Edit: windy Trời trong xanh. Bên trong phòng bệnh nháy mắt yên tĩnh, vang lên tiếng thở dốc. Nam Sơ cho rằng mình nghe lầm, ngẩng đầu nhìn trong ánh mắt của anh để xem có nói đùa nào chút không, nhưng ánh mắt của Lâm Lục Kiêu trước sau như một, giống như một hồ nước, không một gợn sóng. Không có băn khoăn, không có vui đùa, giống như câu nói hỏi cô có ăn không như bình thường vậy. Người hỏi nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng khiến cho người nghe quá kinh ngạc, sự việc thay đổi quá nhanh, Nam Sơ cúi xuống. Lâm Lục Kiêu bắt được biểu tình chần chừ của cô, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, mặt mày nhíu lại: “Không dám?” Nam Sơ nở nụ cười, ánh mắt trong như gương. Cô vì anh, còn có cái gì không dám làm. “Dám.” Cô ngửa đầu, lanh lảnh nói. Thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống, Lâm Lục Kiêu trực giác phía sau đau nhói, chắc là lúc xuống giường kéo cô lại, miệng vết thương nứt ra. Tinh thần vừa mới thả lỏng đánh úp lại, liền thấy hoa mắt chóng mặt, người có chút không chịu được, dựa vào người Nam Sơ. Toàn bộ trọng lực đặt lên trên người cô, mới giật mình cảm giác không thích hợp. Bên gáy đều là mồ hôi anh chảy ròng ròng, hô hấp dồn dập, tay Nam Sơ vươn lên trán anh, “Anh làm sao vậy?” Lâm Lục Kiêu nhịn đau, “Chắc là do miệng vết thương rồi.” Nam Sơ đỡ anh, kinh hô một tiếng: “Vậy làm sao bây giờ?” Thẩm Mục cùng Đại Lưu vừa vặn đi tới cửa, nghe thế, sợ tới mức trực tiếp đá văng cửa xông vào. “Bịch” một tiếng, cửa bị đá ra. Tiếp đó, hai tiếng: “Lục Kiêu!” vang lên. Hai người trong phòng nghe tiếng nhìn qua, Lâm Lục Kiêu nhíu mày chặt hơn, người vẫn dựa lên người Nam Sơ, nhàn nhạt an ủi người trong lòng: “Không có việc gì.” Thẩm Mục cùng Đại Lưu liếc mắt một cái. What, hát cái gì vậy? Hộ sĩ lại tới thay băng một lần nữa, Nam Sơ đi vệ sinh xong đi ra, thấy vẻ mặt cô hộ sĩ cảnh xuân tươi đẹp, cười đến xinh đẹp với Lâm Lục Kiêu đang cởi nửa thân trên, “Vết thương cũ thêm vết thương mới của anh, không liền nhanh như vậy, bị một lần, liền tốt rồi, bình thường vẫn phải chú ý một chút, còn lần tới, không có như thế này đâu, bác sĩ Trương đã nói, không dưỡng bệnh tốt không cho anh xuất viện đâu.” Lâm Lục Kiêu để trần nằm úp sấp trên giường, thấy cô xuất hiện, ánh mắt liền chặt chẽ nhìn chằm chằm cô. Nam Sơ trừng anh. Ánh mắt hai người trong không trung quấn quýt lấy nhau. Cô hộ sĩ phía sau bất giác cảm thấy có một bầu không khí lạ, vẫn như cũ thay băng cho anh, trái lại tự nói: “Lần trước người đại đội phòng cháy tới kiểm tra, bác sĩ Trương vẫn nhắc tới anh cho bọn tôi, anh cũng thật là, làm việc như liều chết, bình thương nghỉ ngơi cứ nghỉ ngơi tốt đi, học người ta khoe khoang làm gì, bắt loạn trên đường làm gì.” Lâm Lục Kiêu căn bản không phản ứng lại cô ta, hoặc nói là căn bản không nghe miệng cô ta đang nói cái gì. Cô hộ sĩ không thú vị, thay băng xong, đẩy xe đi khỏi. Lâm Lục Kiêu mặc đồ xong, ngồi dậy, hếch cằm với Nam Sơ, chỉ chỉ ghế trước giường, “Lại đây ngồi.” Thẩm Mục và Đại Lưu không biết nói ai. Nam Sơ ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống. Mông vừa đặt xuống ghế, điện thoại điên cuồng vang lên, vừa cúi đầu thấy, là một dãy số xa lạ. Nam Sơ đoán rằng hơn phân nửa là Trâu Miểu, bởi vì trước kia đem số của anh ta vào danh sách đen, anh ta đổi số gọi tới mấy lần. Trực tiếp mặc kệ. Lâm Lục Kiêu nhìn chằm chằm cô, nhíu mày: “Sao lại không nghe?” Nam Sơ: “Không quan trọng.” Điện thoại lại vang lên, Nam Sơ lại tắt, cứ như vậy ba lần, Lâm Lục Kiêu như ý thức được cái gì đó, không tiếng động nói: “Nghe đi. Nói không chừng người ta tìm có việc.” Nam Sơ kiên định không nghe, đem di động trực tiếp ném trên ghế sofa. Tầm mắt Lâm Lục Kiêu nhìn theo, di động một đường parabol bay qua, mới liếm khóe miệng cúi đầu nở nụ cười. “Thật gả cho anh?” Nam Sơ gật đầu. Anh vui vẻ, giữa trán có chút vô lại xuất hiện: “Được, quay về đưa nhẫn cho em sau.” Nam Sơ lo lắng nhìn anh: “Đều được.” Lâm Lục Kiêu cười: “Thế nào? Lo lắng anh không mua nổi?” Nam Sơ lắc đầu, “Ở với anh là được.” Lâm Lục Kiêu tay buông xuống rất nhanh, trong lòng giống như bị gì đó, anh nghiêng đầu, một giây sau lại trở lại, biểu tình đã bình tĩnh, nhìn mặt cô ở trước mặt nói: “Cuối tuần anh về núi lộc, trước khi anh trở về, sẽ đi lãnh chứng.” “Ừm.” Nam Sơ gật đầu. Sau đó lại ai bận việc nấy, lĩnh thôi, lĩnh an tâm. “Anh có hai chiếc xe, với một căn nhà, gửi ngân hàng cũng không nhiều, nhưng cưới em cũng đủ, trở về sẽ đánh chìa khóa đưa cho em, còn tiệc rượu…” Nam Sơ vội nói: “Tiệc rượu không cần làm, chỗ em còn có chút việc phải xử lý, bên em xử lý xong, chúng ta lại thương lượng chuyện này, hoặc chờ anh từ núi lộc trở về rồi bàn chuyện tiệc rượu sau.” “Bên mẹ em?” “Trước cứ lĩnh chứng thôi, sau đó chúng ta lại tính tiếp.” “Ừm, anh không có ở đây em cứ gạt hết đi, miễn cho không ai che chở em.” “Em rảnh liền đi thăm anh.” Nam Sơ nói. Lâm Lục Kiêu cười, “Đi đi.” … Chuyện lĩnh chứng không phải nói lĩnh là có thể lĩnh được. Lần trước chuyện báo cáo phê kết hôn, trực tiếp bị Mạnh Quốc Hoằng bỏ qua, nước chảy đến chỗ ông ấy liền mắc kẹt, còn không gửi lên. Ngày hôm sau Lâm Lục Kiêu trực tiếp chuồn từ bệnh viện ra, trở về nhà, Lâm Thanh Viễn hiện đã lui về tuyến sau, cả ngày chơi cờ uống rượu với lão Hữu ngày ngày cũng nhàn hạ. Vừa mới tới cửa, lão Hữu thấy bóng người cao lớn đi tới, hô nói: “Con trai của ông trở về kìa!” Lâm Thanh Viễn thuận thế nhìn lại, nở nụ cười. Dưới ánh mặt trời, cũng đã lớn rồi, tóc mai Lâm Thanh Viễn đã bạc trắng, nhìn xa xăm, thật giống như người ông hiền lành, nhìn thấy Lâm Lục Kiêu trong lòng đau xót, anh đứng tại cửa, dựa vào bên cạnh. Đây là biểu hiện anh đang khổ sở. “Xú tiểu tử! Đứng đó làm gì!” Lâm Thanh Viễn hỏi. Anh lại vui vẻ, đi qua, “Ba.” Lâm Thanh Viễn hừ một tiếng, như người bướng bỉnh: “Biết về nhà rồi hả?” Chuyện Lâm Lục Kiêu bị thương cũng không ai nói cho ông biết, Mạnh Thẩm cũng cố ý lừa, chỉ sợ ông lo lắng. Lão Hữu nhìn thấy Lâm Lục Kiêu biểu cảm muốn nói lại // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3475816.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3475816.png" data-pagespeed-url-hash=2523107740 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>