anh biết ngày nào anh cũng ôm rồi đấy thôi. “Chúng ta xuất phát thôi, Lâm Kiều.” Lâm Kiều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không quan tâm tới mấy lời nói ngây thơ bất chợt của anh nữa, khóe môi chậm rãi cong lên. Như thường lệ, hai người cùng nhau ngồi ăn sáng rồi cùng đến tiệm của Lâm Kiều. Giang Trạm ngồi bên cạnh nhìn cô lấy ra các loại thuốc màu khác nhau. “Cái ghế này thế nào?” Anh chìa tay chạm vào chiếc ghế, thuận tay sờ lên eo cô. Dường như Lâm Kiều đã quen với việc anh thân mật đụng chạm nên cô chỉ cảm thấy bên hông hơi nóng lên, cũng không quản anh. “Cảm ơn, rất thoải mái.” Giang Trạm nở nụ cười, anh càng ngày càng dựa vào gần cô hơn. “Anh biết là em sẽ thích.” Anh nhìn góc nghiêng xinh đẹp của cô, làn da trắng nõn, cô luôn mang một vẻ lạnh nhạt vì cô không hay cười. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Đây là mẹ và bà nội của anh.” Anh nhìn bức tranh cô đang vẽ, nói với cô. “Rất đẹp.” Lâm Kiều thật lòng khen ngợi.     Không khó để nhận ra, bởi vì tướng mạo của Giang Trạm rất giống mẹ, người phụ nữ trong ảnh mặc một bộ sườn xám, đặc biệt là đôi mắt đẹp đến mê người. “Cũng đúng, lúc bà ấy còn trẻ cũng có thể so sánh với em một chút.” Lâm Kiều âm thầm liếc xéo anh. “Nhìn rất giống nữ minh tinh nào đấy.” “Ai.” “Tôi không nhớ, lúc còn đi học Trương Giai Giai thường xuyên nhắc đến.” Bọn họ nói chuyện câu nói câu không, lúc sau Lâm Kiều dứt khoát không nói nữa, tập trung vẽ. “Anh đi đây.” “Ừm, đi đường cẩn thận.” Giang Trạm cảm thấy hơi bất lực khi thấy cô không thèm nhìn mình. “Có lẽ em nên thi triển phép thuật thì anh sẽ an toàn đến công ty.”   Lúc này Lâm Kiều mới dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn anh, cô cảm thấy có chút buồn cười. “Không thi triển phép thuật thì anh vẫn có thể.” “Nếu không có được phép thuật này, anh sẽ ở đây không đi.”   Anh bước đến nhìn cô, bọn họ gần ngay trong gang tấc, nhìn thẳng mắt nhau. “Gì...” Lâm Kiều còn chưa nói xong đã bị anh hôn lên. Tay anh đặt lên eo cô, nhẹ nhàng xoa xoa. “Không được… Cọ vẽ, sẽ làm bẩn quần áo… chờ một tí, Giang Trạm.” Cô nghiêng đầu đi, thở hổn hển đặt bút trong tay xuống.   Anh đối mặt với cô, nhìn khuôn mặt ửng hồng, cặp mắt kia không còn vẻ lạnh lùng xa cách nữa, anh có thể nhìn thấy trong đôi mắt đó. Là khuôn mặt của anh. Anh hôn cô, tay cô ôm lấy cổ anh, từ từ hôn đáp lại. Chỉ là lúc này, cô nửa tỉnh nửa mê, không thèm nghĩ về bất cứ thứ gì trong quá khứ nữa, chỉ muốn ôm lấy hơi ấm của anh. Dịu dàng mà nóng bỏng.   Đầu lưỡi quấn quít lẫn nhau, mút vào, tay anh xoa xoa sau lưng cô rồi từ từ tiến vào dưới lớp quần áo. Xúc cảm mềm mại, nõn nà khiến Giang Trạm quyến luyến không rời. Anh nhẹ vuốt ve vòng eo và sau lưng cô.   Lâm Kiều chỉ cảm thấy đầu ngón tay anh đi đến đâu cũng như mang theo luồng điện, cô nhịn không được ngồi thẳng lưng, cảm giác tê dại chạy dọc toàn thân, tay anh chậm chạp lướt qua sống lưng, bên eo của cô, lúc thì nắn bóp lúc thì nhẹ nhàng vuốt ve. Tay anh rất nóng, nhưng rất thoải mái. Tiếng rên rỉ không kìm được bị anh nuốt chửng gần như không còn, chỉ có thể nghe được âm thanh rầm rì vụn vặt.   Lâm Kiều vươn tay nắm chặt lấy vai anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể anh đang trở nên cứng rắn như sắt, anh như một cái bếp lò không ngừng hấp dẫn cô, khiến cô không kìm được mà tiến tới gần để anh cho cô thêm hơi ấm. “Két...”     Tiếng mở cửa phá vỡ bầu không khí giữa hai người. Lâm Kiều cau mày, Giang Trạm vô thức kéo cô vào trong ngực, thò tay sửa sang lại quần áo đã bị nhăn nhúm cho cô, vén những lọn tóc rủ xuống ra sau tai cô. “Anh đi đây, chiều anh đến đón em.” Không thèm nhìn xem ai ở trước cửa, anh không cần quan tâm xem đấy là ai. Anh cúi đầu hôn lên trán và khóe miệng cô, rồi mới đứng dậy. Khi Giang Trạm đi ngang qua Trần Thừa, anh không đặt ánh mắt lạnh lùng của cậu ta vào mắt. Chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, không đáng để anh hao tâm tổn trí. Lâm Kiều không nghĩ là Trần Thừa sẽ đến. Trần Thừa cũng không nghĩ tới, ngay khi vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này.   Tim cậu ta nóng như sắp cháy, cậu ta đủ tỉnh táo để hiểu rõ sự ghen ghét cùng đau khổ đang điên cuồng bao phủ lấy mình, cậu ta chắc chắn, ngay lúc này. “Sao cậu lại tới đây? Trần Thừa nhìn cô cầm cốc sữa bò nóng uống một ngụm, sau đó nhíu mày, hình như do ngọt quá, cô lè lưỡi. “Cậu yêu anh ta à?” Cậu ta nhìn cô.   Mắt sáng như sao, cậu ta biết rõ đây không phải chuyện mình nên hỏi. Không, cậu ta có thể hỏi, cậu ta có thể, với tư cách là bạn…