Người Đẹp Thẩm Mỹ
Chương 131
Không mất nhiều thời gian để anh nhận ra câu nói đó có ý nghĩa gì, bởi vì trong đại sảnh lúc này hoàn toàn không còn bóng dáng của Tịnh Nhi nữa! Mấy người khách nhốn nháo nhanh chóng lấy lại phong thái chuyên nghiệp, chỉnh trang bản thân và coi đó như một lỗi lầm không đáng có của Bảo Bối. Sợ rằng sau đêm nay, tin tức Bảo Bối tổ chức sự kiện lớn lại xảy ra sự cố mất điện sẽ làm hao tổn không ít danh tiếng của tập đoàn. Nhưng quả thật anh chẳng còn thời gian mà suy nghĩ chuyện đó, vì lúc này kẻ ở đầu dây bên kia đã tiếp tục lên tiếng: "Biến mất rồi đúng không? Haha, rất thú vị!"
"Xuân An đúng không?" Đại Thần sải bước ra cửa, cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình. Quả nhiên anh có thể ung dung đi ra ngoài, cũng tiện thể tìm kiếm vài nơi ẩn nấp của vệ sĩ mà không bị phóng viên hay nhà báo nào tóm được.
Đúng như anh dự đoán, vệ sĩ của Tịnh Nhi đã bị đánh gục cả. Điều này có nghĩa là kế hoạch bắt cóc cô ấy đã được Xuân An kia lên từ rất lâu rồi! Hắn ta cố công ra sức ép buộc anh phải đối phó với MM nhưng thực chất lại giăng lưới ở chỗ vợ anh!
Khốn khiếp!
Mặc dù chỗ cô ấy anh cũng có ra sức bảo vệ, nhưng sức người phân tán làm sao sánh được với mũi thương chĩa thẳng của Xuân An kia?
"Rốt cuộc anh muốn gì?"
"Tôi muốn gì?" Xuân An cười khẩy "Đến cả cậu - Đại Thần của Bảo Bối mà cũng hỏi tôi loại câu hỏi ngu ngốc này sao?"
"Nghĩ rằng có thể lấy Tịnh Nhi uy hiếp tôi giao ra Bảo Bối?" Đại Thần lạnh giọng "Hình như anh đã quá coi thường người của tôi rồi!"
"Mấy mống của cậu cũng đòi so với thực lực hùng mạnh của MM?" Xuân An nhẹ giọng mỉa mai, thực ra Bảo Bối không yếu. Lại thêm việc đã liên kết cùng một số công ti lớn nhỏ trong và ngoài nước muốn chống đối anh, tự dưng giống hổ mọc thêm cánh, con rồng nhỏ như MM muốn đối phó cũng không còn dễ dàng.
Còn nữa, trước đây Đại Thần này cũng có chân trong hắc đạo, mặc dù anh không thể đo được nông sâu của người này nhưng có lẽ cũng không đáng nhắc tới lắm. Bởi vì chỉ một trùm ma túy cỏn con đã có thể khiến Đại boss cúi gập người rồi!
Nhưng tích tiểu không phải thành đại hay sao? Một chân trong hắc đạo lại kéo thêm phần làm ăn bạch đạo của Bảo Bối.. Sâu khó thể lường!
"Cậu nghĩ vài tên vệ sĩ rởm đó có thực lực à? Hay là một trong hai cô gái nằm trên xe này đủ khả năng chống lại được tôi?"
"Một trong hai.." Đại Thần có chút sững người, anh nhanh chóng bình tĩnh lại và nhớ ra một chuyện trước đây mình đã giao cho Trợ Lí: cứ khi nào Tịnh Nhi đi tiệc, cô liền ăn mặc giống hệt cô ấy đi chung!
Vậy là lúc này Xuân An kia đã "đánh bắt" được cả hai người Trợ Lí và Tịnh Nhi, song bởi vì họ quá giống nhau nên không thể nhận ra được là ai với ai. Tốt lắm, có thể kéo dài thời gian rồi! Trong tay anh vẫn còn một con át chủ bài chưa lật đâu..
"Cô ấy không làm gì được anh, nhưng anh cũng đừng vui vẻ vội!"
"Vì sao?" Xuân An tự đắc cười lớn, muốn đập tan sự bình tĩnh vừa lấy lại được của Đại Thần. Đúng vậy, trong tay anh quả thật có hai người, một là Tịnh Nhi kia và hai là..
"Xuân An, chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi!" Đại Thần nghe thấy tràng cười đó, tâm không vui lại bắt đầu bốc lên rồi!
"Đúng vậy, nhanh tìm ra tôi đi, nếu không vợ cậu sẽ thành vợ người khác đấy!" Xuân An tiếp tục khiêu khích "Hay là thế này, để tôi cho cậu chút gợi ý.. Đại Thần, bán cho tôi 40% cổ phần Bảo Bối, tôi sẽ trả vợ cậu về!"
"Anh.."
"Nguyên vẹn, một sợi tóc cũng không thiếu!" Mỉa mai, rồi lại cười nhạo, giọng nam đầy từ tính của tổng giám đốc MM giống như con dao cứa vào lòng Đại Thần "Cho cậu 2h suy nghĩ, hi vọng cậu sẽ nhanh chóng cho tôi câu trả lời thỏa đáng!"
"Không cần đến 2h!" Đại Thần nhíu mi, làm ra vẻ thần bí đáp trả "Tôi có thứ này muốn trao đổi với anh, đảm bảo lợi ích lớn hơn 40% Bảo Bối nhiều!"
"Ý cậu là tài liệu phạm tội của MM do tên thư sinh Lương gì đó cầm?" Xuân An phá lên cười, mỉa mai sâu sắc "Đều là hàng giả tôi thả ra câu Lưu thị thôi, cậu tin thật à?"
"Anh đừng cứng miệng!" Đại Thần tiếp tục công cuộc trao đổi vô vọng "Anh làm sao biết được trong tay tôi có những thứ gì?"
"Tôi không cần biết cậu có cái gì! Có giỏi cậu công khai đi, lúc đó tính mạng vợ yêu của cậu có vấn đề cũng đừng oán trách tôi!
"Alo? Alo?.."
Phía bên kia đầu dây chỉ còn lại tiếng tút dài vô vọng. Đại Thần xiết chặt chiếc điện thoại trong tay, nhếch khóe môi cười khẩy, nhanh chóng bấm số gọi đi. 2h? Cái này biểu thị ý nghĩa, tên Xuân An đó cực kì không để khả năng của anh vào mắt đúng không?
Tổng giám đốc MM, để tôi cho anh thấy, cơm cũng không phải dễ ăn như vậy đâu!
*
Trong một chiếc xe xa hoa, tổng giám đốc MM sảng khoái cúp điện thoại. Trêu tức người là một thú vui, và với những thú vui như vậy anh luôn luôn cố gắng hưởng thụ đến phút cuối cùng. Xem nào, hi sinh vì tình yêu?
Có thể có không?
Haha, sống trên đời gần bốn mươi năm chuyện gì anh cũng thấy, chỉ duy có cái đánh đổi vì người yêu là không thấy thôi!
Qua đêm nay nếu như Đại Thần đó im lặng có nghĩa là hắn ta cũng chẳng tốt như bề ngoài, thực chất chỉ lấy cô tác giả trẻ này ra làm công cụ lăng xê Bảo Bối mà thôi. Lúc ấy anh nên giải quyết thế nào? Nói cho cô ta biết sự thật cô ta bị người mình yêu thương rũ bỏ vì tiền, sau đó ném cô ta đến một vùng đất xa xôi nghèo khó cho cô ta vỡ mộng triệt để?
Được đấy, ý này không tồi!
Cô gái, cô không có lỗi, chỉ là cô chọn sai người mà thôi! Đối kháng với tôi, với MM? Vậy thì chỉ còn nước đi dạo cùng thần chết!
Nhưng.. Nếu như cậu ta chấp nhận cho anh 40% cổ phần thì cũng tốt lắm. Anh nhất định sẽ giang hai tay đón nhận sau đó trả cô ta về cho uyên ương hòa hợp!
Có điều hòa hợp còn không phải trước mặt anh đâu!
Đại Thần mặc dù là boss của Bảo Bối, nhưng trong tay cậu ta có đến 40% cổ phần hay không lại là chuyện khác. Bình thường với một tập đoàn lớn, cổ phần sẽ bị chia năm xẻ bảy ra nhiều hướng, người nào nắm số lượng cổ phần lớn nhất sẽ lên làm tổng giám đốc. Nhưng tổng giám đốc này cũng không phải quyền uy tối thượng vì xung quanh còn rất nhiều bôlãonắm trong tay 60% còn lại.
Không cần hơn, nếu như cậu ta có khoảng 30% anh cũng sẵn sàng đón nhận. Tiếp đó hai người không tiền không quyền sẽ đi được tới đâu chứ? Chẳng phải lại tiếp tục để anh chơi đùa hay sao?
Anh thật sự muốn xem khi boss Đại vạn người quỳ gối kia ngã ngựa, cô tác giả trẻ này còn dám ở cạnh cậu ta hay không?
Nếu như dám vì tình yêu mà vượt qua rào cản tiền bạc.. Vậy được thôi, anh sẽ có cách khác để phá đám!
Xuân An tựa tay lên cửa kính ô tô, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía hai cô gái đang tựa vào nhau ngủ say. Anh biết, kế hoạch lần này của anh chưa đủ hoàn hảo. Thứ nhất, chuyện về Đại Thần kia anh vẫn chưa nắm rõ như lòng bàn tay. Biết người biết ta thì trăm trận mới có thể toàn thắng nhưng Bảo Bối này tựa như sâu không thấy đáy, dò mãi không ra.
Mỉm cười bỏ qua tất thảy, anh đã già thật rồi, chuyện mạo hiểm một chút như vậy đã không chịu được..
Không sao, anh đã chuẩn bị trước tinh thần rồi, kế hoạch này không được, thì mục đích chính của anh nhất định sẽ hoàn thành!
Để xem khi Đại Thần kia điều động toàn bộ người rời đi rồi, cô ấy còn cách nào để trốn tránh anh hay không..
"Đại ca, có một người tự xưng là trùm ma túy khu vực A gọi nói muốn bàn một chút về vấn đề địa bàn.." Một tên đàn em cung kính dâng lên điện thoại mỏng dính, cúi đầu nói "Anh có nghe không?"
"Cũng được.." Chậm rãi cầm lấy nó, xúc cảm lành lạnh truyền tới tay làm ý cười trong mắt boss lớn MM càng sâu "Xin chào, hôm nay không hiểu có chuyện gì mà rồng lại cất công gọi cho tôm thế này?"
"..."
*
Tịnh Nhi tỉnh dậy sau khi bị người ta ném xuống nền đất lạnh, cô thử cựa quậy một chút nhưng chẳng ích gì vì mối trói này còn chặt hơn lần ở nhà phó tổng A cả vạn lần.
Mẹ kiếp!
Sao cứ lần nào cô ăn no rửng mở chạy đi tiệc là lại xảy ra chuyện nguy hiểm liên quan trực tiếp tới tính mạng vậy? Lần trước, lần trước, rồi còn lần trước nữa.. Khốn nạn thật, muốn yên ổn một chút cũng không được nữa! Rốt cuộc cô đã đắc tội gì với ông giời mà ông ta lần nào cũng tìm cô gây chuyện thế??
Hôm nay sau khi Kim Huệ rời đi, Trợ Lí tới ngồi ngay sát cạnh cô. Hai người vừa cùng nhau nói được vài câu thì điện liền phụt tắt, sau đó Tịnh Nhi liền cảm thấy một mùi hương là lạ xuất hiện trên mũi. Cô ban đầu còn tưởng là mùi nước hoa đặc trưng của ai nhưng ngay lập tức trí óc vốn đình trệ của Tịnh Nhi được khai sáng, đây chẳng phải tình tiết phun thuốc bắt cóc người thường thấy trong tiểu thuyết ba xu cô hay viết đó sao?
Lảo đảo dựa vào một thân thể mềm mại, Tịnh Nhi bị người ta đưa lên xe, tiếp đó.. cô liền tỉnh dậy ở nơi này!
Một căn phòng nhỏ bẩn thỉu u ám, ánh sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn tích điện. Sàn nhà phủ đầy những bụi đất, từng lớp từng lớp bám lên người cô.
Tối tăm, ẩm thấp, yên tĩnh.. Chỗ đáng sợ này hoàn toàn đủ khả năng trở thành hiện trường của một vụ thảm sát!
Chẳng lẽ là.. vụ án phanh thây với bạn Huyền là người mở đầu?
Trời ơi, kẻ sát nhân thông minh đó vẫn chưa bị cảnh sát tóm đâu, hắn vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật và thi thoảng chộp giật làm một vụ, gây ra nỗi kinh hoàng cho toàn bộ xã hội. Nhưng theo cô nhớ thì hình như trong hiện trường vụ án gần nhất hắn ta đã tuyên bố giết đủ rồi cơ mà? Lúc này còn muốn ra tay nữa sao?
Mẹ ơi.. Cô chưa muốn chết!
Tịnh Nhi còn trẻ, còn muốn kết hôn, muốn sinh baby, muốn..
Không để bạn Nhi suy nghĩ xong cuôi, một đôi giày cao gót đen nhánh xuất hiện trước mặt cô, sạch sẽ và sáng bóng đối lập hoàn toàn với sự tồi tàn của nơi đây.
Tịnh Nhi ngẩng cao đầu lên, chỉ thấy Angle đang đứng trước mặt cô. Vẫn là bộ váy dạ hội xinh đẹp chưa buồn thay ra và kiểu cách trang điểm tỉ mỉ tinh tế. Mặc dù không muốn đâu nhưng Tịnh Nhi cũng không thể dối lòng được, cô công nhận là Angle này đẹp, quá mức đẹp luôn!
Vậy.. Người bắt cô tới đây không phải kẻ sát nhân kia rồi! Huhu, ít ra lần này chết còn được toàn thân.. Ấy, không đúng! Này không phải trọng tâm, Angle với cô thù oán không sâu, chắc chắn cô ta chỉ cho cô ăn hành chút rồi thả về thôi! Đúng vậy! Chính là như thế!!
"Sao lại hai người?" Phía sau Angle có thêm mấy vệ sĩ áo đen bước vào, cô nhíu mày nhìn quanh như thể tìm kiếm ai đó, mãi sau mới chăm chú nhìn về nơi Tịnh Nhi ngồi.
Cô bị cái nhìn sắc như dao đó cứa mạnh vào tâm thức, theo bản năng cầu sinh Tịnh Nhi dùng sức cựa quậy. Ai ngờ lại đụng phải một người phía sau, cũng đang bị trói y hệt như cô!
Ai đây?
Khốn khiếp, lưng đối lưng làm cô không thấy gì để tường thuật hết!
"Cô Angle.." Người phía sau Tịnh Nhi có vẻ lúc này mới tỉnh, người đó chậm rãi dùng giọng ngái ngủ lên tiếng. Âm thanh rất nhỏ, cũng rất nhẹ.. Nhưng cô biết đó là Trợ Lí!
Có phải vì hai người ăn mặc giống nhau quá nên bọn bắt cóc nghiệp dư này không nhận ra ai với ai không vậy? Tóm cả hai như này cũng không phải chuyện xấu, ít ra bạn Trợ Lí thông minh, bạn ấy nhấ định sẽ tìm cách giúp hai người thoát ra! Tốt quá, Thần đã tìm đường lui hoàn mỹ cho mình rồi!
"Sao cô cũng bị trói?" Angle cười khẩy hỏi một câu. Hiển nhiên không phải câu hỏi dành cho cô rồi.. "Rốt cuộc là thế nào? Bị người ta phát hiện?"
"Làm sao phát hiện được? Kế hoạch của chúng ta quá hoàn mỹ!" Trợ Lí khó chịu cựa quậy tay chân hòng thoát ra khỏi mối trói chặt chẽ này. Hừ, mục đích vốn chỉ là bắt cóc Tịnh Nhi, sao chính cô cũng thảm thế này chứ?
"Vậy.." Tịnh Nhi tròn mắt ngạc nhiên,kếhoạch của chúng ta? Hai người bọn họ thông đồng với nhau bắt cóc cô tới đây sao?
Vì cái gì chứ?
Cô còn chưa bao giờ đắc tội bạn Trợ Lí của Thần đâu!
Hơn nữa cô ấy không phải người được Thần tin tưởng nhất vì cung cách làm việc tốt đến không ngờ và sự trung thành hiếm có hay sao? Đùng một cái lại biến thành gián điệp bán đứng cô là thế nào??
Không!
Không được!
Đầu lại loạn rồi!
IQ mau tăng!
"..Rốt cuộc là thế nào?"
"Nghe thấy gì không?" Angle dỏng tai lên, yêu kiều nở nụ cười vui vẻ. Cô vừa hỏi xong câu này âm thanh ồn ào của tiếng còi tàu dóng lên từng hồi "Bên ngoài chính là bến tàu, nhưng hai người đừng lo tôi không bán hai người đâu, tôi sẽ để cho hai người chết chung cho có bạn!"
"Cái gì?" Trợ Lí gằn giọng, ngạc nhiên "Chính cô nói chỉ cần tôi tới gần lừa bắt cóc Tịnh Nhi đưa đến đây là sẽ giúp tôi thăng chức. Sao giờ lại thay đổi ý kiến như vậy chứ? Cô dám lừa tôi?"
"Trợ Lí.. Cô ngây thơ như thế thật ư?" Angle nhếch khóe môi xinh đẹp, dịu dàng an ủi. Bạn Nhi nhà ta lần đầu tiên tiếp nhận N tình tiết rối như mớ bòng bòng nên tạm thời chết máy, chỉ có thể ngồi yên mà nghe ngóng tình hình! "Dù cô có ngây thơ thật thì cũng đừng nghĩ người khác giống như cô!"
"Cô có ý gì?" Trợ Lí đã có chút bàng hoàng sẵng giọng. Đúng lúc này lại xuất hiện thêm vài người áo đen đi tới, bọn họ đem theo dây thừng chắc chắn hơn. Tiến tới gần hai người tháo dây trói chung mà buộc riêng từng người một "Mau thả tôi ra! Tôi không cần chức sắc tiền bạc gì nữa, xin cô để tôi sống! Chuyện này nhất định tôi sẽ không hé răng nửa lời!"
"Câm miệng!" Angle bực bội đá đá mấy hòn đá nhỏ gần đó "Mày nghĩ tao ngu ngốc lắm à? Con khốn, có biết bà đây ghét nhất gián điệp hai mang không?"
"..."
"Đừng tưởng tao không nhìn ra mày cũng thích Thần!" Angle mỉa mai, đắc ý nhìn một câu của mình cũng đủ làm Trợ Lí biến sắc "Mày giả bộ theo tao lập kế hoạch loại bỏ con Tịnh Nhi này nhưng thực ra mày đã nói hết tất cả với Thần rồi đúng không? Nếu không thì làm sao người tao đưa cho mày đi bắt cóc con nhỏ này lại biến mất hết chứ?"
"Tôi.."
"Câm miệng!" Angle quát lớn một tiếng, lập tức vệ sĩ đang trói Trợ Lí xiết mạnh tay làm cô đau tới mức tím mặt "Còn giả bộ ngất rồi trói cùng cô ta ở đây.. Hừ, cũng may người của Thần đã bị điều động đi hết, nếu không kế hoạch này của tao đổ bể rồi!"
"..."
"Mày cũng thông minh đó, hợp tác với tao lại nói cho Thần, đúng là hoàn mỹ! Hoặc là khiến Tịnh Nhi biến mất hoặc là làm cho tao bốc hơi.. Cũng có thể để tao giết Tịnh Nhi rồi để Thần biết chuyện.."
"Cảm ơn lời khen của cô!" Trợ Lí đột ngột nở nụ cười, cao ngạo ngẩng đầu "Quả thực với IQ của cô suy diễn được đến mức này cũng rất khá rồi đấy!"
"Còn muốn cứng miệng?"
"Không đâu, tôi không làm chuyện mang tên cóthể! Ngày hôm nay nhất định cả cô và cô ta đều phải chết!"
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
368 chương
183 chương
6 chương
62 chương
67 chương