Người Con Gái Mang Tên Tuyết

Chương 22 : Gặp lại

Trên đường phố rộng lớn, thỉnh thoảng có vài chiếc xe hơi sang trọng đi lại, cũng có những chiếc xe đạp vô tư hồn nhiên chạy bon bon trên vỉa hè, rồi vài chiếc xe hàng con xinh xắn chở một xe lớn hoa, theo gió, những cánh hoa rơi xuống, thả mình phiêu du trong gió, nhìn nó, cứ như là một cơn mưa hoa, từng cánh hoa, như là từng hạt mưa, đang rơi vào mắt, vào tâm, vào lòng ai đó. Chiếc xe đen quẹo vào tấm bảng xanh, trên tấm bảng có ghi lời chào đón, đón chào những du khách, những con người đã đến với thành phố ngàn hoa, và xuất hiện trước mắt người ngồi trong xe, là cả một thành phố nhộn nhịp thân thiện đầy mến khách Thành phố hoa Flower hiện lên trước mắt, tất cả mọi nơi như đang tràn ngập trong nắng ấm, thoang thoảng trong không khí, hương hoa đa vị bao phủ khắp mọi nơi, trải dài, trải dài chỉ thấy những trồi non nhụy vàng. Những làn gió dịu nhẹ làm mơn trớn lòng người, con người ở đây, trên môi, nụ cười như luôn hiện hữu, dường như, đây chính là thế giới thần tiên trong những câu truyện cổ tích kể lại. Người ngồi trong xe nhìn những cánh hoa đang bay trong gió, không chỉ là một màu, mà là nhiều màu, nhiều, như những cánh kim tuyến lấp lánh đến chói mắt, dịu dàng đầy ấm áp, và nó, cứ như là một liều thuốc trị thương hữu hiệu nhất. Hai bên đường là những vườn hoa nở rộ, kia là dãy hoa hồng, hoa lưu ly, hoa mẫu đơn, còn có hoa sen, hoa lan, hoa thiên điểu, rồi bên cạnh là hoa đào, hoa mai, đồng tiền thơm ngát, và còn rất nhiều, rất nhiều loại hoa nữa, nhưng tất cả, đều lu mờ trong mắt anh ta, đến khi đi vào sâu hơn nữa, những dãy Tử Đằng nhiều màu sắc hiện lên, trái tim đã chết, không hiểu vì sao lại biết đau. Còn nhớ một ngày, khi đứng dưới bóng đêm lấp lánh, dãy hoa Tử Đằng được kết lại, trao tay ai đó, và khi ấy, lúc nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của em, trái tim, đã đập mạnh đến nhường nào. Xe dừng lại ở một thành phố thu nhỏ, không chỉ còn là những dãy hoa đa sắc đa màu, mà thấp thoáng ẩn hiện, còn là sườn đồi xanh mướt, là những cái cọc trắng đen che ngang với những ngôi nhà gỗ xinh đẹp, những con người đang chăm hoa, tưới nước, thả thú, chăn nuôi, hay chỉ là ngồi trên bãi cỏ xanh tắm nắng. Cánh cửa xe được mở ra, một người đàn ông cao lớn từ trong xe bước xuống, đôi mắt được che đi bằng chiếc kính đen chính hiệu, mặc dù không nhìn thấy cửa sổ tâm hồn kia, nhưng chỉ cần nhìn dáng người thon dài tuyệt mỹ này, cũng có thể biết được người đàn ông ấy có bao nhiêu nam tính và cuốn hút. Anh ta đứng trước một ngôi biệt thự sang trọng, tháo mắt kính ra, sau đó, bước chân trầm ổn tiến vào, theo sau anh ta, là một người thanh niên cầm chiếc áo khoác đen dài sang trọng. Những người làm bên cạnh nhìn thấy người đàn ông, trong mắt ai cũng hiện lên tò mò và để ý, có người biết anh ta, có người lại không, bên tai nhau, họ thì thầm to nhỏ như là một lời hoan ca cho mùa màng bội thu đầy lúa chín. “Cậu chủ tới, vậy là chúng ta lại được nhìn thấy ngài mỗi ngày rồi” “Phải đó, ôi, sao ngài ấy lại càng ngày càng đẹp hơn thế này” “Cậu chủ, đó là cậu chủ sao?” Trên một dải đất cao, cách vài con đường ngoằn nghèo với ngôi biệt thự, một ngôi nhà gỗ hiện ra, bên cạnh nó, là một dãy Tử Đằng tím ngát, mỗi một dãy, đều là những bông hoa chất lượng và đẹp nhất ở thành phố này. Người con gái nằm trên ghế đưa mắt ra nhìn những bông hoa được trồng trong hoa viên, mặc dù là ngắm nhìn, nhưng trong mắt, lại mờ mịt như hồn đang trôi dạt ở phương nào. Đến khi có một ly trà thơm lừng đặt vào tay, hơi ấm nóng hổi như truyền đến da thịt, thì cô gái mới giật mình ngước nhìn, sau đó lại thở nhẹ ra, như là đã bỏ xuống một gánh nặng nào đó lớn lắm. “Chị, chị cần suy nghĩ lại” Lâm Thiên Bảo nhìn Lâm Thư Tuyết, ánh mắt đầy quan tâm lo lắng và bất an, làm sao mà anh ta không lo lắng được, khi Thư Tuyết không muốn phá đi đứa nhỏ này, cũng không báo cho Hạ Lâm Phong biết, chị ấy muốn một mình nuôi đứa bé, muốn giấu cha nó cả đời, chuyện này, thật sự là không hề đơn giản chút nào. Lâm Thư Tuyết không trả lời câu nói của Lâm Thiên Bảo, chỉ nhắm mắt lại, tựa như đang ngủ, nhưng gương mặt, lại khẽ rung động hàng mi, nó, như là đang rớt xuống, những giọt nước mắt không biết đã rơi bao nhiêu lần. Lâm Thiên Bảo hiểu cô rất kiên nghị, nếu đã quyết định, thì chỉ sợ anh ta khó mà xoay chuyển được, nhận ly sữa lại, phủ lên người cô một chiếc khăn to mỏng, thở dài trong lòng rồi mới bước ra. Trong lòng bây giờ, không biết đang có tư vị gì, nhớ lại lúc gặp Thư Tuyết ở bệnh viện, lúc nhìn gương mặt đầy lạnh nhạt, lúc nghe tiếng kêu cứu và nước mắt đong đầy, rồi nhìn máu chảy đỏ tươi xuất hiện trên váy, nhìn cô xanh xao run rẩy nhưng vẫn không kêu đau khi y tá chữa trị vết thương trên đùi cho mình, cứ như vết thương ấy chẳng phải của cô vậy, lúc ấy anh ta cảm thấy, có gì đó đang đè nặng lòng mình, nặng vô cùng. Nhìn người chị kiên cường cứng rắn trong phút chốc lại trở lên lạnh lùng và ít nói, nhìn bên ngoài mặc dù là vô cảm trầm ổn, nhưng bên trong lại che dấu sự yếu đuối đầy đau khổ, vậy mà bản thân lại không làm gì được, ngoài trơ mắt đứng nhìn. Lâm Thư Tuyết nghe tiếng cửa đóng, mắt mới từ từ mở ra, quay lưng lại với cánh cửa, đôi mắt lúc đầu chỉ là vô hồn, nhưng sau đó, đã chuyển thành mơ hồ đầy hơi nước, tay gầy yếu ôm lấy bờ vai mình, cố gắng kìm lại sự run rẩy của da thịt lạnh giá, bên khóe môi, mấp máy run run như đã cố kìm lại tiếng khóc. Nỗi đau cố giấu kín, bây giờ đã hoàn toàn phơi bày, ngỡ rằng bản thân sẽ không thương tổn, nhưng có chăng, chỉ là vết thương ngày càng đục khoét sâu hơn, rộng hơn, đến nỗi không thể nào chữa được, và khi đối diện với nó, lại chân thực hơn bao giờ hết. Đã từng vứt bỏ những suy nghĩ về anh ta trong đầu, từng muốn dối lòng, rằng đối với bản thân, anh ta, chẳng là gì cả, và cô, sẽ không bao giờ phải khóc vì anh ta đâu. Nhưng tất cả điều đó, lại trở thành một chuyện không thể nào thực hiện, vì trong đầu, anh ta luôn hiện ra, trong tim, vẫn luôn in đậm, và vết thương, càng làm cô nhớ anh ta nhiều thêm, cũng như nước mắt, không biết đã chảy bao nhiêu lần. Nếu như không yêu, sẽ không nhớ, nếu như không quen, sẽ không đau, nếu như cô và anh ta trước đây chưa từng gặp mặt, thì chắc hẳn trái tim sẽ không đau, đến nhường này. Gặp gỡ làm chi, khi tương lai quá xa vời, giá như không trao trái tim, chắc có lẽ sẽ không đau đến vậy. Còn nhớ lời hẹn ước, cùng nắm tay đi suốt cuộc đời, còn nhớ đã từng hứa, sẽ cùng ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi cao, nhưng tất cả, chỉ sợ là phù du, vì hiện tại, cô, không thể nào thực hiện được. Vốn dĩ nghĩ rằng, tất cả rồi sẽ được trôn vùi theo thời gian, và dù là yêu đến đâu đi chăng nữa, thì nó, cũng sẽ biến mất dần theo năm tháng, nhưng nào ngờ, bản thân, hóa ra chỉ là lừa mình dối người. Vì trái tim vẫn yêu, vẫn đau, vẫn nhớ, cho dù là đã cố gắng, đã dặn lòng, nhưng tất cả, đều chẳng thể nào thay đổi. Cô vẫn yêu anh ta, người đàn ông ngang tàng bá đạo, vẫn nhớ anh ta, những phút giây chiếm hữu đầy dịu dàng, thậm trí là những lúc hiểu lầm đau đớn, thì hình như, nó lại là khoảnh khắc mà cô nhớ nhất. Có thể là ngu ngốc, khi những phút giây hạnh phúc vui vẻ, lại dễ tan biến hơn là những lúc buồn đau, và những đau khổ tưởng chừng như chỉ mới hôm qua, nhưng nó sẽ in sâu, theo ta suốt cuộc đời. Đau, chưa bao giờ đau đến thế, cho dù là những tháng năm nhung nhớ chưa gặp, thì cũng có trong đó, là niềm vui của kỉ niệm ngọt ngào, nhưng bây giờ, tất cả đã vụt mất, dù là hạnh phúc đến đâu, thì đều bị một phút đau đớn xóa mất, có chăng, trong lòng bây giờ, chỉ toàn đau khổ. Nước mắt không muốn rơi vẫn cứ chảy dài, lăn đầy trên má, nhuộm đẫm mắt ai, nhưng vẫn không phát ra âm thanh nào, dường như là nỗi đau quá lớn, nên tiếng nấc đã bị kìm lại bên cổ họng, chặn lại những đau thương, tưởng như sẽ hủy diệt tất cả. Hé môi nhợt nhạt rung động, như là để cố lấy hơi thở mỏng manh, sống mũi nặng trịch, xót xa, nước mắt bây giờ, đã ướt đẫm gối êm, nó cứ như một con suối nhỏ, lặng lẽ chảy dài vô thức, tham lam hít vào thêm không khí, thì mới có thể không bật ra tiếng khóc được, nặng nề quá, nặng nề đến chết đi được. Đau đến quặn thắt, đến nghẹt thở, rồi tiếng nức nở đã không kìm được mà như nước vỡ tràn đê, tuôn trào trên mảnh đất khô cằn héo úa, phủ vào đó, là màu sắc của hiện thực, nói rằng nó đau, nó khổ biết bao nhiêu. Lâm Thư Tuyết nước mắt chảy dài, tiếng khóc lúc đầu chỉ là chậm chạp, nghẹn ngào, yếu đuối, nhưng sau đó, lại hóa thành nức nở, tắc ngang, dường như là khóc, đối với cô cũng là một khó khăn lớn. Không muốn khóc đâu, vì người đàn ông ấy không đáng, không muốn nhớ nhiều, vì những kỉ niệm chẳng muốn mang theo, nhưng tất cả, đều không rời cô lấy một bước, nhất là đứa con, đang nằm trọn trong bụng mình. Con, con sao, muốn cười, nhưng tại sao nước mắt lại chảy nhiều thêm, cô sẽ làm gì với đứa bé này đây, nó là kết quả của tình yêu không trọn vẹn, là thứ duy nhất còn sót lại của cả một hiện thực phũ phàng hơn bao giờ hết, là minh chứng mà anh ta để lại cho mình, và nó sẽ ám ảnh cô, suốt cuộc đời này. “Hu hu hu … hu hu hu…a…. …” Tim cảm thấy đau quá, nghẹt thở, như đã chết mất rồi, tình yêu, rốt cuộc là gì, mà mang lại, chỉ toàn là vô vọng thế này… Con ơi, mẹ sẽ phải làm gì cho con, khi tình yêu đã trở thành nỗi sợ hãi, khi chính bản thân mẹ, lại yếu đuối như thế này, mẹ sợ, mình sẽ ngã quỵ, suy sụp mà không đứng vững được, vì nỗi đau mà cha con mang lại, quá lớn, quá xót xa. … Hạ Lâm Phong trong bộ vest đen ôm lấy thân hình người mẫu, đứng trên đỉnh cao nhất của thành phố, nhìn qua ống nhòm phóng to, những dãy hoa Tử Đằng hiện lên trước mắt, trải dài như những cánh đồng lúa xa tít trời. Người bên cạnh đứng chờ nãy giờ, thấy anh ta không nhìn ống nhòm nữa mà chỉ khoanh tay nhìn qua ô cửa kính thì mới bắt đầu trình bày nhiệm vụ của mình, trong lòng thầm than may mắn là đã kịp thu thập dữ liệu từ trước. “Thưa chủ tịch, thành phố Flower có ba trang trại hoa Tử Đằng nổi bật nhất, một là Viêm trang, hai là Kỳ trang và thứ ba là Snow trang” Hạ Lâm Phong nghe tên Snow trang, trong đầu lại nghĩ đến cô, tuyết, là những bông tuyết rơi đầy, phủ xuống khắp nơi, cũng như nỗi đau mà cô để lại, đã gieo xuống lòng mình, không biết đến khi nào mới quên, thực sự, là có thể quên sao. “Vậy đến Snow trang” Snow trang là một trang trại không trồng hoa vì mục đích buôn bán, mà nó cũng như những ngôi nhà bình thường khác, có đồi cỏ xanh trải dài, ngôi biệt thự màu trắng bình dị, và hàng Tử Đằng tím tươi mát đang đón mình trong nắng ấm, tất cả, cũng bình thường như những trang trại khác. Chiếc xe đen dừng lại ở đường chính, Hạ Lâm Phong bước xuống, đưa mắt nhìn vào, qua cánh cổng trắng, là cả một khoảng đất rộng bao la. “Có người đã đặt cho ngôi biệt thự này tên là biệt thự băng giá, còn vị tiểu thư sống ở đây chính là công chúa tuyết trong lời đồn, nghe nói vị công chúa ấy cứ như một thiên thần tuyết vậy, lúc nào cũng mặc váy trắng, da thịt trắng tinh, mái tóc đen dài và gương mặt đẹp đến say lòng người” Hạ Lâm Phong không nghe người trợ lý nói nữa, anh ta không cần phải quan tâm cô ta là ai, đưa tay mở cánh cửa cổng bằng gỗ, bước chân bình ổn tiến vào, và trái tim, bỗng nhói đau từng hồi, nó lại nhớ cô, nhớ đến điên đi được. Đi theo con đường nhỏ giữa ngọn đồi xanh, càng lên cao, khoảng cách ngôi nhà càng rút ngắn, có một điều mà chính Hạ Lâm Phong cũng không phát hiện ra, là trái tim đang bị đóng băng kia, hình như đang đập mạnh hơn lúc đầu. Người con gái trước mặt, váy trắng xòe to, tóc dài buông thả, da thịt trắng nõn, hai tay đang ôm con chó nhỏ vào lòng mà vuốt ve, anh ta lại lầm tưởng đó là cô, và vẫn như mọi khi, vẫn bước vội về phía cô mà giữ lại. Nhưng mới chỉ đi được nửa đường, thì gương mặt ấy đã quay trở lại, và tất cả mọi thứ trong giây phút đầu, tưởng chừng như đã đứng im bất động, rồi sau đó, nó lại tiếp tục chuyển động, xoay tròn theo vòng tuần hoàn của thế gian. Cô gái mở to mắt, trong đấy chứa đầy ngạc nhiên nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện, anh ta, cứ như là một vị hoàng tử từ truyện cổ tích bước ra, ánh mắt rõ ràng đang hiện lên sự mơ màng vừa mới hình thành. “Cô chính là chủ nhân ở đây?” Cô gái ngây thơ còn chìm đắm trong mơ mộng, đôi mắt vẫn còn nhìn anh ta chưa rời, cái đầu lúc thì gật gật, lúc lại lắc lắc, không biết là đang suy nghĩ gì, mà chỉ thấy hai đôi má trắng mịn như được đánh phấn hồng rạng rỡ. Hạ Lâm Phong không thích đứng đây nữa, cảm giác chờ đợi lúc đầu không còn, mà chỉ thấy chán ghét cùng hụt hẫng, đưa mắt nhìn thoáng qua hàng Tử Đằng, không nói gì, anh ta xoay người bước đi. Cô gái đứng phía sau thấy anh ta xoay người, muốn lên tiếng gọi lại, nhưng cảm thấy ngại ngùng vô cùng, không biết làm gì khác ngoài dõi mắt nhìn theo, người đàn ông ấy, thật đẹp trai. Hạ Lâm Phong cho xe chạy về còn mình thì đi bộ trên đường, không hiểu vì sao, bây giờ anh ta chỉ muốn ở một mình mà thôi, cảm thấy mọi thứ xung quanh, thật nặng nề vô cùng, cảm thấy nhớ cô, nhớ rất nhiều, nhớ đến nỗi không biết làm thế nào cho vơi bớt. Thư Tuyết, tôi nhớ em, nhớ em quá, tưởng như nỗi nhớ này, sẽ giết chết mất tôi, nhớ em, trái tim, lại thấy đau đớn vô cùng. Trời bỗng dưng chuyển gió, rồi một hạt, hai hạt, rồi vô số hạt mưa rơi xuống, vừa nãy trời còn đang nắng đẹp, mà bây giờ, mưa đã rơi đầy trời. Một hạt mưa chạm xuống mặt anh ta, lạnh lẽo, tê buốt hết cõi lòng, rồi các hình ảnh đã cố lãng quên, lại chợt ùa về như tia chớp, cũng là mưa, cũng là kỉ niệm, có cô nhìn anh ta, mỉm cười, có cô nước mắt đong đầy, quặn thắt tim gan, có cô bên cạnh, dịu dàng êm ái, và nỗi nhớ đang dâng đầy, như muốn nhấn chìm tất cả các giác quan. Và rồi tiếng mưa đổ xuống, như át đi hết những thương tâm tuyệt vọng, ầm ầm vang vọng, che hết âm thanh của đất trời, nhưng lại không thể che được, tiếng trái tim đang kêu gào đau đớn. Trong cơn mưa, dưới những hạt mưa nặng hạt đang trút xuống, có một người đàn ông, toàn thân ướt sũng, đôi mắt hiện rõ đau đớn thương tâm, không biết là mưa hay nước mắt, mà đong đầy hiện hữu trong đáy mắt, hình ảnh này, đã đập vào mắt ai đó, như đang đẩy sâu vào, nhát dao đã cắm sẵn trong tim. Lâm Thư Tuyết ngồi trong chiếc xe ô tô đậu bên đường, đôi mắt mở to nhìn người đàn ông trước mắt, trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ, anh ta, tại sao lại ở đây. Như không có gì, quay mặt vào trong xe, lấy lại hết bình tĩnh ban đầu, dấu đi tiếng trái tim đang đập mạnh, giọng vô cảm phát ra. “Thiên Bảo, chạy đi” Lâm Thiên Bảo nhìn qua kính, anh ta đã cố tình dừng lại, hy vọng chị ấy sẽ nghĩ kỹ, nhưng nào ngờ, chỉ thấy trong đôi mắt kia, vẫn chỉ là hờ hững như vô hồn. Khi chiếc xe từ từ lăn bánh, thì người đàn ông đang chuyển nhẹ bước chân đột nhiên ngã sụp xuống, cô gái váy trắng đứng phía xa thấy vậy vội vàng cầm dù chạy lại, cô ta không ngoài ai khác, chính là cô gái vừa nãy. “Anh gì ơi, anh có sao không, anh hãy tỉnh lại đi” Cô gái còn đang cố gắng lay tỉnh anh ta dậy, nhưng vẫn chỉ thấy anh ta im lặng như lúc đầu, đang không biết làm gì, thì đột nhiên có chiếc xe dừng ngay bên cạnh. Lâm Thư Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thiên Bảo mở xe bước xuống, mắt hơi thoáng nhìn ra ngoài, thấy cô gái bên cạnh rất lo lắng mà lay người anh ta, làm như là đã quen lâu lắm rồi, anh ta ta có bị làm sao, cũng không liên quan gì đến cô, nhưng tại sao anh ta lại bị như vậy, anh ta bị bệnh gì sao. Lâm Thiên Bảo nhíu mày nhìn cô gái đòi theo, không biết làm gì ngoài cho cô ta ngồi lên ghế bên cạnh mình, Hạ Lâm Phong, anh tốt nhất nên biết ơn tôi đấy, đừng gây thêm phiền phức gì cho tôi nữa. “Anh gì ơi, dù gì đồ tôi đã ướt rồi, anh cứ để tôi ngồi dưới với anh ấy cũng được mà” Cô gái như muốn nói gì thêm, nhưng nhìn nét mặt khủng bố của anh ta, là vì lần đầu bị người ta dọa nạt, nên chỉ biết ậm ực im lặng, mắt vẫn không quên luyến tiếc mà nhìn xuống phía dưới. Nhìn xuống hàng ghế đằng sau, thấy người con gái gương mặt lạnh tanh ngồi yên mà không quan tâm đến người đàn ông đang ngất đi bên cạnh, rõ ràng là có ý chẳng liên quan đến mình, mặc dù là không muốn, nhưng nhìn anh ta lung lay như sắp té, vẫn không kìm được mà yêu cầu. “Chị có thể giữ anh ấy lại không, em sợ anh ấy sẽ ngã mất” Lâm Thư Tuyết không thèm để ý mà nhìn ra ngoài, cho dù gương mặt đang vô cảm, nhưng bàn tay đang run rẩy phía dưới đã tố cáo tất cả. “Kít” Như để chứng minh lời nói của cô ta là đúng, chiếc xe đang yên lành bỗng ngoằn ngèo rồi phanh gấp, ngay sau đó, là hai lời nói cùng lúc vang lên. “Đó, chị phải giữ anh ấy lại” “Lâm Thiên Bảo, không biết lái xe thì xuống đi” Lâm Thiên Bảo cười ngượng, nhưng vẫn chứng nào tật lấy, xe mấy lần vẫn nghiêng ngả thắng gấp, làm Lâm Thư Tuyết mặc dù là tức, nhưng đôi tay vẫn theo phản xạ mà giữ lấy người đang nằm lại. Đến khi chạm vào da thịt của anh ta, cảm nhận sự lạnh lẽo còn hơn chính trái tim mình, một cảm giác nhói đau dâng trào, làm bản thân không kìm được mà run nhẹ, như là chính mình đang phải chịu đựng nỗi đau của anh ta vậy. Hạ Lâm phong, tại sao anh lại xuất hiện trước mặt tôi, mà lại còn đau khổ như vậy, tôi cứ ngỡ rằng suốt cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, nhưng nào ngờ, anh lại xuất hiện, như thế là sao chứ. Cô gái ngồi trên ghế đầu vô tình quay xuống, nhìn thấy cô gái kia vẫn như vậy, vẫn bày ra gương mặt lạnh lùng không quan tâm, nhưng đôi tay, đã đưa ra để giữ người đàn ông ấy lại, mà người đàn ông ấy, lại tựa đầu dính sát vào bàn tay cô, như là đã tìm được hơi ấm vậy, không hiểu tại sao khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô lại thấy hai người họ dường như là đã quen biết từ trước rồi, hòa hợp đến khó hiểu. Lâm Thư Tuyết ngồi trên xe, nhìn Lâm Thiên Bảo cùng bác sĩ đỡ Hạ Lâm Phong xuống, còn cô gái kia thì vội vàng chạy theo sau, đôi tay trống rỗng, đang run run lạnh lẽo, lạnh còn hơn cảm giác chạm vào anh ta khi nãy. Không hiểu cái đang có là gì, chỉ thấy lòng, lại nặng nề hơn bao giờ hết, dường như sự hận thù ngày xưa, đang được hình ảnh cấp cứu kia xóa đi hết, và nước mắt, đã không kìm được mà chảy xuống, rơi đầy trên đôi tay lạnh lẽo. Tiếng khóc nghẹn ngào, nức nở theo sau đó rớt xuống, trong không gian chật hẹp, nó cứ như một lời than vãn uất ức bị tắc nghẹn, não nề đầy thương tâm, còn dai dẳng, vang vọng mãi trong bóng tối chật hẹp này. Lâm Thiên Bảo sau khi hoàn tất hết tất cả, nhìn Hạ Lâm Phong trong phòng bệnh, muốn chạy lại một chút, nhưng điện thoại trong túi đã reo lên, không thể làm gì ngoài bước đi, trước khi rời xa, anh ta không quên để lại một hy vọng. “Tôi tên Lâm Thiên Bảo, người con gái vừa ngồi phía dưới là Lâm Thư Tuyết, nếu có chuyện gì, cô hãy gọi điện theo số này cho tôi, tôi quen với người kia, nhờ cô trông chừng anh ta một chút nhé” Người con gái kia gật đầu lấy lệ, đôi mắt vẫn đầy lo lắng nhìn vào trong, không hiểu vì sao vừa mới gặp người đàn ông kia, thì cô đã cảm thấy thương anh ta rồi, có lẽ, đây là định mệnh chăng. Lâm Thiên Bảo cùng Lâm Thư Tuyết vừa về đến nhà, thì Lâm Thư Tuyết đã nói ra một câu xanh rờn, khiến Lâm Thiên Bảo cảm thấy níu lưỡi khâm phục chị mình. “Ngày mai chuyển sang Việt Nam, chị muốn về Hà Nội” “Chị, Hạ Lâm Phong rất nguy kịch, chúng ta…” “Chị không quan tâm” “Anh ta bị bệnh tim đó, khéo khi còn phải phẫu thuật, chị đành lòng sao, cho dù là hai người có hiểu lầm, chị cũng không nên tàn nhẫn như vậy chứ” Lâm Thư Tuyết im lặng không nói, ra ý là không cần bàn cãi nhiều, làm Lâm thiên Bảo tức giận, bước chân như dậm xuống sàn nhà mà đi, anh ta bó tay với cô chị ngang ngược này rồi. … Hạ Lâm Phong lúc tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, người đầu tiên anh ta nhìn thấy, lại là người không hề quen biết, cô ta là ai, sao lại ở đây, anh ta bị sao thế này, đầu, thấy nhức vô cùng. Cô gái để ý từ lúc Hạ Lâm Phong tỉnh lại đến giờ, mặc dù là không vừa lòng vì anh ta không quan tâm hay hỏi han gì mình, nhưng vẫn lên tiếng hỏi thăm. “Anh có đau ở đâu không?” Hạ Lâm Phong mặt lạnh lùng nhìn cô gái, ánh mắt vô cảm như băng đông kín, nhọn hoắt và thâm trầm, giọng khàn khàn vang lên, lời nói phát ra, như một gáo nước lạnh từ đá chảy ra, tê buốt lòng ai. “Cô có thể đi rồi” Người con gái mở to mắt nhìn, chuyện gì chứ, trên đời lại có người như vậy sao, cô dù gì cũng cứu anh ta, mà anh ta lại không biết ơn, còn muốn đuổi cô đi nữa sao. “Anh…” Hạ Lâm Phong quay đầu đi hướng khác, mắt nhìn ra ngoài ô cửa kính, trong đầu, miên man suy nghĩ gì đó không rõ ràng, không hiểu vì sao, trong phút giây nào đó, anh ta lại cảm giác được ấm áp của cô, rất gần, gần đến chân thật. Người con gái nhìn thái độ của anh ta, đùng đùng tức giận chạy ra ngoài, lúc sau cánh cửa lại mở, nhưng người bước vào, lại là quản gia của Hạ gia. “Thưa cậu chủ, có người nói lệ phí đã được thanh toán rồi” “Ai” “Là Lâm tiểu thư, Lâm Thư Tuyết ạ” … Hạ Lâm Phong mặc dù là nhìn trầm ổn, nhưng rõ ràng là đang chờ đợi một điều gì đó, mắt, vẫn cố kiếm tìm bóng hình quen thuộc, đến khi cô gái bước ra, đã chiếm lấy tất cả tầm nhìn. “Xin chào anh, tôi là Lâm Thư Tuyết” Hạ Lâm Phong gương mặt chứa đựng u buồn và lạnh lẽo, xoay người, anh ta bước chân ra ngoài, cảm thấy cuộc sống này, thật chán chường, tất cả, cứ như là một màu đen u tối. Ngỡ tưởng hơi ấm ấy, bàn tay ấy, da thịt ấy, là quen thuộc, nhưng nào ngờ, lại chỉ là ảo tưởng mà thôi, ảo tưởng như thế này, không biết đã mộng tưởng bao nhiêu lần, hiện thực và mộng tưởng, anh ta bây giờ đã không cách nào phân biệt được. Hai người con gái đứng phía sau, đôi mắt hiện lên chút gì đó tội lỗi, lời thì thầm nhỏ nhẹ, không kìm được chứa đựng áy náy và day rứt. “Làm như vậy có được không, thiếu gia mà biết thì…” “Tiểu thư đã dặn, không được làm sai” “Nhưng anh ta, nhìn có vẻ rất đau buồn…” Sân bay quốc tế Flower, Hạ Lâm Phong một thân cao lớn cuốn hút hết tất cả ánh mắt mọi người, bước chân sải dài như người mẫu nam trên sàn cat wallk, nhưng thêm vào, là thâm trầm và cao ngạo của bậc đế vương quyền quý. Tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía anh ta, nhưng trong mắt, lại không chứa đựng bất kì một thứ gì, bước lại phòng chờ của VIP để quản gia lo giấy tờ, chân đang đi chợt dừng lại, trước cánh cửa trắng chỉ một chút nữa là cách ly với thế giới bên ngoài. Đôi mắt lạnh bỗng thay đổi nhìn sang bên cạnh, trong đáy mắt là ngỡ ngàng và bàng hoàng vô cùng, khu vực bước vào trong máy bay của khách, anh ta nhìn thấy, duy nhất chỉ một người, chân chính, hiện thực đến ngỡ ngàng, trái tim trong lồng ngực, đập nhanh như trống dồn, miệng theo thói quen gọi lên tên người yêu dấu, như để xách định đây có phải chăng đang mơ. “Tuyết…” Lâm Thư Tuyết ngồi trong lòng Lâm Thiên Bảo giật mình khi nghe thấy tiếng gọi tên mình, đầu vô thức quay lại, đến khi hai đôi mắt đối diện nhau, thì tất cả thời gian như ngưng lại. Hạ Lâm Phong, sao anh ta lại ở đây?