Người định hình tâm lý

Chương 39 : mặt trái của màu trắng (2)

Edit: An Dung Ni Beta: Queenie_Sk Họ nghe được giọng của người đàn ông trung niên, “Yêu cầu đầu tiên của tôi rất đơn giản, chuẩn bị sẵn cho tôi một trăm nghìn tệ tiền mặt, một giờ sau cho mẹ đứa bé mang lên sân thượng của tòa cao ốc Thụy Cảnh. Muốn dẫn theo bao nhiêu người cũng được, miễn là có Mộc Thất.” Vừa dứt lời, hắn liền cúp máy. Trò chơi do hắn làm chủ chính thức bắt đầu. “Cầu xin anh, hãy cho tôi nghe giọng con bé thêm một lần nữa đi!” Lời mẹ cô bé vẫn chưa nói hết thì đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút tút, cô ta ngồi ngồi thụp xuống đất, còn cha cô bé thì sau khi nghe yêu cầu của Trần Vũ lại cảm thấy có hi vọng. Anh ta kéo tay Tôn Đống, hỏi: “Đồng chí cảnh sát, có phải chỉ cần đưa cho hắn một trăm nghìn tệ là Gia Gia có thể trở lại?” “Có phải vậy không đồng chí? Gia Gia có thể về không?” Tôn Đống không thể đảm bảo với họ, cũng không muốn khiến họ đặt quá nhiều hi vọng vào lúc này. Anh ta nghe rõ, Trần Vũ nói đây là yêu cầu đầu tiên, đã có đầu tiên thì đồng nghĩa với việc sẽ còn các yêu cầu tiếp theo nữa, nên anh ta chỉ có thể đổi đề tài, “Thời gian không còn nhiều, hai người nên chuẩn bị tiền đi.” “Đúng, đúng. Đầu tiên là phải đến ngân hàng lấy tiền.” Ở trong văn phòng của đội cảnh sát đặc biệt, Tưởng Vân Kiệt vẫn chưa xác định được vị trí của Trần Vũ: “Đội trưởng, thất bại rồi.” Cao Đình thở dài: “Chắc chắn phải chuẩn bị tiền rồi, bây giờ hắn đang ở thế chủ động, nhưng…. Còn yêu cầu cuối cùng kia…” “Đội trưởng, tôi phải đi. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, đứa bé đang trong tay hắn.” Sáu chữ cuối cùng chính là thứ mà Trần Vũ đem ra đặt cược, chỉ vậy thôi cũng đủ để thao túng tất cả mọi người. Lục Diệp nâng cằm: “Dù sao thì hắn cũng đã nói là bao nhiêu người đến cũng được, chúng ta cũng đi cùng Mặt Liệt.” “Tất nhiên là phải làm vậy rồi.” Giọng Cao Đình hơi khó xử. Thực lòng mà nói, Cao Đình không hề muốn Mộc Thất vướng vào vụ án này, bởi vì mục tiêu của Trần Vũ chính là cô, anh ta sợ cô sẽ xảy ra chuyện. Dưới sự hộ tống của cảnh sát, cha mẹ của Gia Gia đến ngân hàng lấy một trăm nghìn tệ tiền mặt, sau đó ngồi xe cảnh sát đến tòa cao ốc Thụy Cảnh mà Trần Vũ đã chỉ định. Đội điều tra đặc biệt cũng đã đến đó từ sớm, mặc dù biết rõ xác xuất Trần Vũ sẽ xuất hiện tại hiện trường là rất thấp, nhưng họ vẫn bố trí các cảnh sát canh gác xung quanh. Cao Đình nói với mẹ của Gia Gia, “Chị Vương, đừng khẩn trương, chúng tôi sẽ lên đó với chị.” Mẹ của Gia Gia nhìn mọi người xung quanh một vòng, “Đúng rồi, hắn, hắn còn nhắc đến một người nữa.” Mộc Thất lên tiếng: “Chị Vương, hắn nhắc đến tôi, tôi sẽ lên đó cùng chị.” “Có thể dìu tôi lên được không? Tim tôi đang đập nhanh quá.” Cảm giác lo âu, khẩn trương kéo dài khiến cho người mẹ trẻ già đi trông thấy. “Được.” Mộc Thất đến bên cạnh và nắm lấy tay cô ta. “Cảm ơn cô.” Mẹ của Gia Gia cảm kích nhìn Mộc Thất. Đoàn người đi thang máy lên tầng cao nhất, ra sân thượng, trên đó trừ cảnh sát, không có bất kì người nào khác. Mộc Thất nhìn điện thoại di động, bây giờ vẫn còn cách giờ hẹn khoảng năm phút. Mẹ của Gia Gia rất sốt ruột, tay chân luống cuống xách túi tiền. Mộc Thất có thể hiểu tâm trạng cô ta lúc này, thấp thỏm mong đợi rằng sẽ được thấy con mình. Cô không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay cô ta. Cảm nhận được động tác của cô, mẹ của Gia Gia quay sang nhìn Mộc Thất, hỏi thử: “Tôi có thể hỏi cô một câu được không?” “Chị muốn hỏi gì?” “Tại sao hắn lại yêu cầu cô nhất định phải đến?” Mộc Thất hơi do dự, đang muốn trả lời thì điện thoại của mẹ Gia Gia vang lên. Cô ta căng thẳng: “Ôi, hắn… hắn gọi đến.” Mộc Thất an ủi cô ta: “Đừng căng thẳng, nghe máy đi.” Đồng thời, Cao Đình đứng gần đó cũng gọi điện cho Tưởng Vân Kiệt, nhắc anh ta sẵn sàng làm việc. Mẹ Gia Gia run run nghe điện thoại, “Alô!” “Tôi đang nhìn cô, bây giờ lấy một trăm nghìn tệ trong túi giấy ra.” Mộc Thất lập tức chú ý đến một chi tiết rất quan trọng, túi giấy. Hắn biết tiền để trong túi giấy mà không phải là túi xách hay là túi du lịch. Hắn có thể quan sát được bọn họ! Cô lập tức nhỏ giọng nói với Cao Đình, “Đội trưởng, tôi nghi ngờ hắn đang ở khu vực gần đây.” Cao Đình gật đầu với cô, sau đó dùng bộ đàm chỉ huy các cảnh sát khu vực và các cảnh sát được sắp xếp canh gác trong tòa nhà bắt đầu tuần tra. Mẹ Gia Gia nghe theo lời Trần Vũ, lấy tiền ra khỏi túi giấy, cầm ở trong tay, còn Mộc Thất đứng bên cạnh giúp cô ta cầm điện thoại, “Tôi cầm tiền trên tay rồi.” “Được. Bây giờ để Mộc Thất đứng cạnh cô nghe điện thoại.” “Hắn… hắn bảo cô nghe điện thoại.” Mộc Thất nhìn thời gian cuộc gọi đang không ngừng tăng lên, lẳng lặng suy nghĩ mấy giây. Suốt 19 năm qua, sau khi cô trốn thoát thì đây là lần đầu tiên cô nói chuyện điện thoại với Trần Vũ. Cô không quá bất ngờ, thậm chí còn biết đối phương sẽ nói gì với mình, chỉ là... Trước kia cô vẫn cho rằng cô và hắn sẽ nói chuyện trực tiếp với nhau trong phòng thẩm vấn, khi hắn đeo còng tay. Nghĩ xong, cô đặt điện thoại di động lên bên tai, “Alô, tôi là Mộc Thất.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười, “Mộc Thất, đã lâu không gặp. À không, cách đây không lâu chúng ta đã gặp nhau một lần rồi, nhưng lần đó không phải là cơ hội thích hợp.” Mộc Thất lạnh lùng nói: “Vậy lần này thì sao? Chúng tôi đã làm theo yêu cầu của ông, mang đến một trăm nghìn tệ tiền mặt, đứa bé đâu rồi?” Giọng đối phương rất chắc chắn: “Tôi đã nói rồi, đây mới là yêu cầu đầu tiên. Dù sao cũng gần 20 năm trôi qua, chúng ta không cần phải vội vàng gặp nhau trực tiếp làm gì. Tiếp theo tôi có yêu cầu thứ hai dành cho cô.” “Gì cơ?” “Ném hết số tiền mặt một trăm nghìn tệ mà các cô đem đến xuống đất.” “Trần Vũ, số tiền này chúng tôi mang đến đây là để đổi lấy đứa bé.” “Ha ha ha…. Tôi nhớ là tôi chưa từng nói câu ấy bao giờ. Tất nhiên, quyền lựa chọn nằm trong tay cô.” Hắn dừng một chút rồi nói rõ từng từ, từng chữ một, “Thế nhưng … cô biết là tôi sẽ làm gì rồi đấy.” Mộc Thất cắn chặt môi, hỏi lại hắn: “Tôi ném tiền xuống, thì ông có thả đứa bé ra không?” “Mộc Thất, cô phải tuân theo quy tắc của tôi chứ. Yêu cầu của tôi là thả toàn bộ tiền xuống đất. Nhớ kĩ, không phải thả từng cọc, từng cọc xuống, mà là thả từng tờ, từng tờ một.” Nói xong, hắn liền cúp máy. Mộc Thất để điện thoại di động xuống, mẹ đứa bé lập tức kéo tay cô, lo lắng: “Hắn nói sao? Đứa bé đâu? Khi nào thì con tôi có thể về nhà?” Mộc Thất quay sang nói với cô ta: “Hắn yêu cầu tôi phải thả một trăm nghìn tệ từ trên này xuống.” “Thứ hắn muốn căn bản không phải là tiền.” Điều này ngay từ đầu cảnh sát bọn cô đã đoán ra. Lúc này mẹ của Gia Gia cũng không để ý đến mục đích của Trần Vũ rốt cuộc là gì, chỉ bận tâm đến một chuyện duy nhất: “Ném xuống thì có thể trả con lại cho tôi không? Có thể trả nó lại cho tôi không?” Mộc Thất nhìn vẻ mặt nóng nảy của cô ta, nói khẽ: “Hắn muốn tôi phải thả tiền xuống trước.” Mẹ Gia Gia không do dự: “Ném đi, chỉ cần đứa bé an toàn trở lại thì làm gì cũng được!” Trong tình huống thế này, đối với bất kì cặp cha mẹ nào, tính mạng của con mình cũng là quan trọng nhất. “Tôi đã thông báo cho cảnh sát bên dưới chuẩn bị sẵn sàng.” Thả nhiều tiền xuống như vậy, khó tránh khỏi sẽ xảy ra hỗn loạn. Một lát sau Cao Đình gật đầu với cô. Mộc Thất xé phần giấy cố định cọc tiền, đưa cọc tiền ra ngoài, thả tay ra, chỉ trong nháy mắt một trăm tờ tiền đã bị gió thổi đi. Một trăm tờ tiền giấy bay lượn trong không trung, biến thành một cảnh tượng hết sực kì lạ, tiền giấy bay qua mặt cô, sau đó tiếp tục rơi xuống. Cô lại xé tiếp một cọc tiền khác, thả xuống. Cứ thế cô như chết lặng thả từng cọc, từng cọc tiền một xuống, nhìn những tờ tiền bay lượn khắp nơi xung quanh mình, đại đa số chúng đều rơi xuống đất, cũng có một ít lại rơi xuống sân thượng. Chỉ một lát sau, cô đã rải xong hết một trăm nghìn tiền mặt, tất cả là một nghìn tờ tiền. Cô biết, có lẽ hắn đang nhìn, cô không lập tức thu tay về, mà nắm chặt lại thành một nắm đấm. Cô nhất định sẽ bắt được hắn. Trần Vũ không gọi thêm một cuộc điện thoại nào nữa. Tưởng Vân Kiệt đã tìm ra được vị trí của Trần Vũ khi hắn nói chuyện điện thoại với Mộc Thất, đó là tầng cao nhất của một tòa cao ốc ngay đối diện với cao ốc Thụy Cảnh, nhưng khi cảnh sát chạy đến đó thì hắn đã rời đi. Hề Thiên Tường đổi ca cho Tôn Đống về nhà nghỉ, anh ta lái xe chở cha mẹ đứa bé về nhà, sau đó ở lại đó, tiếp tục đợi điện thoại của Trần Vũ. Ban đêm, Cao Đình chở Mộc Thất về nhà, sau khi anh ta rời đi, Mộc Thất lấy chìa khóa ra, đang định mở cửa khu chung cư, sau lưng cô đột nhiên có tiếng bước chân, có một người đàn ông đang tiến về phía cô. Mộc Thất cảnh giác nắm chặt tay lại, nghiêng đầu liếc về phía sau, ngay khi hắn đến gần, Mộc Thất nhanh chóng xoay người lại, khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, cô ngớ người. Một khuôn mặt giống hệt Trần Vũ, trừ vết sẹo trên mặt ông ta. Đối phương dường như cũng giật mình trước động tác của Mộc Thất, ông ta lúng túng đứng đó. “Cô… cô… cô là Mộ … Mộc Thất đúng không?” Vẫn cà lăm y như năm đó. “Trần Phong.” Mộc Thất gọi tên ông ta. Đứng trước mặt cô lúc này là em trai sinh đôi của Trần Vũ, người cũng đã biến mất suốt 19 năm trời - Trần Phong. Mộc Thất không ngờ rằng ông ta vẫn còn sống, cô cũng rất vui khi biết ông ta còn sống. Trần Phong nắm tóc, hơi hơi cúi đầu nhìn Mộc Thất, “Đúng… cô… cô vẫn còn nhớ tôi à?” “Năm đó, sau khi chú thả tôi đi thì đã có chuyện gì xảy ra?” Đây là điều Mộc Thất luôn muốn biết. Trần Phong sờ vết sẹo trên mặt: “Anh… anh trai tôi chém tôi bị, bị thương. Sau… sau đó ném tôi đến một chỗ rất, rất vắng. Rồi từ đó… tôi… tôi chưa từng gặp lại anh ấy.” “Khi đó phải cảm ơn chú, nhờ có chú thì bây giờ tôi mới còn sống.” Nghĩ đến chuyện ông ta phải chịu khổ nhiều năm như vậy, Mộc Thất rất biết ơn, đồng thời có phần áy náy, nếu như cô tìm được ra ông ta sớm hơn thì tốt biết mấy. Trần Phong thật thà cười cười: “Không… không có gì.” “Đúng rồi, sao chú lại tìm được đến đây?” “Vì… vì… tôi phát hiện ra anh trai tôi cũng tới… tới đây. Tôi… tôi biết anh ấy vẫn còn làm chuyện xấu, cho nên, tôi… tôi muốn giúp cô bắt anh ấy.” Mộc Thất gật đầu một cái, “Bây giờ anh ta đang bắt cóc một đứa bé.” “Hắn… hắn đúng là đồ súc sinh!” Trần Phong hung dữ mắng một câu. Mộc Thất lại hỏi tiếp: “Thế bây giờ chú ở đâu?” “Ở… ở dưới gầm cầu.” Mộc Thất nghe vậy, vội vàng lên tiếng: “Vậy để tôi dẫn chú đến một nhà nghỉ ở tạm.” Cứ như vậy, Mộc Thất dẫn Trần Phong đến một nhà nghỉ gần đó, giúp ông ta thuê một căn phòng đàng hoàng, để lại cách liên lạc với mình, thu xếp mọi thứ tử tế rồi mới rời đi. Chỉ vậy thôi mà khi cô về đến nhà đã gần 10 giờ đêm. Trong thang máy, Mộc Thất mệt mỏi dựa lưng vào vách thang máy. Cô đỡ trán, cảm giác rất bất lực, ngày nào đứa trẻ còn chưa được cứu về, lòng cô không yên ngày ấy. Cô nhớ đến những gì mà các đứa trẻ trước kia gặp phải, lại càng sốt ruột hơn. Trần Vũ dùng cách này để hành hạ cô, giống như đang từ từ đeo xích sắt lên tay chân cô vậy. Thang máy kêu ‘đinh’ một tiếng, cửa mở ra, Mộc Thất thở dài một hơi sau đó thẳng lưng đi ra ngoài. Đèn cảm ứng trong hàng lang sáng lên theo bước chân của cô, để lộ ra bóng dáng của một người đàn ông đang ngồi xổm ở hàng lang. Ánh sáng vàng nhạt chiếu lên gò má và đôi mắt đang nhắm lại của anh, vừa dịu dàng lại vừa ấm áp. Mộc Thất nhìn anh đến ngơ ngẩn, trái tim cô dường như bị thứ gì đó chạm vào, một cảm giác rất lạ xuất hiện, cô nhẹ nhàng chân bước đến chỗ anh, không đành lòng đánh thức anh dậy. Cô đứng trước mặt anh, từ từ ngồi xuống. Lúc này, chiếc mũ màu cà phê của anh hơi lệch sang một bên. Mộc Thất đưa ngón tay ra, run run chạm vào mặt anh. Ấm áp…. Khi Mộc Thất rụt tay lại, anh cũng từ từ mở mắt, đôi mắt đen nhánh mang theo vẻ lười biếng, anh mở to mắt, sau đó khẽ nở nụ cười. Không biết tại sao, khi thấy anh như vậy, Mộc Thất bỗng nhiên cũng mỉm cười theo. Anh đưa tay về phía Mộc Thất. Giây tiếp theo, Mộc Thất bị kéo vào một lồng ngực ấm áp, bên tai cô là nhịp đập trái tim anh, trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên cô cảm thấy rất yên lòng. Mai Tư Lễ dần dần siết chặt tay lại, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô, dịu dàng nói: “Mộc Thất, em vất vả rồi.”