Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng
Chương 20 : Người đứng nơi ngược chiều ánh sáng
Dường như Lâm Kiều và Giang Trạm ở bên nhau là chuyện hằng ngày, ngay cả bản thân cô cũng tiếp nhận chuyện này một cách tự nhiên.
Như mọi ngày, anh đến đón cô đi làm, cùng nhau ăn sáng, mua một cốc sữa bò nóng rồi cùng nhau quay lại cửa tiệm, nhưng Giang Trạm không biết Lâm Kiều chưa bao giờ đụng đến sữa anh mua.
Vẫn đều đặn đón cô tan tầm, nhưng kể từ lần đó anh bị nghiện hôn cô, mỗi lần rời đi phải ôm cô dây dưa một lúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Kiều nhìn mặt anh, khẽ thở dốc, cô thừa nhận mình thực sự không ghét bị anh hôn, thậm chí còn hãm sâu trong đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Trạm nhẹ nhàng hôn lên môi, cằm của cô rồi dựa vào cổ cô khẽ hít thở.
Lâm Kiều không khỏi rụt cổ lại.
Anh biết cô sợ nhột, cười gian một cái, cố ý cắn nhẹ vào cần cổ mềm mại của cô.
“Anh làm gì vậy?!”
Cô vươn tay muốn đẩy đầu anh đang dựa vào trên vai mình ra, hành động này của Giang Trạm khiến cơ thể cô mềm nhũn.
Anh ngậm lại chỗ thịt non vừa mới bị cắn nhẹ nhàng liếm mút, dùng đầu lưỡi ướt át nóng hổi liếm láp liên tục, nhìn thấy có vệt đỏ hồng trên cần cổ trắng ngần thì mới đứng dậy buông cô ra.
Anh đưa tay giúp cô chỉnh lại mái tóc hơi rối, mỉm cười, lúc này trong mắt anh chỉ có một mình cô.
“Đi thôi.”
Lâm Kiều né tránh ánh mắt nóng rực của anh, lần này là cô chủ động mở miệng.
Giang Trạm nhìn theo bóng lưng của cô, không biết tại sao lại nghĩ đến chuyện lúc cô phát hiện ra dấu hôn trên cổ vào tối nay, anh không khỏi bật cười.
Khi Lâm Kiều trở về nhà, ba mẹ cô đang ngồi trên ghế sofa xem TV.
“Con về rồi.”
Cô cởi áo khoác ngoài, đổi dép định vào phòng nghỉ một lúc. Cô đã ngồi trong cửa hàng cả một ngày rồi, giờ về nhà chỉ muốn tắm rửa xong nằm nghỉ ngơi.
“Này, con chờ chút.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Lâm đột nhiên gọi giật Lâm Kiều đang chuẩn bị bước vào phòng ngủ.
“Lại đây, mẹ có chuyện muốn hỏi.”
Lâm Kiều nhìn mẹ mình vẫy vẫy gọi lại, nghi hoặc bước tới.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Cô tiện tay rót ly nước rồi ngồi xuống ghế sô pha.
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là, mẹ hỏi con...”
Mẹ Lâm nhìn Lâm Kiều định nói lại ngừng, hai mắt híp lại, chậm rãi tới gần cô.
Lâm Kiều không biết chuyện gì đang xảy ra, cô lùi lại theo bản năng.
“Mẹ làm gì vậy?”
”Ba Lâm Kiều! Ông đến xem cổ con gái mình này! Xem cái này là cái gì?!”
Bà đột nhiên vươn tay kéo ba Lâm đang ngồi ở một bên xem TV, chỉ vào cổ Lâm Kiều.
“Không phải mẹ muốn nói chuyện sao, cổ con thì liên quan gì, cổ...”
Ba Lâm cau mày, vốn đang nghiêng mắt ngồi nhìn TV, đột nhiên mở to mắt dán chặt vào cổ Lâm Kiều.
“Được rồi, dì Trương nói quả không sai, cái con bé này, có bạn trai cũng không báo cho nhà biết một tiếng? Con nói sớm thì mẹ còn phải đi tìm đối tượng cho con mỗi ngày sao?!”
Mẹ Lâm nói một câu lại một câu khiến Lâm Kiều choáng váng.
“Nhưng mà làm sao, cổ con làm sao vậy?”
Cô đứng dậy đi soi gương, vén tóc lên, thấy trên cổ có vết ửng hồng, hình ảnh Giang Trạm dựa vào cổ cô hết cắn lại liếm lập tức hiện lên trong đầu cô.
Lâm Kiều lạnh mặt trong nháy mắt, đóng băng ba thước*.
*: Tắt của câu “đóng băng ba thước không chỉ vì lạnh một ngày”, nghĩa đen chỉ cái lạnh của một ngày không đủ khả năng đạt tới hiệu quả đóng băng ba thước, nghĩa bóng có nghĩa là mức độ nghiêm trọng của tình hình không phải do một ngày mà được tích lũy theo thời gian. Ý là Lâm Kiều tức nước vỡ bờ rồi Giang Trạm ơi (≧▽≦)
“Xế chiều nay, dì Trương đột nhiên hỏi mẹ có phải con có bạn trai rồi không, mẹ còn bảo không, con đấy có bạn trai phải nói với mẹ ngay mới phải, mẹ mới nói với người ta là không có, còn nhờ người ta tìm hiểu cho mấy thanh niên ưu tú, giúp con đi xem mắt, đến lúc này có thể nói đáp án cho mẹ chưa???”
“Con chưa có bạn trai đâu mẹ.”
“Thế cái kia thì sao?”
“Hôm qua con bị con gì cào vào thôi.”
Cô mặt không đỏ tim không đập loạn, bình thản nói.
Mẹ Lâm nghi ngờ nhìn cô, thấy cô không hề có vẻ chột dạ, bà thở dài một hơi.
“Mẹ còn tưởng con đang tìm hiểu đối tượng nào chứ, ít nhiều cũng giải quyết nỗi lo của mẹ...”
“Con về phòng đây.”
Lâm Kiều đóng cửa phòng, mặt đen như đít nồi, đúng lúc này điện thoại lại vang lên.
Nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Giang Trạm
Ba chữ: “Lỗi của anh!”
---------------------------------
Lời poet: Không có ngược đâu! Chỉ là trong quá trình Lâm Kiều yêu Giang Trạm, dù giãy giụa hay hối hận, kể cả sau này có nam phụ hay người khác thì cũng là tác động đến suy nghĩ của Lâm Kiều về Giang Trạm - với tư cách là kẻ đến sau, tình yêu phải trải qua cả một quá trình mới khắc cốt ghi tâm, hi vọng mọi người có thể hiểu ý poet.
Editor: Thịt cũng không hẳn là x...a (T_T)
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
27 chương
501 chương
51 chương