Người đến sau
Chương 4
Edit: Cá
Thêm chương nữa cho nóng sốt
.......................
Tạ Thành Văn rất nể mặt Lâm Chu Độ mà xem gameshow kì đầu tiên, nhưng không may là anh kéo Lâm Chu Độ xem cùng mình.
Mấy nghệ sĩ trước đã giới thiệu xong, đến Lâm Chu Độ thế mà lại đính kèm thêm từ "tiểu sinh đang hot" làm Lâm Chu Độ muốn sụp đổ. Bồi kim chủ nguyên cả một buổi chiều khiến Lâm Chu Độ lại nghĩ đến nỗi sợ hãi khi nhiều năm trước mẹ cậu lôi kéo bắt cậu biểu diễn vài tiết mục cho họ hàng xem.
Không biết tại sao mà mỗi khi đối mặt với Tạ Thành Văn, cậu vẫn luôn kinh sợ như thế.
Tạ Thành Văn dường như là một người tính tình ôn hòa, thái độ với cậu cũng rất tốt. Thế nhưng Lâm Chu Độ lại không thể ai tâm mà hưởng thụ, thậm chí cậu còn hâm mộ nữ mình tinh mà mình đã từng gặp trước kia, có hậu đài thì bắt đầu vênh váo nhìn đời bằng lỗ mũi, còn dám ở phim trường nũng nịu gọi điện bảo kim chủ mua bao. Thế mà đến phiên mình, Lâm Chu Độ không biết vì sao mình lại giống như một nhân viên mỗi ngày đều nơm nớp sợ lãnh đạo trừ lương.
Rốt cuộc đã đến phần làm nhiệm vụ được giao, bọn họ thậm chí còn chưa về phòng đã bị bắt đi nấu cơm rồi, chỉ có thể đi đến từng nhà tìm mượn nhà bếp của người ta để mà nấu ăn, sau nhiều lần bị từ chối, người trong đội đều bắt đầu ngán ngẩm, mắt thấy thời gian đã trôi qua 1/3 thế mà đến một cái bát bọn họ còn không có.
Lại gõ cửa thêm lần nữa, Lục Triết Minh đang định xin thôn dân cho họ mượn nhà bếp và nguyên liệu nấu ăn để quay chương trình, Lâm Chu Độ từ phía sau thong dong bước đến: "Dì ơi, dì ăn cơm chưa?"
Đúng là sắp đến giờ cơm rồi, người nọ nói mình đang định nấu.
"Để bọn cháu giúp dì nhé." Lâm Chu Độ vừa nói vừa đi vào, "Đậu que này tươi ghê á, để cháu lặt giúp dì. Lục Triết Minh, cậu rửa sạch đống nguyên liệu này đi, Y Y chị..."
Có người phụ nấu ăn, thông dân tất nhiên là rất vui vẻ nhàn rỗi. Đứng cạnh bên nhìn Lâm Chu Độ lặt đậu que, hỏi cậu nhiệm vụ đang làm là gì, Lâm Chu Độ cười hì hì, nói: "Nhiệm vụ của tổ tiết mục giao cho là: Làm thức ăn ngon cho dì và mọi người ăn đó."
Lục Triết Mình đang đứng bên cạnh rửa rau, nghe thấy Lâm Chu Độ ba hoa khoác lác như thế chỉ dám run bần bật tập trung nhìn vòi nước.
Có bếp và nguyên liệu nấu ăn nên mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết, Lâm Chu Độ làm xong thức ăn còn bưng lên bàn, thôn dân bảo bọn họ ngồi xuống cùng ăn chung. Lâm Chu Độ khoác tay nói không cần, chỉ vào thức ăn dư hỏi bọn họ có cần không, nếu không thì để cậu mạng về cho nhân viên trong tổ tiết mục ăn nhé.
Lục Triết Minh hoàn toàn bị khuất phục.
Phụ đề bên cạnh còn thêm một dòng "666" (*), "chân nhân bất lộ tướng" để khen Lâm Chu Độ. Lâm Chu Độ tất nhiên là rất rành mấy vấn đề đó, hơn 10 tuổi đã nghỉ học, bắt đầu vật lộn với cuộc sống, Lâm Chu Độ học được tay nghề thành thạo từ những người xung quanh cậu, cậu chưa bao giờ là kẻ ngốc cả, cậu chỉ là...
Ở khoảng thời gian dài trước kia, cậu không cần, cũng không có cơ hội mà thể hiện những điều đó.
Thấy đội Lâm Chu Độ thắng cuộc, được vào ở biệt thự nông thôn, Tạ Thành Văn nhận xét: "Món cậu nấu nhìn có vẻ ngon đó."
Trong lòng Lâm Chu Độ căng thẳng, biết vậy hồi đó đừng giả bộ không biết nấu cơm trước mặt Tạ Thành Văn làm gì, lúc tham gia chương trình ban đầu cậu cũng định giả bộ, lúc nấu ăn tay chân vụng về, đảo lộn trình tự các thứ, thế nhưng thấy không nấu được thức ăn thì phải ngủ ngoài trời nên cậu đành phải ra tay. May là lúc xem xong cậu đã nghĩ xong nên lấp liếm thế nào, bèn nói: "Đều là mấy món ăn gia đình mà tôi đã luyện tập ba tháng nay, trước kia tôi thật sự không biết nấu."
Tạ Thành Văn nói: "Vậy chi bằng..."
Lâm Chu Độ vội vàng nói: "Sau này chắc chắn sẽ nấu cho anh ăn!"
Tạ Thành Văn dừng lại, vài giây sau vừa nhịn cười vừa nói: "Là cậu nói đó nha, tôi nhớ kĩ rồi đó."
Tạ Thành Văn nói tiếp, bảo Lâm Chu Độ vào thay đồ rồi cùng anh ra ngoài xem phim đi.
Xem bộ phim văn nghệ mới công chiếu gần đây, điểm douban (*) rất cao, thế nhưng doanh thu phòng vé lại rất thấp, trang maoyang (**) dự tính doanh thu phòng vé sẽ tiếp tục giảm, lần này Lâm Chu Độ trở về anh bèn dắt cậu đi xem.
(*) Douban: web phim bên Trung.
(**) Maoyang: web tính doanh thu phòng vé bên Trung.
Nhìn thấy phụ đề mở đầu là Lâm Chu Độ biết ngay tại sao Tạ Thành Văn lại dẫn cậu đi xem, bởi vì người đầu tư là Tạ Thành Văn. Phim rất đẹp, nhìn là biết ngay là rất dụng tâm. Tuy rằng đạo diễn không nổi danh mà còn phải bù lỗ, thế nhưng quay đẹp như vậy, là một nhân tài rất đáng để nâng đỡ.
"Thế nào?" Sau khi xem xong, trên đường về, Tạ Thành Văn vừa lái xe vừa hỏi Lâm Chu Độ.
Lâm Chu Độ đánh giá ưu khuyết điểm của bộ phim xong, chợt nhớ đến gì đó, bèn đổi đề tài: "Tôi cảm thấy anh rất có tình cảm. Bộ phim này vừa nhìn là đã biết sẽ không có nhiều người xem, hơn nữa vốn đầu tư cũng không thấp, biết là sẽ lỗ nhưng vẫn chi tiền đầu tư, hiện tại thị trường điện ảnh lớn như thế, nhưng phim hay lại càng ngày càng ít, kì thật đôi khi phải có người dám đứng lên, không màng danh lợi mà cho ra những bộ phim như thế này.
Đèn giao thông nhảy sang đèn đỏ, Tạ Thành Văn dừng xe, hai người họ cứ ngồi như thế mà chờ đèn xanh, không khí trở nên hơn lúng túng.
"Tôi đầu tư bộ phim này không phải chỉ vì thích." Tạ Thành Văn đột nhiên nói.
"......" Lâm Chu Độ không biết nên làm gì, cậu muốn nhảy xe quá đi mất.
"Lúc đó tôi cảm thấy kịch bản khá hay, không quá cao siêu khó hiểu. Diễn viên mời đến cũng có một chút danh tiếng, mới đồng ý đầu tư cho bộ phim này. Cơ mà người xem hình như không hiểu bộ phim này cho lắm." Tạ Thành Văn nói.
Lâm Chu Độ nghe Tạ Thành Văn giải thích, nghĩa biểu hiện như thằng bệnh khi nãy của mình, cảm thấy vẫn còn có thể cứu vãn một chút: "Làm ăn mà, khi lời khi lỗ. Vài ngày trước, bộ phim "Nhật kí đua xe" doanh thu phòng vé không phải đạt hơn 2 tỷ sao, tôi nhớ bộ phim đó công ty chúng ta cũng có đầu tư."
Tạ Thành Văn nói: "Đúng thế, xếp hạng 6 hay 7 gì đó thì phải, lúc đó không ai xem trọng cho lắm, cũng không đầu tư nhiều tiền lắm."
"......." Mệt tâm quá, Lâm Chu Độ chả muốn nói chuyện nữa.
Xe rốt cuộc tiếp tục chạy, trời tối dần, đèn đường và biển hiện noen bắt đầu sáng lên, nhấp nháy đủ màu, thế nhưng tâm Lâm Chu Độ lại sầu muộn đến xám cả lòng mề.
Mấy hôm nay cậu thường nghĩ, rốt cuộc ông chủ nhìn trúng cậu ở điểm nào, hiện tại cậu vẫn luôn suy nghĩ đến nó, chẳng lẽ nhìn trúng khả năng bắt chuyện nhạt như nước ốc của cậu à. Mặc dù cậu không nổi tiếng, nhưng khả năng bắt chuyện với mọi người vẫn bình thường mà, chả hiểu sao mỗi lần nói chuyện với Tạ Thành Văn là cậu lại bắt đầu nhạt dần đều chứ?
Rốt cuộc Lâm Chu Độ nghĩ ra một câu bắt chuyện khá ok.
Cậu nói: "Tối nay muốn chịch không?"
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
49 chương
110 chương
24 chương
173 chương