Cửa biệt thự mở rộng giống như là biết trước sẽ có người đến. Mộc Cửu dẫn đầu mọi người đi thẳng vào biệt thự. Người đàn ông ngồi trên sô pha bằng da cầm ly rượu làm bằng thuỷ tinh trong suốt, nhẹ nhàng quơ qua quơ lại, rượu trong ly lắc lư, trên thân ly rượu đã lưu lại dấu vết, hắn giơ ly rượu lên nhấp một ngụm, trên mặt lộ ra vẻ thích thú vừa lòng, dường như sự xuất hiện của người ngoài cũng không làm ảnh hưởng đến sự hưởng thụ của hắn. Ngôn Phỉ Văn thuởng thức rượu mà Mộc Cửu bọn họ đứng trước mặt hắn, cách bàn trà nhìn hắn, không ai nói câu nào mà cũng không có hành động gì, hai bên cứ giằng co trong yên lặng, đến khi Ngôn Phỉ Văn ngừng uống rượu, cầm ly rượu đặt lên bàn, ly rượu chạm vào bàn tạo thành tiếng vang phá vỡ cục diện yên lặng trước đó. “Con đến rồi.” Ngôn Phỉ Văn nhìn Mộc Cửu thản nhiên cười giống như là một người ba hiền từ, hắn nói: “Nhìn thấy ba mình mà không chào hỏi à.” Mộc Cửu nhìn thẳng hắn đáp lại: “Tôi chỉ chào hỏi người, vừa đúng ông không ở trong phạm vi đó.” Ngôn Phỉ Văn không có vẻ là đang tức giận, cười càng sâu, giống như là đang nói chuyện cùng với một đứa bé không hiểu chuyện: “Ngôn Cửu.” Ngôn Cửu nói: “Bây giờ tôi học Mộc.” Ngôn Phỉ Văn cười khẽ: “Vậy thì thay đổi được điều gì?” Mộc Cửu trả lời hắn: “dễ nghe hơn.” Ngôn Phỉ Văn không nói tiếp cũng không chấp nhất chuyện này mà nói: “Có thể tìm được đến đây chứng tỏ con đã biết được chuyện quá khứ của mẹ con rồi.” Mộc Cửu nhìn hắn không nói gì, từ chối đưa ra ý kiến. Ngôn Phỉ Văn tiếp tục mói: “Năm đó Chu Phong không có năng lực cứu mẹ con nên ông ta đã lựa chọn thoả hiệp, ông ấy chọn con đường dễ dàng để có được một cái gì đó, ông trời đối với mỗi người rất công bằng, ngươi có được cái gì đó, thì sẽ phải mất đi một thứ khác.” Mộc Cửu: “Nhưng ông ta không đến mất phải mất mạng.” Ngôn Phỉ Văn thảng nhiên nói: “Sao con biết đối với ông ấy chết không phải là giải thoát?” Mộc Cửu: “Ông làm như vậy chẳng qua là muốn giày vò mẹ tôi.” Ngôn Phỉ Văn nói: “Cho nên con muốn dẫn mẹ và em con rời khỏi?” Mộc Cửu: “Ông có thể thả họ sao?” “Có thể.” Ngôn Phỉ Văn từ phía dưới thân mình lấy ra một khẩu súng đặt lên bàn, sau đó nhìn cô, “Nhưng ba đã nói rổi, ông trời đối với mỗi người luôn công bằng, nếu con dẫn mẹ và Ngôn Luật đi thì con phải bỏ ra vài thứ.” Mặt Mộc Cửu không đổi nói: “Nên ông muốn lấy mạng của tôi?” “Không, nhưng ba muốn cho con làm lại lựa chọn mà năm đó Ngôn Luật đã làm.” “Chị ơi, chị ơi!” Một cậu bé khoảng tám, chín tuổi vừa chạy vừa gọi, bé tìm kiếm khắp nơi trong hành lang, bởi vì gấp gáp nên bé thường bị đụng đầu vào người khác, mỗi lần đụng phải người nào, bé sẽ kéo người bị đụng lại, cuống quít hỏi: “Có thấy chị của em không? Có nhìn thấy chị của em không?” Người bị hỏi cũng chỉ lạnh lùng nhìn bé, hất tay bé ra, không để ý đến câu hỏi của bé mà tiếp tục đi về phía trước. Bé cứ chạy mãi mà không có đích đến, khi đến một con đường mà dần dần mắt bé nhìn không rõ, bé ngẩng đầu, đem nước mắt ép xuống, “Không được, không được khóc, chị không thích mình khóc, chị nói con trai hay khóc là đồ vô dụng.” “A Luật.” Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh quen thuộc, Ngôn Luật ngẩng đầu, lau nước mắt, thấy ba của mình. Bé vội vàng kéo tay áo của ba, lo lắng hỏi: “Ba ơi, chị đâu rồi? Chị đang ở đâu? Con tìm lâu rồi cũng không tìm thấy.” Ngôn Phỉ Văn vuốt đầu bé nói: “Chị con đi rồi, bỏ chúng ta rồi.” Ngôn Luật nghe xong càng thêm nóng nảy, “Đi rồi? Khi nào chị mới trở về?” Ngôn Phỉ Văn trả lời bé: “Có lẽ chị con không muốn trở về nữa.” Ngôn Luật há to miệng, không tin tưởng nhìn ba mình, “Vì sao?” Ngôn Phỉ Văn cúi đầu nhìn bé nói: “Bởi vì chị con ghét ở đây.” Ngôn Luật đứng ở trong phòng đã từng ở chung với chị, nghĩ đến lời nói của ba nói với bé rằng chị sẽ không trở về nữa bởi vì chị ghét ở đây, nên mình đã bị bỏ lại sao? Đây rõ ràng là nói người chị luôn bảo vệ mình cứ như vậy liền từ bỏ mình sao? Ngôn Luật suy nghĩ một chút, nước mắt không tự chủ trào ra, bé vừa dùng sức lau nước mắt vừa tự nói với chính mình, “Không được khóc, như vậy chị sẽ càng ghét mình hơn, sẽ càng không trở về nữa.” Vài ngày sau, ba lại đến tìm bé, nói cho bé biết đã tìm được chị rồi. Ngôn Luật vui vẻ nói: “Thật không? Chị sẽ trở về sao?” Lại thấy ba mình lắc đầu, “Chị con không thể trở về được.” “Vì sao?” Ngôn Luật cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Là chị không chịu trở về sao?” Ngôn Phỉ Văn nói: “A Luật, ba nói con nghe, nơi này có quy tắc của nó, tự ý rời đi chỉ có thể bị xử tử, chị con đã vi phạm quy tắc thì phải bị phạt như vậy.” Ngôn Luật liền căng thẳng cầu xin ba mình, “Không, con không muốn chị chết, ba ơi, đừng để chị chết, con, con có thể làm rất nhiều việc, con làm cái gì cũng được nhưng ba đừng giết chị con.” Ngôn Phỉ Văn cứt đứt lời bé, trầm giọng nói, “A Luật, ba nói rồi, con muốn có được thứ này nhất định phải mất đi thứ khác, chị con có thể không chết nhưng con cũng phải cố gắng một chút, như vậy mới công bằng.” Ngôn Luật vội la lên: “Con phải bỏ cái gì?” “Giết Vu Chí Minh.” Ngôn Phỉ Văn đưa tay, trên tay hắn cầm một con dao, “A Luật, chị con và bạn của con, con phải chọn giết một người.” Ngôn Luật mở to hai mắt, nhìn con dao trên tay ba, trong đầu đấu tranh. “A Luật.” Ngôn Phỉ Văn chờ sự lựa chọn của bé. Cuối cùng Ngôn Luật nhắm mặt mặt, run rẩy vươn tay. Ngôn Phỉ Văn uống một ngụm rượu đỏ rồi nói: “Năm đó A Luật chọn giữa con và bạn của mình thì nó chọn giết chết bạn mình. Ngôn Cửu, hôm nay đến lượt con lựa chọn, nơi này có một khẩu súng, bây giờ có một khẩu súng khác ở trước đầu em của con, con dùng khẩu súng trên bàn này giết người đàn ông bên cạnh con hay để cho em của con chết.” “Bây giờ giữa cậu ta và Ngôn Luật, con chọn giết ai?” “Mộc Cửu.” Tần Uyên đột nhiên lên tiếng. Mộc Cửu nhéo tay anh một cái ý bảo anh đừng nên cử động. Sau đó cô nhìn mặt Ngôn Phỉ Văn đang cười, nói: “Ngôn Luật.” Giọng nói của cô thẳng thắng, mang theo sự dứt khoát. Ngôn Phỉ Văn bật cười, nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm rõ ràng, hắn chăm chú nhìn ánh mắt Mộc Cửu nói: “Nên cuối cùng con vẫn chọn vứt bỏ em trai con sao?” Ngôn Luật cười, nhắm hai mắt lại. Mộc Cửu chậm rãi nói: “Nó là em của tôi.” “Phanh!” Mộc Cửu nhìn lỗ máu trên trán Ngôn Phỉ Văn, chậm rãi nói: “Nên tôi hiểu nó.” Ngôn Luật lặng lẽ nhìn mọi việc bên dưới, một thanh niên bên cạnh cậu đang lấy tay che lại hai tai, ngồi chồm hổm dưới đất co lại thanh một khối, thân thể hoàn toàn phát run, đương nhiên là bị tiếng súng dọa cho sợ hãi. Ngôn Luật thu súng, cuối đầu nhìn dáng vẻ của tên kia, khinh thường nói: “Thật là, sao tự nhiên lại sợ đến như vậy?” Cậu vừa định dùng chân đẩy tên đó, nghĩ một chút thì thu về, ngược lại dùng tay vỗ vai tên đó, “Được rồi, chúng ta đi thôi.” Thanh niên đó nhìn cậu gật đầu, tựa như từ kinh sợ bình tĩnh lại, tên đó thả tay xuống, duy trì tư thế nửa ngồi chồm hổm, quay lưng mình về phía Ngôn Luật. Ngôn Luật nằm sấp trên lưng thanh niên đó, lấy tay vẽ vòng tròn lên cổ tên đó, “Đi thôi.” Tần Uyên xoay người nhìn về hướng đạn bắn ra, ở đó đã không còn bóng người, anh nhắc Mộc Cửu, “Cậu ta đi rồi.” Mộc Cửu không nhìn thi thể của Ngôn Phỉ Văn nữa, vội vàng chạy ra ngoài, rất nhanh liền nhìn thấy Ngôn Luật đang chuẩn bị lên chiếc xe cách đây không xa. “Ngôn Luật.” Mộc Cửu gọi cậu. Ngồn Luật quay đầu nhìn cô. Thấy người đối diện, thanh niên đó rất khẩn trương, thân thể co rút lại, mắt thường liếc nhìn bọn Mộc Cửu, lại nhìn Ngôn Luật cắn môi bất an, cuối cùng vẫn di chuyển lên phía trước Ngôn Luật, dùng thân thể đỡ cho cậu, tuy rằng rất sợ nhưng vẫn không nhúc nhích, như là đang bảo vệ Ngôn Luật, thân thể cao to có thể hoàn toàn che cho Ngôn Luật phía sau. “Lên xe.” Ngôn Luật thấy thanh niên đó cản trờ, dùng tay đẩy tên đó một cái. Thanh niên thu tay, lo âu nhìn cậu, có chút không biết phải làm sao, không biết nên lên xe hay tiếp tục che chở cho Ngôn Luật. Ngôn Luật thấy thanh niên đó bất động, trừng mắt liếc cậu ta, lạnh giọng uy hiếp, “Có nghe không! Lên xe, cậu không lên tôi để cậu ở lại đây luôn.” Lời này quả nhiên có hiệu quả, thanh niên nghe xong lập tức mở cửa lên xe, ngồi ở chỗ tài xế, đóng cửa sau lại, mắt vẫn còn chú ý đến Ngôn Luật. Lúc này Ngôn Luật mới dùng tầm mắt đặt lên người Mộc Cửu, cậu nói với cô: “Thật ra cây súng trên bàn không có đạn.” Mộc Cửu: “Chị biết, Ngôn Phỉ Văn sẽ không mang theo vũ khí bên người, nếu có đạn sẽ trực tiếp nổ súng.” “Lúc đầu không nên một phát bắn chết hắn, để hắn nhìn thấy chính mình đang chảy máu quả thật không tệ.” Ngôn Luật dùng tay quay súng, có cút tiếc rẻ nói: “Nhưng mà chị nên cảm thấy may mắn vì súng của tôi chỉ có một viên đạn, nếu không viên tiếp theo sẽ là cho chị.” Mộc Cửu gật đầu, “À, chị có đây, em muốn không?” Ngôn Luật bị nghẹn họng, trừng mắt, nổi giận mắng cô: “Chị là đồ mặt lạnh.” Mộc Cửu mặt không đổi nhìn hắn: “Em là đồ ngạo kiều.”(*) Ngôn Luật trừng cô một lúc mới nói: “Mẹ ở trong phòng dưới lòng đất, chăm sóc mẹ cho tốt.” Bỏ lại những lời này rồi mở cửa lên xe. Xe chạy ra ngoài, Ngôn Luật ngồi trong xe nghĩ một lát, cậu nhíu mày, lẩm bẩm: “Đồ ngạo kiệu? Ngạo kiều là cái gì?” (*) Ngạo kiều: thường dùng trong đam mỹ ý chỉ một người rất dễ thương, mềm mại nhưng bề ngoài lại ra vẻ lạnh lùng.