Edit: windy Nam Sơ còn đang dặn dò không ít, trong lời nói có thể nghe ra cô đang rất cao hứng, Lâm Lục Kiêu thay đổi tư thế, ngồi ở cuối giường, hai tay chống ở sau lưng, ngửa đầu thưởng thức bà xã của anh. “Ngăn này cho anh để đồ lót, của em ở bên cạnh. Hai ngăn ké song song, kéo ra, đồ lót nam nữ để gọn gàng chỉnh tề. “Những thứ này em đều mua mới hết, anh thử xem có vừa khôn, không vừa em cùng anh đi mua.” Lâm Lục Kiêu dở khóc dở cười. Nam Sơ nói đến hăng say, không để ý anh, nói: “Anh sợ lạnh không?” Anh lắc đầu. “Anh sợ nóng không?” Lắc đầu. Nam Sơ nhớ kỹ càng, không sợ lạnh không sợ nóng, quả nhiên từ quân đội ra, lại hỏi: “Anh thích ăn cà chua không?” Anh sửng sốt, cảm thấy vấn đề này có chút khó trả lời. Ngoại trừ cá, những đồ ăn khác đều có cái thích có cái không thích, có đôi khi trong đội chỉ có những món này, không ăn liền bị đói. “Cũng được.” Nam Sơ liền hỏi tiếp: “Bình thường xem TV không?” “Không xem.” “Vậy bình thường ở trong đội làm gì?” Anh ôm cánh tay, cười như không cười: “Nhớ em.” Nam Sơ bổ nhào tới, ôm lấy cổ ánh đè anh ở trên giường, “Cái đáp an này cho điểm tối đa, thưởng cho một nụ hôn.” Nói xong, hôn lên môi anh một cái, bị Lâm Lục Kiêu giữ lại, một tay giữ ót cô, hung hăng hôn ngược lại. Nam Sơ vùng vẫy đi đẩy anh: “Đi, em dẫn anh đi xem ban công.” Lâm Lục Kiêu không để ý, quay người đè cô ở trên giường, hôn một đường từ cần cổ trắng mịn của cô xuống. Nam Sơ cắn môi dưới của anh, “Đi đi!” Lâm Lục Kiêu bất đắc dĩ, bị cô mạnh mẽ kéo từ trên giường xuống, kéo tới tận bân công. “Tang tang tang…” Cô đắc ý chỉ ban công, “Xem đi, tất cả đều là em tự tay chọn.” Trên bân công, tất cả đều là hoa, muôn vàn sắc màu, những thứ này đều là khi ở Mĩ cô học cắm hoa mà ra, hao phí hồi lâu mới đưa từ bên đó về đây được. Lại mất công nhờ người di chuyển lên ban công nữa. Đàn ông không mẫn cảm với hoa mấy, nhưng cô thích, cả phòng đều theo ý cô, anh ôm cánh tay dựa vào ban công nhìn, ánh trời chiều chiếu vào người anh, khóe miệng cong lên, “Em rất thích hoa?” Nam Sơ gật đầu: “Thích! Rất thích.” Lâm Lục Kiêu nghĩ tới lần trước phú nhị đại tặng cô một xe hoa hồng, liếm liếm khóe môi, thật là có phần khó chịu rồi. Nam Sơ không cảm giác gì cả, nhìn hoa đồng thời lại nhìn anh nhìn chằm chằm mình, nở nụ cười, “Làm sao vậy?” Anh lắc đầu, cúi đầu người chính mình ngây thơ. Đã lâu rồi vẫn còn ăn dấm chua. Nam Sơ không để ý anh, chỉ chỉ bó hoa màu xanh năm cánh, “Anh đoán xem hoa này gọi là gì?” Anh sao đoán được, ngoại trừ hoa hồng hoa cúc, còn lại anh đều gọi chung là hoa. Thấy anh không có hứng thú lắm, Nam Sơ thấp giọng nói: “Thôi, nói anh cũng không biết.” Lâm Lục Kiêu kéo cô lại, ôm vào trong ngực, “Những cây hoa này đều rất khó chăm?” Nam Sơ rúc trong lòng anh: “Ừm, rất khó chăm, chúng đều là thổ nhưỡng em đặc biệt tìm người đi làm cho.” Anh cúi đầu hôn cô, vừa hôn vừa nói: “Vậy em chăm tốt vào.” “…” Nam Sơ ngoan độc bóp ngực anh một cái, “Vậy còn anh!” Anh nhìn chằm chằm cô cười: “Anh phải nuôi em đó.” Cuối cùng, còn bổ sung một câu: “Em so với mấy cây hoa kia còn khó nuôi hơn.” Nam Sơ bổ nhào tới cắn anh, bị Lâm Lục Kiêu trở tay giữ lại, trực tiếp bế lên, ôm trở vào phòng, dùng chân đóng cửa lại, vứt cô lên giường, lấn người qua. Cô phối hợp kêu to, “Cầm thú!” Lâm Lục Kiêu tháo dây lưng, trực tiếp cầm lấy mắt cá chân cô kéo lại, đè dưới thân mình, bàn tay tiến vào dưới làn váy cô: “Ừm? Gọi là gì?” Cô hung hăng nhìn, hành động biến mất, kinh ngạc biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Lâm Lục Kiêu chống người, liền dở khóc dở cười nhìn cô diễn sâu, sau cùng, thật sự không nhịn được nữa, cúi đầu chặn môi của cô lại, “Đừng náo nữa.” Nam Sơ còn đang kêu cầm thú cầm thú. Dần dần, không khí trong phòng trở nên ám muội, thanh âm uyển chuyển êm tai, trầm thấp ngân lên, trước ba bốn ngày không làm, không khí như ngọn lửa bùng lên, nháy mắt đốt cháy một góc. (Không ngừng, ừ a a, a… A… Ừ, đã bớt đi tám vạn chữ.) … Bảy rưỡi tối. Lâm Lục Kiêu tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, thay đồ xong, lại tiện tay rút ra một cái áo ngắn tay mặc lên, cầm theo áo khoác trên sofa, mắt nhìn Nam Sơ trên giường. Anh đi qua, ngồi ở mép giường, trong tay cầm áo khoác, cô gái nhỏ đang ngủ say trên giường, tóc đen tuyền xõa trên giường, khóe miệng hơi hơi cong lên, đến anh nhìn cũng không nhịn được cúi đầu nở nụ cười. Mơ gặp anh rồi hả? Lâm Lục Kiêu cúi thấp người tới gần, hôn lên môi cô, sợ sau khi cô tỉnh lại muốn tìm mình, nghĩ lại, lại cúi thấp xuống, trực tiếp hôn cô tới tỉnh lại. Tính rời giường của Nam Sơ nổi lên, làm bộ muốn đánh anh, sau khi nhìn thấy rõ ai xong, liền đè lửa giận xuống, nghĩ muốn phát hỏa lại bởi vì anh mà chịu đựng không dám phát ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ấm ức đến mức đỏ bừng. Lâm Lục Kiêu xem ở đáy mắt, tay đặt trên mặt cô liền nhẹ nhàng, “Anh ra ngoài một chút, rất nhanh liền trở lại, đã đặt đồ ăn bên ngoài rồi, đói bụng cứ ăn trước rồi ngủ tiếp, ừm?” Nam Sơ mơ hồ hỏi: “Anh đi đâu vậy?” Lâm Lục Kiêu nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua: “Hôm sau phải về đơn vị rồi, đi gặp đám Thẩm Mục chút.” Nam Sơ: “A…, lần sau khi nào thì trở về vậy?” Lâm Lục Kiêu trấn an sờ sờ đầu cô: “Không biết, anh tranh thủ đi, em ngủ trước, anh đi đây.” Anh kì thật không biết dỗ người, trước kia hồi con trẻ, muốn đi đâu đi chỗ đó, thích đi đâu thì đi, Lâm Thanh Viễn cũng chưa bao giờ hỏi, càng đừng nói là nói với phụ nữ. Nhưng bây giờ, có thể nguyện ý nói với người phụ nữ của anh như vậy. Nam Sơ cực kì mẫn cảm, một chút gió cũng có thể ảnh hưởng tới tâm tình cô, đặc biệt cô để ý tới chuyện này, cô có thể giả bộ không cần, cô có thể giả bộ không khó quá, nhưng anh không thể làm bộ không nhìn thấy vẻ khổ sở của cô được. Ban đầu ở núi lộc, khi Nam Sơ tới tìm anh, anh nhiều lần thiếu chút nữa không nhịn được, muốn nói với cô, hòa hảo đi. Nhiều lần đều bị anh liên tiếp cắn răng nhẫn nhịn xuống. Sau cùng đêm kia, anh thật sự bị cô làm tức điên, lại ngược lại nghĩ đến bản thân mưu toan dùng mưu. Lúc tiến vào cô, lại cảm thấy bản thân thật đáng buồn, quyết tâm phẫn nộ như tùy ý bị phá hủy, mâm mê tim của anh, giống như xuyên qua nơi sâu nhất ở lồng ngực. Giờ nghĩ lại, kỳ thật anh thật khốn nạn. Thật khốn nạn. Anh nhịn không được cúi đầu, lấy trán cọ cọ Nam Sơ, giọng khàn khàn gọi cô, như nâng niu bảo bối: “Nam Sơ…” Nam Sơ ôm lấy cổ của anh kéo về phía mình, giống như đã biết liền vỗ vỗ lưng anh, trấn an. Lâm Lục Kiêu hít hít cái mũi, lúc Nam Sơ nghĩ là nghe lầm một người đàn ông mét // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3477244.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3477244.png" data-pagespeed-url-hash=410050643 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>