Người đẹp và vệ sĩ
Chương 4 : Anh ta có điên không vậy?
Thấy vậy, Lâm Ẩn cũng ra dấu tương tự cho cô gái. Một khuôn mặt xin xắn đáng yêu thì cũng dễ làm người ta động lòng đấy, nhưng thứ quan trọng đối với Lâm Ẩn là một tâm hồn của một thiên thần, những thứ khác có hay không, không quan trọng.
Nhận ra cô gái đang cố giúp đỡ anh chàng, tên đầu đinh giả vờ ho nhẹ rồi lườm cô một cái, cô ngay lập tức cúi gằm đầu xuống.
Chẳng nói cũng biết Lâm Ẩn chẳng thèm quan tâm chút gì đến cái thương vụ trao đổi chết tiệt kia. Anh thấy cả cuộc đời anh đã là một mớ buồn chán, vì vậy mà anh mới biến khỏi nhà của ông lão. Anh không thể bỏ lỡ cơ hội này để bày trò mua vui được.
Trong khi cô gãi vẫn liên tục đá vào chân của Lâm Ẩn, anh vẫn giả vờ như không biết gì.‘’Nhưng tôi chỉ mang theo có bốn mươi chín ngàn tệ mà thôi…’’ Khuôn mặt anh trông không khác gì một tên ngây ngô và ngốc nghếch,nhưng anh thực sự mang theo ngần ấy tiền trong cặp của mình.
Mấy tên lừa đảo ngoài mặt thì tỏ ra tiếc nuối, nhưng trong lòng thì nhảy tưng từng, mắt sáng cả lên . ‘’Bốn mươi lăm ngàn à? Vẫn ít quá…. Làm sao chúng ta chia ra được đây?’’‘’Xem nào…. Bốn mươi chín ngàn chia đôi cho hai người, mỗi người sẽ được hai mươi tư ngàn năm trăm tệ…’’ Tên đầu đinh bắt đầu lẩm nhẩm tính toán.‘’Hai mươi tư ngàn năm trăm à? Thôi cũng được, bớt đi một chút cũng chẳng sao, mày thì thế nào?’’ Tên mặt tàn nhang nói với đồng bọn của hắn sau một hồi đăm chiêu.‘’Được thôi, nếu mày chấp nhận số tiền ấy.’’ Tên lừa đảo còn lại gật đầu lia lịa, quay sang chỗ Lâm Ẩn. ‘’Vậy thì đưa tiền đây nào chàng trai.’’Lâm Ẩn mở cặp sách của mình, lấy ra một gói hàng nho nhỏ được bọc bằng báo. Anh từ từ mở nó ra rồi đưa cho hai tên lừa đảo kia năm cọc tiền nhân dân tệ.‘’Đây là bốn mươi chín ngàn tệ…’ Lâm Ẩn vẫn giả bộ ngây ngô, như không biết gì. ‘’Tôi lấy cái nắp được chưa?’’Tiền thù lao làm nhiệm vụ anh đã dành dụm trong suốt những năm qua. Anh luôn cho rằng ông lão kiếm được nhiều hơn thế từ những lần hoàn thành nhiệm vụ của anh, cho rằng ông lão từ trước đến nay vẫn luôn bỏ túi số tiền mà anh đã làm lụng ra. Nhiệm vụ ở Châu Phi anh vừa mới hoàn thành là một ví dụ, ít ra cũng phải có vài chục ngàn cho một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, anh ta không thể cảm thấy bực dọc, không hài lòng.Ông lão nói rằng số tiền này là tất cả những gì ông dành dụm được! Ông đã phải cất giữ nó thật kĩ, cho đến ngày anh lên đường ông mới trao lại cho anh!
Lâm Ẩn không biết nghĩ gì nữa. Ông lão thực sự rất túng thiếu, hay ông chỉ đang lấy lòng anh? Nhưng trông chẳng có vẻ gì là giả tạo hết, cuộc sống hàng ngày của ông cũng chẳng khá khẩm hơn Lâm Ẩn bao nhiêu. Phải chăng ông đã định giá quá cao nhiệm vụ lần này?‘’Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi!’’ Tên mặt đầy tàn nhang và tên đầu đinh vồ lấy mấy cọc tiền như hổ đói, vội vàng chia tiền ra rồi quăng cái nắp lon cho Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn bắt lấy cái nắp lon, như thể cái nắp lon đó thực sự có giá trị.
Cô gái ngồi bên cạnh chỉ biết thở dài, như vậy là đã xong rồi, tiền đã mất, của đã trao. Cô gái quay sang nhìn Lâm Ẩn lần cuối, không biết phải nói gì.
Mấy tên lừa đảo lại quay lại ghế ngồi, tất cả những gì còn lại là sự tĩnh lặng, không ai nói với ai câu gì, bởi chẳng ai trong số họ quen biết nhau.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
89 chương
20 chương
100 chương