Edit: windy Anh thích em từ khi nào? Cho dù là cô gái bao nhiêu tuổi, cũng luôn rối rắm điều này. Nam Sơ nhớ, năm mười sáu tuổi ấy anh có bạn gái, không có khả năng khi đó đã thích cô rồi, lúc gặp lại cũng không có bộ dáng kinh hỉ, nhưng lại thể hiện là rất chán ghét mình, chẳng lẽ là lúc quay chương trình kia? Cô âm thầm tính, đánh giá bóng dáng cao lớn phía trước. Lâm Lục Kiêu rất bình tĩnh đảo muôi xào, không nhanh không chậm cho muối vào, giống như không nghe thấy, chờ anh đem món xào óng ánh ra đã, lại xoay người lấy mì sợi từ trong tủ lạnh ra, đưa lưng về phía cô nói: “Vấn đề này có ý nghĩa thực tế sao?” Rốt cuộc giữa đàn ông và phụ nữ vẫn khác nhau. Đàn ông nhìn kết quả, phụ nữ nhìn quá trình. Với Lâm Lục Kiêu mà nói, chỉ có làm tốt và không làm tốt thôi. Giống như Nam Sơ, khi mười sáu tuổi khi đó là xúc động anh không nghĩ lại, anh chỉ biết hiện tại mình thích nha đầu Nam Sơ này. Muốn rước cô về nhà. Muốn để lão Lâm chấp nhận cô. Muốn giới thiệu cô cho đám Thẩm Mục. Muốn nghe Đại Lưu gọi cô một tiếng “Chị dâu”. Cũng muốn chấp hành nhiệm vụ ban đêm, để cô ở trong ổ chăn, không phải người khác. Đương nhiên suy nghĩ này là chợt lóe lên, với tính tình của anh, không thể nói ra miệng những điều này, từ nhỏ anh cùng Lâm Thanh Viễn đã không thân thiết, có chút ít nói, đến quân đội, huấn luyện viên lại nói, “Tham gia quân ngũ không cần nói nhiều, đến lúc ở trên chiến trường, làm ngã vài người là được!” Nhiều năm trôi qua, đã dưỡng anh thành ít nói rồi. Ngẫu nhiên sẽ nói ra mấy lời, cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, nhưng lời ngon tiếng ngọt, anh sẽ không nói. Giống như năm đó, trong đội có đồng đội yêu nhau mười năm cầu hôn bạn gái, đồng đội nói một tràng, anh nghe tới buồn nôn, nổi hết cả da gà, nhưng vẫn tôn trọng. Nam Sơ cũng biết từ miệng anh sẽ không nói những lời đáng tin, biết điều nhún vai một cái không hỏi nữa. Lâm Lục Kiêu đứng ở bệ kính, chờ nước sôi lên, thả mì vào, đậy nắp lên, tay chống ở bên trên, quay đầu nhìn cô, T-shirt rộng rãi màu trắng quần dài màu đen, ngược lại lộ ra thân hình cao lớn của anh. Nam Sơ cũng tựa người vào bàn nhìn anh, càng cảm thấy anh anh tuấn đẹp trai. Trước kia liền cảm thấy rất đàn ông, nhìn như vậy, ngũ quan anh rất đẹp, đặc biệt là cặp mày rậm cùng đuôi mắt hơi hơi nhếch lên. Đại khái gần đây cô mới quay xong một bộ phim. Cô cảm thấy Lâm Lục Kiêu chính là Nghĩa Bạc Vân Thiên tướng quân kia của Liễu Oánh Oánh, trên trán anh có hơi thở cổ kính, bất cứ lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cảm thấy rất giống. Cô mặc sơ mi của anh, cả chân đều lộ ra ngoài, chân dài trắng noãn, thỉnh thoảng còn nhìn thấy quần trong màu đen dưới lớp áo. Cấm kị, kích thích. Lâm Lục Kiêu kéo cô lại, đặt trên bàn kính, cúi đầu hôn xuống, nhẹ nhàng cắn môi mềm mại của cô. Anh tấn công mạnh mẽ, không dừng lại, Nam Sơ bị anh hôn cho cả người nhũn ra, chân suýt đứng không nổi. Cô khó khăn quay sang bên cạnh trốn, thở nhẹ. Anh cười xấu xa, ở bên tai cô nói: “Trốn cái gì? Hử? // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3469071.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3469071.png" data-pagespeed-url-hash=1118413436 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>