Hôm nay là cuối tuần, nên hai người không đi làm. Sáng sớm hôm nay Quan Hề thức dậy và ngồi ở phòng khách, lúc Giang Tùy Châu rửa mặt xong đi ra thì thấy cô đang xem show truyền hình. Anh có hơi bất ngờ, vì trước kia vốn sau khi thức dậy cô sẽ ra ngoài, không ở lại nhà anh lâu. Nhưng cũng chỉ thấy kì quái trong một cái chớp mắt thôi, từ trước đến nay họ không can thiệp cũng không hỏi nhiều về chuyện của đối phương, nên sau khi anh ăn sáng xong thì lập tức làm việc của mình. Quan Hề ngồi đó cả buổi sáng, trong lúc đó, Quan Hưng Hào có gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không nghe máy. Tới gần buổi trưa, cô mới hít một hơi thật sâu, đứng dậy từ trên ghế sofa, đi vào phòng trang điểm. Hôm nay dì quản gia làm cơm trưa, sau khi Giang Tùy Châu xử lí chuyện xong đi ra ngoài, thấy trong phòng khách vẫn còn là những món đồ khoa trương tối hôm qua, không còn gì khác nữa. “Quan Hề đi rồi ạ?” Dì chỉ ngón tay về phía phòng quần áo: “Cô Quan đang trang điểm bên trong đó.” Giang Tùy Châu ừm một tiếng, xoay người đi vào phòng quần áo. Anh đi đến cửa thì dừng lại, anh thấy Quan Hề đang tô son bên trong đó. Màu đỏ đậm, lớp trang điểm của cô ngày hôm nay vô cùng sắc sảo, hệt như muốn đi giết người vậy. “Không ăn cơm à?” Anh hỏi một cái. Quan Hề bỏ son vào trong túi xách, đứng dậy đi đến: “Ba em bảo em về nhà.” “À, muốn anh đưa em đi không.” Anh chỉ đang khách sáo đôi chút thôi. Lòng Quan Hề biết rõ, nhưng hiếm khi mới không nói những lời châm chọc và không đứng đắn để làm anh nghẹn họng, cô lắc đầu một cái, trực tiếp ra cửa. Tâm trạng Quan cá mặn không tốt, Giang Tùy Châu nghĩ như vậy. Xem ra lại gây tranh chấp đắc tội với người nhà rồi, phải đi về nghe mắng. Đối với cô, anh chỉ có thể nghĩ rằng việc cô về nhà với khuôn mặt u ám kia, nguyên nhân nghiêm trọng nhất cũng chỉ có cái này. Anh không cảm thấy cả đời này Quan Hề sẽ gặp phải việc khó chân chính nào. “Cậu chủ, nên xử lý những thứ này như thế nào ạ?” Dì chỉ về khung cảnh khoa trương trong phòng khách. Hôm nay sau khi bà đến và nhìn thấy thì có hơi kinh ngạc, nhưng chủ nhà chưa nói, bà cũng không dám thu dọn. Giang Tùy Châu không trả lời ngay, anh đưa tay cầm lấy một hộp quà, trên hộp quà đó viết một tuổi. Anh mở ra, thấy bên trong là một cái ti giả, mạ vàng. Trẻ sơ sinh dùng loại ti giả này có mà chảy máu môi tám đời mất. Giang Tùy Châu bật cười, nói với dì: “Đem những hộp quà này vào phòng tôi, những thứ khác thì dọn dẹp sạch sẽ.” “Được.” ** Trên đường lái xe từ nhà Giang Tùy Châu về nhà mình, cả người Quan Hề đều cứng đờ. Đã nói là trì hoãn lại hai tháng, bây giờ mới một tháng đã đưa cô ta trở về rồi. Có thể thấy, họ mong nhớ cô ta nhiều như thế nào. Cô có hơi không muốn về nhà, nhưng cũng biết chuyện này không cách nào trốn tránh được. Cô cảm thấy đau khổ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên, cô không nổi giận được. Hệt như Lãng Ninh Y nói, vị trí của cô bây giờ chỉ là vai nữ phụ, cô có tư cách để nổi giận ư? Chuyện này nếu ở trong mắt người khác, cô chính là chim sẻ đổi phượng hoàng. Đến cửa nhà, Quan Hề dừng xe. Trên đường đi từ cửa vào nhà, cô không nhìn thấy các dì giúp việc như bình thường, có lẽ vì tạm thời giữ bí mật, nên gần đây họ sẽ không đến. Duy chỉ còn một người ở lại, là dì Trân đã chăm sóc cô từ nhỏ, dì Trân thấy cô thì nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay cô, nói: “Vào đi thôi, trong phòng khách đấy.” Dì Trân nuôi lớn cô, có tình cảm, nên lúc này cũng đồng cảm với cô. Sống lưng Quan Hề lại thẳng tắp, có gì hay mà đồng cảm với cô!!! Cô đây không cần sự đồng cảm! “Hề Hề, về rồi.” Sau khi đi đến phòng khách, cô nhìn thấy ba người đang ngồi trong phòng khách, ba mẹ, còn có cô gái kia. Quan Hưng Hào thấy cô đến thì lập tức đứng lên, ánh mắt hơi lúng túng, nhưng nụ cười với cô vẫn cởi mở như cũ: “Hề Hề, đây chính là Quan Oánh, sau này, con bé sẽ là chị con.” Quan Hề nhìn về phía cô gái ngồi bên cạnh mẹ, lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy cô ta. Quần jeans, áo vét-tông, để mặt mộc, tươi cười thẹn thùng, tướng mạo cũng coi như được. “Em gái.” Cô ta nhẹ nhàng thấp giọng kêu một tiếng với mình. Quan Hề lập tức nổi da gà, cảm giác chân thực đập vào mặt, cô cảm thấy mình giống hệt như đi đến một thế giới song song, thế giới này hoàn toàn xa lạ với cô. Trong chớp mắt, tất cả cách làm sao để ổn định địa vị, làm sao để giành được sự yêu thích của ba mẹ, làm sao để đấu trí so can đảm với cô Quan mới đến này của cô…. Các loại các loại, đã nứt ra trước hai chữ “em gái” vừa thân thiết vừa khôn khéo của đối phương. Con mẹ nó chứ… Bước kế tiếp cô nên đi thế nào đây? Quan Hưng Hào đại khái cũng nhìn thấu sự lúng túng của cô, vì để hóa giải bầu không khí, nên gọi mọi người đi ăn cơm trưa. Thức ăn nóng hổi, bàn ăn ba người từ trước đến giờ nay lại có thêm một người. “Hai ngày nay con không về nhà, đang làm gì vậy?” Quan Hưng Hào đưa ra một đề tài. Quan Hề thấy ông đang hỏi mình, nói: “Cũng không làm gì ạ, con ở cùng với Giang Tùy Châu.” Quan Hưng Hòa: “Như vậy à, thế sao con lại không đưa Giang Tùy Châu đến nhà cùng ăn cơm, ba cũng đã lâu không gặp nó, gần đây các con có khỏe không.” Quan Hề đều hiểu cả, cũng vì biết rõ, cô mới càng cảm thấy khó chịu hơn. “Vô cùng tốt ạ.” Quan Hề hít nhẹ một hơi, cố tỉnh táo nói: “Lần sau con nói với anh ấy một tiếng, đến nhà chúng ta ăn cơm.” Quan Hề Hào nói: “Tốt tốt.” “Oánh Oánh, con có bạn trai chưa?” Ngụy Thiệu Mẫn trò chuyện cùng con gái ruột cả một tháng, mới nhớ đến vấn đề này. Quan Oánh lắc đầu: “Vẫn chưa có ạ.” “Thế à, sau này mẹ sẽ nhìn nhiều hơn giúp con.” Quan Oánh có hơi ngượng ngùng: “Không cần đâu…” “Cái này có gì đâu, con còn lớn hơn Hề Hề một chút nữa đó.” Ngụy Thiệu Mẫn vừa nói, sắc mặt cũng có hơi khổ sở, “Đã nhiều năm như vậy rồi… Mẹ nợ con quá nhiều.” Quan Hề cúi đầu ăn cơm, nghe bọn họ nói chuyện, không lên tiếng. Liên quan đến ngọn nguồn của Quan Oánh, trước đó cô đã được thông báo toàn bộ. Năm đó, Quan Oánh mới vừa hai tháng tuổi đã bị bảo mẫu có vấn đề về tinh thần mang đi, bảo mẫu nhảy sông, đã chết. Lúc ấy thi thể của đứa trẻ tìm rất lâu cũng không tìm được, chỉ tìm thấy quần áo đứa trẻ mặc ở hạ lưu, nên họ cho rằng Quan Oánh cũng đã chết. Ai có thể nghĩ đến, hóa ra lúc ấy bảo mẫu đó còn có đôi chút lý trí, hối hận, không để đứa trẻ chết cùng mình, mà trước khi chết đã đưa đứa trẻ đến cho người khác. Về sau, đứa trẻ âm thầm bị bán đi, bán đến một nơi rất xa thành phố. Thân thể mẹ Ngụy Thiếu Mẫn vốn không tốt, sau lần đầu tiên thì không thể mang thai lần nữa. Sau khi cho rằng đứa bé đã chết, bà đau đớn khôn nguôi, được đưa ra nước ngoài điều dưỡng. Một năm sau, vì để an ủi Ngụy Thiệu Mẫn, Quan Hưng Hào đi đến một cô nhi viện, đưa Quan Hề về nhà… Mấy năm sau đó họ luôn ở nước ngoài, sau khi về nước, Quan Hề cũng đã tám chín tuổi. Thời gian và năm tháng mờ nhạt đi, mọi người cũng nhanh chóng quên mất chuyện trước kia, hiếm có ai biết đến chuyện Ngụy Thiệu Mẫn không thể mang thai nữa, nên Quan Hưng Hạo nói thẳng đây là may mắn của họ, lúc ấy lại mang thai một đứa con gái. Không có ai hoài nghi cả. Tính chân thực của chuyện này, trừ ông bà nội và ông bà ngoại, không có ai biết nữa cả. Quan Hề không có bất kì ký ức gì về những thứ này, thậm chí từ nhỏ mẹ đối xử với cô tương đối lạnh nhạt, cô cũng cho chẳng qua chỉ là tính tình của mẹ như vậy. Ngày thường, cô dám làm ầm ĩ trước mặt ba, nhưng lại kiềm chế trước mặt mẹ. Hơn nữa, cô muốn lấy được sự yêu thương và quan tâm của bà ấy, luôn ngoài sáng trong tối đi lấy lòng bà…. Nhưng hóa ra, đều vô dụng thôi. Mẹ chưa bao giờ dùng giọng nói này để nói những lời này với mình. Đầu óc Quan Hề ong ong đau nhức, ghen tị, đố kị, nhưng cô biết, người không có tư cách ghen tị nhất chính là cô. Sau khi cơm nước xong, Quan Hề lên lầu trở về phòng mình. Buổi tối, Quan Hưng Hào gõ cửa phòng. Từ sau lần nói ra mọi chuyện trước, đây là lần đầu tiên hai người tỉnh táo đối mặt nhau. “Ba, ba có chuyện gì thì nói đi ạ.” Quan Hề không vòng vo với ông. Quan Hưng Hào có hơi khó xử: “Lúc trước ba đã đồng ý với con rằng sẽ trì hoãn lại hai tháng nữa mới đón Quan Oánh về, nhưng bây giờ…” “Sớm muộn gì cũng phải trở về thôi ạ.” Quan Hề nói, “Chị ấy là con gái ruột của ba, quay về là điều tất nhiên.” “Con cũng là con gái ruột của ba.” Quan Hưng Hào nói, “Hề Hề, con không nên suy nghĩ quá nhiều.” Nhưng “ruột” này không phải là “ruột” đó. Hốc mắt Quan Hề hơi đỏ lên, cô rất yêu ba mẹ, vô cùng yêu. Cô vâng một tiếng: “Được ạ.” “Oánh Oánh cũng chịu khổ rất nhiều, ba mẹ nợ con bé rất nhiều.” “Con biết.” Quan Hưng Hào thấy cô gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: “Ba thấy con có thể tiếp nhận nhanh như vậy thì ba rất vui. Sau này, con cứ xem như mình có thêm một người chị, sống chung thật tốt. Con bé có rất nhiều chỗ không hiểu, con có thể dẫn dắt con bé nhiều hơn.” Quan Hề cười một tiếng với Quan Hưng Hào: “Con biết ạ.” Quan Hề từ nhỏ đã tự do phóng khoáng đến mức làm người ta tức lộn ruột, lần đầu làm được hai chữ “kiềm chế”. ** Lãng Ninh Y nói, trong tiểu thuyết giai đoạn đầu lúc vai chính trở về sau khi lưu lạc bên ngoài, đều luôn cẩn thận dè dặt, có hơi hoảng sợ, cảm thấy mình không thể hòa nhập vào thế giới nguy nga lộng lẫy này. Quan Hề không chút nghi ngờ vào tuổi nghề đọc tiểu thuyết của Lãng Ninh Y. Vì Quan Oánh đúng là như vậy, hướng nội, nhát gan, nói chuyện nhẹ giọng, lời nói nhỏ nhẹ. Dáng vẻ quy củ khuôn phép của cô ta, cũng khiến cô cho rằng trong thâm tâm cô gái này muốn đánh trống lớn mấy trăm trận buộc nữ phụ độc ác phối hợp rút lui với cô ta. Gần đây, về cơ bản thì Ngụy Thiệu Mẫn và Quan Hưng Hào để ở nhà cùng với Quan Oánh, vì Quan Hề muốn tránh để ba mẹ không phải lúng túng, cũng để tránh cho mình phải diễn một tiết mục tình thâm giữa chị em gái với Quan Oánh, trừ về nhà ăn cơm và ngủ vào lúc khuya, thì ban ngày đều đến công ty. Tỉ số chuyên cần và thời gian làm việc của Quan Hề mấy ngày nay, khiến tất cả nhân viên cấp dưới không rõ chuyện đều âm thầm khiếp sợ: Quan đại tiểu thư hồi quang phản chiếu! Ngày hôm nay, đến thời điểm công ty tan làm, Quan Hề lằng nhằng đi về nhà. Sau khi vào cửa, nghe thấy có tiếng cười truyền đến từ xa xa. Cô đi đến phòng khách thì không thấy bóng dáng của họ đâu, lúc đến phòng bếp tìm thử, lại thấy họ đang quây quần bên nhau làm sủi cảo. Mẹ thích sạch sẻ, chưa bao giờ xuống phòng bếp. Ba bộn bề nhiều việc, cũng sẽ không nấu cơm. Đây là lần đầu tiên Quan Hề thấy ba mẹ đều ở trong phòng bếp, họ ngồi bên cạnh Quan Oánh gói sủi cảo một cách vụng về, sau khi gói kỹ, lại vui vẻ đưa cho Quan Oánh nhìn, Quan Oánh lại nhỏ giọng nói miếng sủi cảo này họ gói tốt hơn cái trước nhiều. Gói sủi cảo?? Hoạt động gần gũi làm người ta xúc động. Quan Hề lui một bước theo bản năng, không lên tiếng. Đây thật sự là một hình ảnh ấm áp…. Khiến người ta không thể hòa nhập vào được. Cô không biết mình nên làm ra phản ứng gì mới tốt, trực tiếp lên lầu thì tỏ ra mình quá đột ngột, theo họ cùng gói sủi cáo thì làm cô lúng túng không cách nào thích ứng được. Nên vào lúc cô phản ứng lại, cô lại mở cửa xe lần nữa và lái đi. Hệt như chạy trốn vậy. __ Lời tác giả: Loa Loa: Giang Tùy Châu! Nên mua thêm túi!.