Người con trai ấy
Chương 15 : Tình huống bất ngờ, gia cảnh
Hây gặp lại rồi cả nhà, tiếp nha, tập này mong một số girl nhà mình đừng ném đá người ta nha. Hôm nay nói sao nhỉ, hơi nhạy cảm một chút thông cảm.
Bây giờ tầm đầu tháng 12 cũng sắp thi học kì rồi nhỉ, mấy anh em còn ngồi trên ghế nhà trường thì cũng biết thời điểm này học như thế nào nhỉ. Đâm đầu vào học là một việc quá bình thường đối với mọi người là hình ảnh quen thuộc nhưng riêng với lớp 7B huyền thoại thì không, tụi nó có chỗ dựa vững chắc rồi.
Vâng tuổi học thì nhất cóp nhì quay tam xoay tứ chép là thành phần quen thuộc còn lớp 7B thi hành chính sách Đoàn kết đoàn kết đại đoàn kết, thành công thành công đại thành công. Nghe nói vậy hơi khó hiểu nhỉ, đơn giản hóa chút nhá, cả lớp hợp tác cùng quay bài đứa nào cũng điểm cao. Môn nào không quay được cả lớp chép bài một đứa, mà đứa đó thì là ai, Quỳnh chứ ai.
Nhưng nhắc đến mấy nhớ, sao hôm nay Quỳnh lại không đi học ta, không xin phép luôn. Phong đang đi đi lại lại quanh cái gọi là bàn của Quỳnh và Phong. Không biết sao người kia nghỉ, lo quá đi à, nhưng mình là gì của nhau mà lo nhỉ.
Ầy thế là chiều hôm đó Phong tới nhà Quỳnh. Nhà Quỳnh ở riêng biệt lập một khu, trước giờ Phong chỉ tới nhà Quỳnh một lần hôm đánh Liên Minh, hôm nay tới nhà người ta có một mình người ta ngại chứ. Gọi mãi chẳng thấy ai, hắn ta đánh bạo tự mở cửa vào nhà.
-Quỳnh ơi, cậu có ở nhà không, mình vào nhà nhé
Thực sự thì chưa tả nhưng Phong đang nghe thấy tiếng khóc thút thít của ai đó. Nghe rợn người nha. Không sao ma nữ người ta cũng xinh lắm đó nha. Thôi không đùa nữa Phong khi vào nhà thì biết người khóc chính là Quỳnh nhà ta.
-Quỳnh, cậu sao vậy
Không có ai trả lời người đang nói cả, khiến người ta chay vô thảng trong buồng. Anh này vô duyên, buồng con gái mà tự tiện vào. Mà thôi buồng nó không phải buồng mình. Vào thấy Quỳnh mắt mũi tèm lem, khóc suốt à
-Quỳnh ai bắt nạt cậu nói với tớ
-Không phải
-Cậu bị làm sao thế nói với tớ đi
-Không
-Này đừng như vậy nữa nói với tớ đi mà
-Không đâu
-Cậu có nói không hả
-Không nói
-Thôi ngoan, nói tớ biết tớ không nói với ai
-Không nói với ai nhá
Quỳnh đưa ta lên một bàn tay toàn máu ( sao giống phim kinh dị vậy trời ) Phong nhìn thấy giật bắn mình
-Cậu bị thương ở đâu à, sao nhiều máu vậy.
-Có phải tớ sắp chết không hả Phong
-Không sao, để tớ xem nào
-Tớ không muốn chết bây giờ đâu, tớ còn trẻ lắm
Khoan sau khi định thần lại nhìn vết máu trên ga giường, nguồn gốc của nó là từ hạ thân của Quỳnh. Mặt Phong bỗng đỏ rực một mảng. Không phải đây là dì cả đó chứ.
-Mẹ cậu có ở nhà không
-Sao cậu lại hỏi mẹ mình
-Cậu cứ nói đi, mẹ cậu có nhà không
-Mẹ mình, mẹ mình mất rồi
-Mình xin lỗi, mình không nên nhắc đến
-Không sao, nhưng mẹ mình cậu hỏi làm gì
-Đợi mình chút nhá.
Phong chạy sang khu xung quanh, tìm cô hàng xóm nhà Quỳnh, để cô ấy giải thích với Quỳnh chứ Phong chịu. Sau một hồi cuối cùng thì Quỳnh cũng ra
-Cậu không sao chứ
-Mình không sao
Sao lại hỏi người ta như vậy chứ xấu hổ chết được. Thôi đi nàng, đến dì cả cũng không biết, thôi đi chết đi.
-À Quỳnh, cậu ở đây một mình à
-Không, mình ở với cha mình
-……
Hai cô cậu ngồi tâm sự trong một buổi chiều. Thực ra số phận hai người rất giống nhau. Vì sinh Quỳnh mà mẹ Quỳnh chết. Phong cũng không khác gì lắm. Sau khi sinh Phong thì mẹ Phong cũng mắc bệnh tim giờ đang sống thực vật. Nhiều điều hai người rất giống nhau, nói thế nào nhỉ, đồng cảnh ngộ.
Qua chap này đã biết được hoàn cảnh của Quỳnh cũng như Phong. Không biết chap sau là gì ta. Thông báo nho nhỏ, chap sau có một sự tinh nghịch không thể tránh của tuổi học trò nha.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
152 chương
35 chương
100 chương
63 chương
143 chương
17 chương