Người điện tử mười vạn vôn

Chương 3 : Sức mạnh siêu nhiên kỳ diệu

Diệp Văn Hiên lơ đễnh hất khăn lông, trần truồng đi vào phòng ngủ, từ tủ quần áo lấy ra một bộ âu phục màu xanh đậm, ung dung thong thả mặc vào. Từ khi nắm giữ sức mạnh điều khiển điện thần bí này, Diệp Văn Hiên vẫn chưa thể khống chế tốt chúng, chỉ có thể duy trì không để dòng điện công kích người khác, thế nhưng không quản được thỉnh thoảng có vài tia điện nho nhỏ chạy loạn khắp nơi. Nhất là trước đó tiêu hao một lượng điện lớn ở trạm phát điện làm cậu nhất thời không thể thích ứng. Di động đặt trên bàn reo vang hai tiếng, có người gửi tin nhắn, Diệp Văn Hiên liếc nhìn một cái, nhận ra là người đã liên hệ với mình tới trạm phát điện hôm trước. [Cậu Diệp, báo cáo đánh giá năng lực cùng kiểm tra an toàn của cậu đã được thông qua, hoan nghênh cậu gia nhập tổ chống khủng bố của bộ đặc vụ quốc gia. Tôi là nhân viên văn phòng của tổ, tên là Lý Thiệu Nguyên, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp.] Lý Thiệu Nguyên, Diệp Văn Hiên suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra người này dáng dấp ra sao, liền trả lời chung chung: [Thực cảm ơn. Xin hỏi sau khi gia nhập tổ chống khủng bố tôi có thể làm tiếp công việc thiết kế hiện giờ không, có cần phải tới B thị không?] Một lát sau, bên kia trả lời: [Đội phó nói cậu cần học một ít kiến thức liên quan đến nghiệp vụ ở trụ sở chính, đại khái cần ở B thị vài tháng, đội phó đề nghị cậu nên từ chức, tiền lương bên tổ chúng ta cũng rất cao, đủ năm loại trợ cấp dưỡng lão, bệnh tật, thất nghiệp, tai nạn và sinh sản. Sau khi làm nhiệm vụ tùy theo tình huống cá nhân mà được nghỉ phép. Nhà trọ nhân viên cơ bản là bốn người một phòng, tình huống của cậu đặc biệt nên được an bài phòng đơn, phương tiện đầy đủ, xách đồ vào ở hoàn toàn không thành vấn đề. ^_^ Nếu cậu vẫn muốn làm công việc hiện giờ, chúng tôi cũng không ép buộc, nhưng cậu cần phải ký điều khoản giữ bí mật, quy củ thế nào hẳn cậu đã biết. Bất quá mấy tháng học tập ở trụ sở chính không thể tùy ý ra ngoài, nếu công ty cậu quá nghiêm khắc thì tôi đề nghị cậu nên từ chức.] Diệp Văn Hiên: [Thời gian huấn luyện bao lâu, có thể nói đại khái cho tôi biết không?] Lý Thiệu Nguyên đáp lại: [Đội phó nói, ít nhất cũng phải ba tháng.] Nếu vậy thì đúng là phải từ bỏ công việc hiện giờ. Diệp Văn Hiên thở dài: [Được rồi, tôi biết rồi, xin hỏi khi nào tới báo cáo thì thích hợp?] [Trước ngày một tháng mười, quyết định thời gian thì liên lạc với tôi bằng số điện thoại này, chúng tôi sẽ đặt vé máy bay cho cậu, thanh toán toàn bộ chi phí.] Vừa thanh toán vé máy bay, vừa an bài phòng đơn, phúc lợi có vẻ rất tốt, còn là ngành quan trọng của quốc gia, nếu đáp ứng thì nhất định là ẵm được chén cơm mạ vàng. Diệp Văn Hiên ngẩng đầu nhìn căn hộ một người ở mà mình thuê, lại nhìn chuỗi liên hoàn CALL trên di động, còn có group tám chuyện của nhóm thiết kế nửa đêm nửa hôm còn phải chạy phác thảo ráng dành ra chút thời gian tụm lại kêu rên than vãn. Dám để nhỡ sáu mươi tám cuộc điện thoại của giám sát thiết kế, bà già kia thù dai lắm, ngày mai không nói tới giáo huấn một trận, phỏng chừng còn bị trừ lương, giảm công trạng, cuối cùng là thông báo phê bình cho tất cả mọi người biết. Diệp Văn Hiên Chỉ cân nhắc năm giây, lập tức trả lời: [Được, tôi sẽ xử lý chuyện bên công ty, từ chức cần chút thời gian, cuối tháng sẽ tới báo danh.] [OK.] Một lần nữa cám ơn Lý Thiệu Nguyên, đặt di động xuống, tâm tình Diệp Văn Hiên có chút tốt hơn. "Chẹp." Ngửa đầu dựa vào lưng ghế sô pha, nhìn hoa văn trang trí trên trần nhà tự lẩm bẩm: "Cố gắng hơn hai tháng mới được Seveles tuyển dụng." Kết quả lúc từ chức lại không do dự tới hai phút, quả thực là người tính không bằng trời tính. Hoặc nên nói là từ hai tháng trước bị tia chớp khủng khiếp kia bổ trúng, trên người phát sinh biến hóa hệt như con ngựa hoang đứt dây cương, có kéo cỡ nào cũng không kiềm được. Vào một buổi tối nào đó trong tháng bảy, trên đường tăng ca trở về nhà Diệp Văn Hiên gặp phải một trận mưa to sấm chớp dữ dội chưa từng có trong lịch sử. Khi tiếng sấm rền nổ tung bên tai Diệp Văn Hiên, cảnh tượng đó giống như bị một đạo cửu thiên huyền lôi nện vào đầu, cây dù nháy mắt bị gió lốc cuốn văng vào tòa cao ốc chọc trời bên cạnh, khoảnh khắc Diệp Văn Hiên ngẩng đầu nhìn lên, tia sét giống như tìm được mục tiêu bổ về phía cậu. Sự việc diễn ra quá nhanh, Diệp Văn Hiên căn bản không kịp phản ứng, cậu chỉ vừa chớp mắt một cái đã trúng chiêu. Đầu tiên cậu thấy ánh sáng chói mắt lóe lên, sau đó trước mắt tối sầm, cứ vậy ngã xuống vỉa hè mất đi tri giác. Diệp Văn Hiên suýt chút nữa đã nghĩ rằng mình chết chắc rồi. Thế nhưng khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình vẫn còn nằm trên vỉa hè, xung quanh không có người nào, trên trời vẫn đổ mưa to nhưng sấm chớp thì không còn thấy bóng dáng. Diệp Văn Hiên sờ sờ đầu, một cọng lông cọng tóc cũng không thiếu, chỉ có thêm một cục u... là vừa nãy ngã xuống đất bị đụng trúng. Cúi đầu kiểm tra thân thể của mình, tay chân đầy đủ, bất quá quần áo ướt nhẹp... vì ngã vào vũng nước. Lôi di động ra tùy tiện lau lau nước dính bên trên, mở nắp đậy khởi động màn hình. Cách lúc cậu bất tỉnh đền giờ chỉ mới ba phút ngắn ngủi. Này cũng quá ly kỳ đi, nếu không phải dáng vẻ hiện giờ vô cùng chật vật, có lẽ Diệp Văn Hiên sẽ nghĩ rằng tia sét trước đó chỉ là ảo giác của cậu mà thôi. Cậu không thể hiểu nổi, thế nhưng mưa càng lúc càng lớn, dù đã bị thổi bay, Diệp Văn Hiên không còn cách nào chỉ đành ôm túi xách, đội mưa khập khiễng lao nhanh về nhà. Từ đó xung quanh cậu bắt đầu xuất hiện đủ vấn đề nhỏ kỳ quái. Có khi là mạch điện trong nhà tự dưng đứt cầu chì, đèn phòng khách đột nhiên nổ tung, hoặc những thiết bị điện ở xung quanh đột nhiên đình công tập thể, chờ gọi người đến sửa, nhân viên sửa chữa thực kinh ngạc phát hiện toàn bộ dây điện đã bị đốt rụi, những phiền toái như vậy xảy ra không ít. Sau đó bắt đầu những nơi cậu chạm tới sẽ phát ra tĩnh điện xèn xẹt làm đồng nghiệp cùng bạn bè la oai oái than vãi không thôi. Bốn ngày sau khi bị sét đánh, Diệp Văn Hiên rốt cuộc xác nhận trên người mình thực sự có mang theo dòng điện rất lớn, uy lực cực kỳ khủng khiếp, khó mà nắm giữ. Sức mạnh giống như siêu năng lực này làm Diệp Văn Hiên rất sợ hãi, thế nhưng sau đó cậu bắt đầu hưng phấn, thử hỏi xem có ai như cậu không, bị sét đánh mà vẫn sống sót, chẳng những không chết ngược lại còn có được sức mạnh siêu nhiên đáng sợ như vậy? Sau khi lên mạng tìm hiểu, Diệp Văn Hiên biết dòng điện trong tia sét lớn nhất có thể đạt tới ba trăm triệu vôn, mà nhiệt độ phát sinh trong nháy mắt đó đạt hơn hai mươi bảy nghìn độ C, đây tuyệt đối là con số có thể đập một người sống, thậm chí là một đám người sống biến thành cặn. Lúc này Diệp Văn Hiên mới ý thức được đó là sức mạnh đáng sợ đến nhường nào. Diệp Văn Hiên đưa tay, năm ngón tay hướng lên không trung, vẻ mặt chuyên chú, chỉ chốc lát sau trong lòng bàn tay cậu xuất hiện một tia sét lam trắng ngưng tụ theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Nó chỉ là một tia sét chỉ dài tầm hai mươi cm, một đầu nằm trong tay Diệp Văn Hiên, đầu kia dựng thẳng chỉa lên không trung. Dần dần hình thái tia sét bắt đầu biến hóa, màu trắng từ trắng lam chuyển sang tím, cuối cùng biến thành một loại giống như sương mù trong suốt màu đen. Loại tia sét màu đen này vừa xuất hiện liền bắt đầu rung động muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay Diệp Văn Hiên bay về phía màn hình TV LCD đang chiếu tin tức, thấy vậy, Diệp Văn Hiên lập tức siết chặt ngón tay, vững vàng nắm tia sét đen kia trong lòng bàn tay, hơn nữa còn uy hiếp dùng sức bóp bóp hai cái. Nếu là người bình thường làm vậy, tia "sét đen" này sớm đã nổ tung đập người nọ tan xương nát thịt, thế nhưng Diệp Văn Hiên thì thực tự nhiên, tia sét đen nằm im trong lòng bàn tay cậu không nhúc nhích, Diệp Văn Hiên khẽ động một chút, một ý niệm xuất hiện, tia sét đen kia lập tức chui vào tay cậu, biến mất. Thứ này hôm trước cậu cũng để người của bộ đặc vụ xem qua, biểu tình của đối phương giống như được gặp thượng đế, sau khi kiểm tra xong thì lén nói cho Diệp Văn Hiên biết loại sét đen này là loại sét nguy hiểm nhất trong giới tự nhiên, bình thường sét đen mang theo lượng điện phóng xạ quá lớn, có thể nói là vũ khí cực kỳ nguy hiểm, đồng thời cũng cảnh cáo cậu không nên sử dụng, tránh dẫn đến tai nạn đáng sợ. Diệp Văn Hiên chỉ trời thề rằng nếu không bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không sử dụng, thế mà vừa mới thề hai ngày, cậu đã len lén lôi ra xem mười mấy lần. Dĩ nhiên là lúc không có người bên cạnh, cậu tuyệt đối không dám chạy tới nơi có người để tự tìm chỗ chết. Vì thế thề thốt gì đó đối với Diệp Văn Hiên căn bản không có chút trói buộc nào, còn không bằng ký hiệp nghị cưỡng chế. Nhìn thời gian thấy đã qua tám giờ, Diêp Văn Hiên kéo lại tư tưởng đang không ngừng bay xa của mình, ném chén dĩa vào chậu rửa trong bếp, bỏ di động cùng ví tiền vào túi xách, sau đó xách túi rời khỏi nhà. Đây có thể xem là khu nhà đắt đỏ nhất trung tâm S thị, ở đây cơ bản đều là giới thượng lưu, Diệp Văn Hiên chào hỏi vài người hàng xóm gặp trong thang máy, sau khi tùy ý trò chuyện đôi câu, lúc tới lầu một thì chia ra, người thì ra bãi đậu lấy xe, người thì đi tới trạm xe điện ngầm. Diệp Văn Hiên thì đi bộ tới chỗ làm. Cậu có một chiếc xe đạp leo núi, bất quá mặc âu phục mang giày da cỡi xe đạp leo núi thực sự quá quái dị, vì thế trừ phi cưỡi xe dạo quanh S thị trong kỳ nghỉ, lúc bình thường đi làm đều là đi bộ hoặc đón taxi. Cũng may nhà cách công ty không xa, đi bộ cũng không lo nạn kẹt xe, chỉ khoảng mười phút là tới. Seveles là công ty nước ngoài, trụ sở chính đặt ở Pari nước Pháp, là công ty chuyên thiết kế xa xỉ phẩm cao cấp, chuyên nhận thiết kế riêng cho người nổi tiếng toàn cầu, từ quần áo đồ trang sức đến nước hoa, mỹ phẩm, số lượng khách hàng dĩ nhiên không nhiều bằng các hãng danh tiếng, thế nhưng thân phận khách hàng đặc biệt đều rất tôn quý, mỗi đơn hàng đều rất khả quan. Đây cũng là nguyên nhân Seveles nổi danh trong ngành thiết kế chế tạo xa xỉ phẩm. Diệp Văn Hiên làm việc trong chi nhánh đặt ở S thị nước Hoa, công ty độc chiếm tòa cao ốc cao chọc trời ở trung tâm thành phố S thị, thoạt nhìn liền có cảm giác tư bản đập vào mặt, vô số nhà thiết kế mơ ước được làm việc cùng học tập ở đây, nếu ngày nào đó được công ty chính để mắt thì có cơ hội phát triển chuyển tới Pari làm việc. Mấy tháng trước, Diệp Văn Hiên cũng là một trong số đó, cũng vì mình là một nhà thiết kế của công ty Seveles mà đắc ý. Mấy tháng sau, cậu đi ngang qua đại sảnh tiến tới trước thang máy, vừa cà thẻ đi lên tầng mười tám vừa suy nghĩ xem chốc nữa nên dùng biểu tình gì đối mặt giám sát thiết kế để bà ta thuận lợi ký tên vào đơn xin từ chức của mình. .*. [Tiểu Kịch Trường] Thần Sấm Chuyển Thế Diệp Văn Hiên Diệp Văn Hiên: "Hôm qua tôi suy nghĩ cả một buổi tối." Nhạc Hạo: "Nghĩ chuyện gì?" Diệp Văn Hiên: "Nghĩ về đời người, nghĩ về vụ trụ, nghĩ về tương lai, nghĩ về chân lý cuộc sống." Nhạc Hạo: "...bộ ông tưởng mình đang tu tiên à, mấy hôm nay chạy kế hoạch tới điên rồi hả?" Diệp Văn Hiên: "Tôi nói cho ông biết, tôi rất có thể chính là thần sấm chuyển thế, chính là cái người cầm búa phóng điện ấy." Nhạc Hạo lập tức lôi di động ra: "Alo, 120 ạ, chỗ tôi có một bệnh nhân tâm thần. Đúng vậy đúng vậy, tinh thần không được bình thường lắm, xin mau chóng điều một chiếc xe cấp cứu cùng bốn bảo vệ tới." Diệp Văn Hiên âm u nói: "Tôi nói này, ông như vậy sẽ bị tôi giật điện thành thịt nướng đấy." Nhạc Hạo: "Xin mau lên một chút, bệnh nhân có ý định tấn công tôi rồi!"