Người đàn ông của tôi chỉ được cái đẹp trai
Chương 25 : Người đàn ông của tôi chỉ được cái đẹp trai
Yên lặng trong chốc lát.
Dư Tễ Đan nghi hoặc, ánh mắt đảo quanh hai người Lý Mính Hưu cùng Lý Đường Chu mấy lần.
Sau một giây sừng sờ, Lý Mính Hưu giống như không hiểu gì tiếp tục cắt thịt bò.
Qua vài giây, anh mới ngẩng đầu, trên mặt là vẻ mặt mê mang vô cùng chân thực: “A? Cậu đang nói chuyện với tôi sao?”
Sau đó, mang vẻ mặt không hiểu gì nhìn về phía Dư Tễ Đan, hỏi: “Bọn họ là…?”
Như thể đây thật sự là lần đầu tiên anh gặp Lý Đường Chu và Bùi Hải Âm.
Đừng nói Lý Đường Chu, ngay cả Bùi Hải Âm cũng sợ ngây người, cô hoàn toàn khâm phục vị “anh chồng” này, quả nhiên người không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ…
Anh hai vì theo đuổi chị dâu, sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy chứ!
Tuy rằng Lý Đường Chu là thằng em trai xấu tính chuyên đi phá đám, nhưng Bùi Hải Âm lại là em dâu tốt, cô theo Lý Mính Hưu diễn: “Chị Tễ Đan, anh ta là…?”
Lý Đường Chu: “…”
Tuy rằng từ đáy lòng anh nghĩ muốn đập đi vở kịch này của Lý Mính Hưu, nhưng anh lại không có cách nào chọc phá Bùi Hải Âm.
“A...” Dư Tễ Đan bị kỹ thuật diễn xuất chân thật của Lý Mính Hưu hoàn toàn lừa bịp, cô phục hồi lại tinh thần, giới thiệu Lý Đường Chu: “Vị này là Lý nhị thiếu danh tiếng vang vọng khắp Bắc Kinh của chúng ta…”
Dư Tễ Đan không biết hình dung như thế nào là hào môn thế gia, nói chung là không thể trực tiếp giới thiệu rằng anh ta xuất thân từ gia đình quyền quý, cô liền đơn giản vào thẳng chủ đề: “Cậu ấy là người làm ăn, có tiền, có tiền, cực kỳ có tiền.”
Lại giới thiệu Bùi Hải Âm: “Còn vị mỹ nữ này là vợ của Lý nhị thiếu đây, chính là "nữ thần đàn hạc" đang nổi danh trên mạng.”
Cô lại tiếp tục giới thiệu Lý Mính Hưu: “Anh ấy tên Lý Mính Hưu, thật trùng hợp, cùng với Lý nhị thiếu có quan hệ đi, đều họ Lý.”
Lý Mính Hưu mặt không đổi sắc nói: “Lý là họ phổ biến, khắp nơi đều có người nhà của anh.”
Dư Tễ Đan gật gật đầu.
“Anh ta có quan hệ gì với chị?” Bùi Hải Âm chớp đôi mắt to tròn hỏi Dư Tễ Đan, “Anh ấy là… bạn trai chị sao?”
Đôi tay đang cắt bít tết của Lý Mính Hưu bỗng khựng lại, tâm trạng cực kỳ thấp thỏm.
Thậm chí Lý Đường Chu cũng giương mắt nhìn về phía Dư Tễ Đan.
Ba người ở đây đều đang chờ đợi cô trả lời.
Dư Tễ Đan nghiêm túc tự hỏi một chút vấn đề Bùi Hải Âm vừa đặt ra.
Lý Mính Hưu là bạn trai cô?
Hiển nhiên chưa phải…
Vậy anh có quan hệ gì với cô?
“…” Dư Tễ Đan bỗng nhiên nở nụ cười, đúng sự thật trả lời, “Anh ấy là khách trọ của chị.”
Đầu Lý Mính Hưu hơi gục xuống, lại bắt đầu giúp Dư Tễ Đan cắt thịt bò, nhưng trong mắt lại không ngăn được mất mát tràn ra.
Bùi Hải Âm kéo tay Dư Tễ Đan, nghiêng mặt: “Đường Chu, em ở lại nói chuyện với chị Tễ Đan chút.”
Vì thế, một hình ảnh quỷ dị liền hình thành
Anh em ruột lại làm bộ không quen biết.
Chị em dâu “tương lai” lại giống ruột thịt không thể rời.
***
Dư Tễ Đan cùng Bùi Hải Âm nói đến khí thế ngất trời.
Lý Mính Hưu đứng dậy, đi lên lầu ba, tầm nhìn cực kỳ tốt, phóng mắt nhìn là một mảng trời bị đèn điện thắp sáng.
Lý Mính Hưu chống tay vào lan can bên cạnh, thuốc lá ở đầu ngón tay mới đốt, không hút mấy hơi đã cháy hết nửa điếu, gió đêm thật sự quá lớn, tóc cùng vạt áo bị gió thổi loạn, ngay cả thuốc cũng không thể hút.
Một loạt tiếng bước chân càng ngày càng gần.
“Đến rồi sao?”
Lý Mính Hưu quay người lại, quả nhiên người tới là Lý Đường Chu.
Em trai anh.
Lý Đường Chu đến bên cạnh Lý Mính Hưu.
Lý Mính Hưu đưa hộp thuốc cho Lý Đường Chu, nhiều năm qua đã tập thành thói quen như vậy.
Lý Đường Chu nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Em bỏ rồi.”
Đuôi lông mày Lý Mính Hưu hơi nhướng lên.
“Em và Hải Âm muốn có con, cho nên đã bỏ.”
“Được rồi.” Lý Mính Hưu cười như không cười, “Bị vợ quản liền ăn ngay nói thật, anh cũng sẽ không chê cười cậu.”
“…” Lý Đường Chu cười lạnh một tiếng, “Anh muốn được quản cũng không được, vợ còn chưa theo đuổi được đâu.”
Lý Mính Hưu: “…”
Em trai lại xát muối vào lòng…
“Chuyện anh với ba là như thế nào?” Lý Đường Chu nhíu mày, “Anh ra tù lâu vậy rồi, thật sự không muốn làm hòa với ba sao?”
“Anh với ông ấy đời này không hòa giải được, bảy năm trước là ông ấy muốn cùng anh đoạn tuyệt quan hệ, bình thường thôi, là tại anh làm ông ấy mất mặt mà.” Thanh âm Lý Mính Hưu lạnh như băng, “Mà hiện tại cũng không có khả năng hòa hoãn, ông ấy không thể chấp nhận Tễ Đan, hận thấu xương, nhưng anh lại muốn ở cùng cô ấy, ông ấy sẽ vẫn như cũ cảm thấy anh là tên điên không có thuốc chữa thôi.”
“Hiện tại quan hệ của anh cùng Dư Tễ Đan là như thế nào?” Lý Đường Chu nghiêm túc nói, “Em và Hải Âm có thể giúp anh một lần, nhưng không thể giúp anh mãi? Cứ như vậy cũng không phải là biện pháp. Hơn nữa, anh có biết mình đang làm cái gì không? Anh hiện tại thật ngu ngốc anh có biết không? Anh lừa chị ấy, anh thế mà vẫn muốn lừa chị ấy…”
“Chị ấy sớm muộn gì cũng phát hiện ra manh mối, sẽ tìm ra chân tướng, nếu thật sự tới ngày kia, anh phải làm sao bây giờ?”
Lý Mính Hưu nhắm mắt.
“Tình yêu hay hôn nhân quan trọng nhất chính là thẳng thắn và thành khẩn.” Lý Đường Chu nhẹ giọng nói, “Có đôi khi nói dối vì thiện ý cũng không phải điều hay, nhưng anh lại can đảm như vậy, chuyện lớn như vậy cũng dám mang ra lừa gạt?”
“Anh phải làm sao bây giờ? Anh có thể làm gì bây giờ?!” Lý Mính Hưu nhìn về phía Lý Đường Chu, “Chuyện năm đó cậu đều chứng kiến, tuy rằng khi đó cậu còn nhỏ, nhưng anh tin cậu sẽ tự hỏi, sẽ giống người trưởng thành tự suy xét. Nếu hiện tại anh không lừa cô ấy, thì sẽ giống như năm đó, cô ấy sẽ không tiếp nhận anh, vĩnh viễn sẽ không.”
“Anh hai, anh và em không giống nhau.” Lý Đường Chu vỗ vỗ vai Lý Mính Hưu, “Anh là ngậm muỗng vàng sinh ra, từ khi sinh ra đã được định là thiên chi kiêu tử, cả đời vinh hoa phú quý…”
“Thiên chi kiêu tử sao? Anh cũng từng nghĩ như thế, anh cho rằng cho dù anh đi đến nơi nào, người khác đều phải đối với anh cung cung kính kính, tài sản có được cả đời dùng không hết, ông bà, ba mẹ, thậm chí bản thân anh…”
“Thậm chí sau đó, dì Chương mang cậu vào Lý gia, anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì địa vị của anh không thể lay động.”
Lý Mính Hưu cười một tiếng, ánh mắt tựa như nhìn xuyên qua bức màn của năm tháng.
“Nhưng khi anh gặp Tễ Đan, mới biết được, những cái đó đều không có ý nghĩa gì, từ đầu đến cuối anh chỉ muốn có cô ấy mà thôi. Anh thậm chí bắt đầu chán ghét chính mình là đại thiếu gia, nếu anh sinh ra trong một gia đình bình thường, có lẽ anh và cô ấy đã sớm có một kết cục đẹp, cũng sẽ không gặp phải những nuối tiếc đó.”
“Anh hai, anh thật đúng là khác biệt, người như anh chắc đã sớm tuyệt chủng rồi nhỉ?”
Vài giây qua đi, Lý Đường Chu cảm khái nói: “Mọi người đều nói tình yêu của em bị anh huỷ hoại, tuy rằng sự thật là như thế, nhưng hiện tại em chỉ nghĩ nên cảm tạ anh ngày đó đã ‘hủy hoại’ nó.”
Lý Mính Hưu cong khóe miệng, tràn đầy ý cười: “Cậu nghĩ nếu anh đây không ‘hủy hoại’, cậu sẽ giống những cậu ấm đó sao, không chủ động cự tuyệt dụ hoặc, bị mỹ nữ vờn quanh, sau đó phóng túng chính mình sao?”
Lý Đường Chu nhún vai: “…Như vậy em sẽ không xứng với Hải Âm.”
***
Lý Mính Hưu cùng Lý Đường Chu một trước một sau trở về.
Lại hàn huyên vài phút, Bùi Hải Âm cùng Lý Đường Chu liền rời đi.
Lý Mính Hưu đem bò bít tết đã cắt xong bỏ vào đĩa của Dư Tễ Đan.
Dư Tễ Đan ăn một miếng bò, “Hôn nhân hào môn… Thật là đáng sợ. Nếu gặp được người đáng tin còn đỡ, nếu không… Sẽ giống bi ai như số phận của mấy nữ diễn viên trong phim truyền hình...”
Lý Mính Hưu một bên đưa rau, đưa canh cho Tễ Đan, một bên hỏi: “Cô ấy thoạt nhìn rất hạnh phúc không phải sao?”
“Đúng vậy.” Dư Tễ Đan lại ăn một miếng bò bít tết, “Người cô ấy lấy là Lý Đường Chu, Lý Đường Chu có tiếng không chạm vào phụ nữ, nghe nói có thể là có bóng ma tâm lý… cậu ấm nhà có tiền không phải tôi chưa thấy qua, nhưng giống Lý Đường Chu thì đúng là duy nhất, cho nên phải nói Hải Âm là lấy được người tốt. Dù vậy, chuyện gia đình quyền quý sao có thể nói rõ ràng được, Lý Đường Chu có quyền thế, tương lai cậu ta có thể tránh được dụ hoặc nơi phồn hoa hay không, chúng ta cũng không xác định được.”
Dư Tễ Đan cuối cùng kết luận: “Cho nên chúng ta vẫn nên tránh xa vòng luẩn quẩn của kẻ có tiền một chút…”
Lý Mính Hưu nhẹ nhàng rũ mắt xuống.
Dư Tễ Đan ngốn hết thức ăn trên bàn, chờ đến khi bọn họ tính tiền, vị giám đốc kia nói với bọn họ: “Vừa rồi Lý nhị thiếu cùng Lý phu nhân đã giúp hai người thanh toán rồi.”
Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu, nhịn không được nở nụ cười: “Đúng là người có tiền.”
***
Tuy rằng hiện tại là những ngày cuối hè, nhưng ban ngày vẫn nóng bức như cũ, buổi tối là thời điểm mát mẻ hiếm có trong ngày.
Rất nhiều người đều sẽ lựa chọn ra ngoài tản bộ tiêu thực vào lúc này.
Dư Tễ Đan ở tiệm cơm Tây ăn không ít, hai người không thuê xe, mà đi bộ về nhà, sẵn tiện tiêu thực.
Hai người chậm rãi bước, trên đường đi ngang qua một công viên.
Quảng trường công viên rất rộng, nơi nơi đều là người, mấy cụ già ngồi trên bồn hoa quạt gió nói chuyện phiếm, mấy đôi đang yêu trốn trong góc ân ái, mấy đứa trẻ ở quảng trường ríu rít, chạy qua chạy lại vui đùa.
Trung tâm quảng trường có đài phun nước, bên cạnh là sân khấu tạm thời, bên trên có người dẫn chương trình, còn có mấy đôi nam nữ, dưới đài có không ít khán giả vây xem.
Lý Mính Hưu đối những việc này một chút hứng thú cũng không có.
Lúc đi ngang qua sân khấu, anh phát hiện Dư Tễ Đan dừng chân.
Lý Mính Hưu theo tầm mắt cô nhìn lại, thấy cô đang nhìn một con gấu bông màu trắng trên sân khấu.
“Em thích? Thích thì cứ nói, ngày mai anh cũng mua cho em một cái.”
Ánh mắt cô lưu luyến rồi lại buộc phải dời đi, nói: “Không thích. Tôi cũng không phải nữ sinh, lớn thế này, còn ngây ngốc ôm một con gấu bông…”
Cô học giọng điệu của mấy nhân vật trong phim kiếm hiệp trên TV: “Truyền ra giang hồ, còn thể thống gì nữa?”
Lý Mính Hưu nhìn Dư Tễ Đan không chớp mắt.
“Nếu anh mua cho tôi, tôi lập tức quăng ra ngoài.” Dư Tễ Đan mạnh miệng sửa lại, “… Anh và cả nó, đều quăng ra ngoài.”
Lý Mính Hưu nhẹ nhàng cười, nhìn về phía trên sân khấu…
Vài giây sau, anh xem như đã hiểu trên sân khấu đang làm cái gì.
Hiển nhiên là đang quảng cáo.
Nhưng vì muốn hấp dẫn khán giả, tăng sự tương tác nên đang tổ chức một vài trò chơi nhỏ.
Mấy đôi tình nhân trên sân khấu chắc là người được mời tham gia trò chơi.
Món đồ kia là phần thưởng, mà thể lệ trò chơi…
Lý Mính Hưu đã nắm tay Dư Tễ Đan đi lên đài.
Bọn họ vừa lên đài, người xem phía dưới liền phát ra tiếng hoan hô
Dư Tễ Đan dùng đầu ngón chân cũng biết, tiếng hoan hô là vì gương mặt của tên Lý Mính Hưu kia.
Cô như thế nào cũng không nghĩ đến Lý Mính Hưu lại trực tiếp kéo cô lên đài…
Cô tránh phía sau Lý Mính Hưu, không ngừng vỗ vào anh lưng: “Này này! Chúng ta không phải người yêu, đi lên đây làm gì? Vạn nhất muốn thi hôn môi gì đó, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lý Mính Hưu nhướng mày mỉm cười.
Nếu là thi hôn môi thì tốt rồi, anh có thể đổi các loại tư thế hôn Tễ Đan hai giờ liền, đảm bảo không trùng nhau luôn!
“Được rồi, người tham gia đã đủ, kế tiếp sẽ có các loại trò chơi khác, còn có chuyên mục dành cho người già và trẻ nhỏ, mọi người không cần tranh nha….”
Người dẫn chương trình hô hào.
“Chủ đề của trò chơi này là cặp đôi, mọi người có phải đều muốn nhìn bọn họ thi hôn môi không?”
Phía dưới quần chúng xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, hô lớn: “Muốn!!!!”
Dư Tễ Đan rụt cổ.
Trời ạ… làm sao bây giờ?
Một câu: Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
“Ha ha ha… Quả nhiên tất cả mọi người đều thích xem thi hôn môi sao? Nhưng mọi người đừng nghĩ thi đấu là phải hôn môi nha, không hề mới lạ, hơn nữa mọi người xem xem mấy năm nay các đôi đang yêu mạnh dạn thế mà, nếu cho bọn họ thi hôn môi, có khi đến tận sáng mai cũng không có kết quả đó?”
Người dẫn chương trình hài hước nói khiến cho dưới đài cười vang.
“Lần này chúng ta nhất định phải đưa ra thử thách mới mẻ, độc đáo lại kích thích, chính là nhà trai ôm nhà gái, tại chỗ xoay quanh, đôi nào quay số vòng nhiều nhất thì thắng, thế nào?!”
Khán giả gầm rú: “Được!!!”
Mấy đôi tình nhân bên cạnh đều khe khẽ nói nhỏ.
Dư Tễ Đan cũng lôi kéo cánh tay Lý Mính Hưu: “Xung quanh khủng khiếp quá đi… Không cẩn thận có thể sẽ té ngã đó, chúng ta hiện tại rời đi còn kịp, Lý Mính Hưu, chúng ta hiện tại…”
Câu nói kế tiếp Dư Tễ Đan không có nói ra.
Bởi vì Lý Mính Hưu đã đem cả người cô ôm vào lòng, tay đặt ở eo cô.
“Lý…”
Cô đã bị đối phương ôm lên.
Về tư thế ôm, anh đem hai chân cô vòng qua eo mình, một tay đỡ mông cô, một tay chặn ngang.
Dư Tễ Đan lắc lư hai lần, cô sợ hai người ngay lập tức té ngã, liền vội vàng dang hai tay ôm chặt cổ Lý Mính Hưu.
Thậm chí mặt hai người cũng kề sát vào nhau.
“Thật sự muốn tham gia sao?” Dư Tễ Đan nhẹ giọng lẩm bẩm, “Chúng ta có thể bị té xuống dưới khán đài...”
Quản trò đã lớn tiếng đếm ngược:
“Ba…”
Xem ra mấy đôi khác cũng đã chuẩn bị xong.
Thanh âm Lý Mính Hưu quanh quẩn bên tai cô: “Sẽ không.”
“Hai…”
“Ôm chặt anh!”
“Một!”
Thi đấu bắt đầu!
Trước mắt Dư Tễ Đan tức khắc trở nên mơ hồ.
Chỉ là hai ba vòng, cô đã bắt đầu hôn mê.
Cô nhắm mắt lại, đem mặt chôn thật sâu vào cổ anh.
Hai tay Dư Tễ Đan ôm chặt lấy Lý Mính Hưu.
Chóng mặt quá...
Trời đất quay cuồng.
Người chủ trì cầm loa kêu đến tê tâm liệt phế.
Dưới đài khí thế khán giả bốc cháy như lửa.
Dư Tễ Đan trong khoảng thời gian ngắn cũng sắp quên mất chính mình là ai.
Quên mất cô đang làm cái gì.
Chậm rãi, tiếng gào như che trời lấp đất không còn tồn tại nữa, bên tai cô chỉ còn lại tiếng hít thở của anh.
Phảng phất như thiên địa vạn vật toàn bộ đều biến mất, dư lại chỉ có cô cùng anh.
Tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của Lý Mính Hưu.
Dư Tễ Đan không biết thi đấu kết thúc khi nào.
Chờ đến khi cô ý thức được thi đấu đã kết thúc, người dẫn chương trình đã vọt tới bên cạnh cô, dùng loa gào rống: “Chúc mừng!! Chúc mừng hai người!!! Anh đây hoàn thành một trăm hai mươi vòng!! Chúc mừng cô giành được quà tặng từ chúng tôi!!!”
Dưới đài quần chúng so với lúc nãy nhiều hơn mấy lần, tiếng hoan hô có thể nói dời non lấp biển.
Dư Tễ Đan chậm rãi mở to mắt.
Cô cùng Lý Mính Hưu còn chặt chẽ ôm nhau.
Cô càng nghĩ, càng muốn khóc.
Dư Tễ Đan từ cổ Lý Mính Hưu ngẩng mặt lên, đôi mắt anh híp lại, nhíu mày, môi trở nên trắng.
“Anh thế nào?” Dư Tễ Đan nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt anh, “Có phải rất khó chịu không? Có phải muốn nôn không?”
Dưới tình huống như vậy, Lý Mính Hưu còn tươi cười với cô: “Yên tâm, anh ổn.”
Người dẫn chương trình ở bên cạnh kích động cảm xúc khán giả.
Tiếng huýt sáo… tiếng vỗ tay...
Người dẫn chương trình ý bảo người xem an tĩnh:
“Như vậy, hiện tại, chúng ta phỏng vấn một chút chàng trai này, xin hỏi là như thế nào có thể ôm được bạn gái xoay một trăm hai mươi vòng?”
Lý Mính Hưu nhìn Dư Tễ Đan trong ngực, nhẹ nhàng cười nói: “Bởi vì người trong ngực tôi, chính là thế giới mà tôi không muốn đem đi đánh đổi, là mạng sống của tôi.”
“Tôi tự nói với bản thân, nếu tôi ngã xuống, như vậy tôi sẽ mất đi cô ấy, giây phút đó tôi đột nhiên như có sức mạnh vô tận, tôi nghĩ cả đời cũng không thể ngã xuống.”
Đừng nói là khán giả, ngay cả người dẫn chương trình cũng kêu lên: “A a a a a a! Quá lãng mạn! Quá cảm động! Cô gái này, cô thật có phúc a a a a! Nhất định phải trân trọng a a a!”
Dư Tễ Đan ngơ ngác nhìn Lý Mính Hưu, khóe mắt thoáng lấp lánh ánh nước.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
29 chương
34 chương
35 chương
106 chương
67 chương
37 chương