Người Con Gái Mang Tên Tuyết
Chương 14 : Triền miên
Lâm Thư Tuyết hoàn toàn chìm trong giấc ngủ say, cho dù cửa phòng có mở, dù là có người đang tiến lại phía mình, dù có tiếng trái tim đang đập mạnh của ai đó, thì cô vẫn ngủ ngon lành. Cho đến khi người bị ai đó ôm vào, nụ hôn nồng đậm hơi thở nam tính chiếm lĩnh hết khoang miệng và những cái vuốt ve nóng bỏng khắp da thịt làm cô run lên từng hồi thì mới bừng tỉnh mà mở to mắt nhìn.
Đập vào mắt là hình ảnh Hạ Lâm Phong nằm trên mình, toàn thân nồng nặc mùi rượu phả trên mặt cô, hương rượu đậm chất nam tính nhất thời làm cô choáng váng, còn có nụ hôn nồng nhiệt cuốn lấy đầu lưỡi đang ngủ yên, tất cả đều diễn ra quá bất ngờ đến không kịp phòng bị.
Hạ Lâm Phong không thấy Lâm Thư Tuyết phản ứng, càng lớn mật hơn nữa mà đưa tay luồn vào chiếc váy ngủ mỏng manh, vuốt ve da thịt ngọt ngào mát lạnh, theo đó, nụ hôn cũng sâu đậm mãnh liệt hơn bao giờ hết, tựa như trong nụ hôn, có nước dành cho người đang khát, có lửa cho người lạnh run và có hơi thở cuối cùng cho người sắp chết.
Lâm Thư Tuyết lúc đầu phản ứng không kịp nên chỉ biết hóa đá tiếp nhận tấn công của Hạ Lâm Phong, mãi đến khi bàn tay nóng rực chạm vào da thịt mình, toàn thân không kìm được rùng mình liên tục, đầu như nổ tung một tiếng, thì cô mới lấy lại tinh thần mà vội đẩy Hạ Lâm Phong ra, lời kháng cự ấp úng không trọn vẹn dưới nụ hôn đầy lửa nóng.
“Dừng…um…dừ…u…ng...um…”
Hạ Lâm Phong như không để ý đến phản kháng của Lâm Thư Tuyết, anh ta vẫn tiếp tục đòi hỏi nụ hôn sâu của mình, tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần phía mình hơn, để cô có thể cảm nhận được trái tim đang đập mạnh loạn nhịp của anh ta. Lưỡi vẫn kiếm tìm cái lưỡi đang lẩn trốn kia, quấn lấy, dây dưa, mút liếm, nụ hôn phát ra nhiều âm thanh ướt át đầy nóng bỏng.
Lâm Thư Tuyết lúc này quả thực bối rối, bối rối khi trốn tránh nụ hôn hoang dã nóng rực đang chiếm lấy môi mình, bối rối vì không biết chạm vào đâu để đẩy thân thể rắn chắc nóng rực đang đè mình ra kia, bối rối vì nhất thời đã chìm đắm trong đó mà mất đi lý trí ban đầu.
Hạ Lâm Phong bỗng nhiên xuất hiện, đột ngột cướp lấy môi cô, toàn thân nóng rực, hơi rượu tràn đầy, còn có những cái vuốt ve dịu dàng nóng bỏng, quả thật làm cô ngạc nhiên không kịp phản ứng.
Hạ Lâm Phong lúc này rất khác, hoàn toàn không giống thường ngày, anh ta dịu dàng dụ dỗ, yêu thương đong đầy với đòi hỏi chiếm hữu mạnh mẽ, liệu có phải là vì men rượu, nên anh ta đã mất đi lí trí thường ngày, anh ta là đang say sao, nghĩ đến đây, Lâm Thư Tuyết không biết từ đâu có đầy năng lượng mà đẩy bờ vai rắn chắc kia ra.
Hạ Lâm Phong còn đang chìm đắm trong nụ hôn, nhất thời bị Lâm Thư Tuyết đẩy ra, không kịp phòng bị, dời khỏi môi cô, đôi mắt đen sâu nhìn chằm chằm gương mặt thoáng hồng của người dưới thân.
Lâm Thư Tuyết bị Hạ Lâm Phong nhìn, không hiểu vì sao lại trốn tránh ánh nhìn nóng rực của anh ta, cảm thấy đôi mắt anh ta như có lửa đang rực cháy, còn có hơi thở nóng rực đang phả lên mặt mình, tim trong lồng ngực đập loạn nhịp như trống dồn, cố gắng lấy lại tinh thần, quay mặt đi hướng khác cô lên tiếng.
“Anh say rồi, về phòng đi”
Hạ Lâm phong nghe Lâm Thư Tuyết nói, cũng không vội trả lời lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt đang ngại ngùng tránh né, anh ta không biết mình có say hay không, không biết mình làm như thế này liệu có được không, anh ta chỉ biết một điều, anh ta phải có được cô, nếu không, anh ta sợ sẽ mất cô mãi mãi.
Đưa tay chạm lên mái tóc mềm, đôi mắt yêu thương mê đắm mãi ngắm nhìn, cúi đầu, bên tai cô, anh ta thỏ thẻ lời nói yêu thương, theo đó, hơi thở nóng rực như vuốt ve cái tai đã ửng hồng, nhẹ liếm lấy, gặm cắn, kiêu gợi đến từng nơi của cái tai nhỏ đã ửng hồng.
“Anh không say, anh muốn yêu em, muốn em có con của chúng ta, ngoài em ra, anh không muốn ai khác, Thư Tuyết, hãy đồng ý được không?”
Lâm Thư Tuyết mở to mắt nhìn, câu nói vừa rồi của anh ta đã làm cô đứng người, tim đập mạnh một nhịp, không kìm được mà hít vào một ngụm khí lạnh. Hạ Lâm Phong, anh ta bị điên sao? Có phải anh ta uống rượu say quá hóa khùng không? Đang muốn đẩy người khùng điên này ra, thì đôi tay chợt khựng lại, tim bỗng nhói đau khi nghe thấy lời nói vừa phát ra.
“Đừng dời xa anh, xin em, Thư Tuyết, anh không thể nào sống thiếu em.”
Hạ Lâm Phong trước mắt cô, mái tóc đen như mực, bồng bềnh ôm sát gương mặt đầy quyến rũ, môi mỏng hẹp dài khiêu khích, mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm mắt cô, trong đó, hình như vừa rơi ra một cái gì đó, nóng rực bỏng rát da thịt, làm tim, trong giây phút đó như nghẹn lại.
Cái gì vừa rớt xuống mặt mình, vì sao lại nóng đến thế, vì sao khi nhìn vào đôi mắt này, tim lại thấy nặng nề đến vậy, ở đấy, có bi thương đau đớn đang lấp đầy, có mong ước chờ đợi đầy thương cảm, còn có cái gì đó làm quặn thắt tim cô, làm cô không kìm được mà đưa tay ra chạm vào đôi mắt ấy.
Có phải chăng là cô đã thua, phải chăng chính mình đã nhận ra, nhưng vẫn cố tình trốn tránh lời trái tim muốn nói, phải chăng trong giây phút nào đó, cô cũng vô tình nhớ đến đôi mắt này, nhớ đến người đàn ông đang nhìn mình một cách say đắm như vậy, và phải chăng, cô đã yêu.
Hạ Lâm Phong cầm lấy tay cô, cúi đầu, đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay ấy, sau đó nghẹn ngào cúi xuống môi cô,dịu dàng phát ra lời nói dụ hoặc, cùng lúc đó nhanh chóng cuốn lấy môi cô, bắt đầu cho những trầm luân say đắm.
Lâm Thư Tuyết không đáp lại nhưng cũng không từ chối, cô đưa mắt nhìn anh ta, sau đó, mới lặng lẽ nhắm lại, Hạ Lâm Phong, nếu tôi cũng thua, thì tôi sẽ xem như đây là bí mật của riêng tôi, tôi sẽ giấu nó, sâu kín ở một nơi nào đó, để anh, nếu có đủ tự tin và can đảm, thì hãy đi tìm ra nó.
Hạ Lâm Phong bắt đầu bằng một nụ hôn nhẹ nhàng chập chạp, nâng niu hai cánh môi, tách nhẹ hàm răng trắng, luồn lách kiếm tìm hơi thở, mút lấy chiếc lưỡi non mền, tận hưởng những gì ngọt ngào nhất của cô, tay đồng thời cũng vuốt ve da thịt mát lạnh.
Nhưng chẳng mấy chốc, nụ hôn bắt đầu thay đổi, có nhanh, có mạnh, có đòi hỏi sâu sắc đầy mãnh liệt, Hạ Lâm Phong tìm kiếm đào bớt tất cả khoang miệng cô, gặm cắn mà mút lấy,hơi thở càng ngày càng tăng lên, chứa đựng gấp gáp muốn bùng nổ.
Lâm Thư Tuyết hít mạnh một hơi, cổ họng khô khốc hứng chịu nụ hôn nóng rực kéo dài của Hạ Lâm Phong, làn da theo những cái vuốt ve cũng nóng dần lên, như muốn thiêu cháy da thịt cô, làm mồ hôi, thoáng ẩn thoáng hiện tiết ra đầy nóng bỏng, cảm tưởng sẽ chết ngạt vì nụ hôn này nếu Hạ Lâm Phong không buông tha.
Hạ Lâm Phong nhận thấy cô không chịu được nữa, từ từ tách nhẹ môi ra, luyến tiếc mà mút lấy môi mềm, nhìn vào gương mặt đã đỏ ửng và đôi mắt thấp thoáng sương mờ, tim trong lòng ngực đập mạnh, hơi thở như nặng thêm, gấp gáp đầy áp lực, anh ta không biết làm gì hơn ngoài cúi xuống, cướp lấy môi cô một lần nữa.
Nụ hôn lần này không dài như trước, nhưng lại nóng bỏng hơn nhiều, nó kéo dài, từ môi, xuống cằm, xuống xương quai xanh và dừng trên nơi nhấp nhô mờ ảo, thoáng chốc không khí như bị hâm nóng toàn bộ.
Chiếc váy mỏng không biết được tháo ra như thế nào, chỉ thấy trong không khí, làn da trắng nõn, mát mịn, thân hình gợi cảm mỏng manh đang từ từ hiện ra, vùng tuyết trắng đẫy đà tròn trịa, nơi bí ẩn ngượng ngùng đang che đậy tỏa hương quyến rũ động lòng người, làm bất cứ ai cũng muốn trầm luân trong đó.
Hạ Lâm Phong nuốt ngụm khí khan, cổ họng khô khốc nóng rực, tim trong lồng ngực, đập mạnh một nhịp, nhìn thấy làn da này, thân thể này, còn có gương mặt đang đỏ ửng kia nữa, anh ta cảm thấy người như muốn nổ tung, vỡ tan với cảm xúc đang có.
Người con gái trước mắt, yếu mềm, mỏng manh, dịu dàng non nớt, mái tóc đen dài buông xõa, thỉnh thoảng chạm vào da thịt anh ta, làm trái tim run lên từng nhịp một, đôi mắt mơ màng bối rối, cánh môi đỏ mọng hé mở, còn có mi cong run run đầy yếu ớt. Tất cả đều như một hồi trống to, đập tan hết suy nghĩ trong đầu, chỉ còn lại mê đắm triền miên ngắm nhìn.
Lâm Thư Tuyết cảm nhận ánh nhìn nóng rực của Hạ Lâm Phong, toàn thân run lên, đôi mắt ngại ngùng né tránh, đưa tay muốn che đậy một nơi nào đó, nhưng lại không biết đặt ở chỗ nào. Trong mắt ngấn ngấn lệ rơi, thẹn không biết làm gì hơn ngoài che đi hai mắt mình, tim trong lồng ngực, cảm tưởng đã nổ tung, người như đang bị đôi mắt kia thiêu đốt.
Đưa tay kéo xuống hai tay đang che đi đôi mắt đẹp, đặt một nụ hôn lên trán, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, do dự rồi từ từ đặt tay lên vùng ngực đẫy đà, nhận thấy người con gái trong lòng đang run lên, tiếng rên rỉ phiêu tán thoát ra, sự tà ác từ từ trỗi dậy, tay cũng bắt đầu chuyển động trêu trọc.
Xoa nắn nhẹ nhàng, bóp lấy và niết nhẹ, từ từ, những động tác càng chất đầy hương vị tình dục, hai ngón tay cầm lấy nụ hòa nhỏ, nắn nhẹ bóp lấy, hơi thở trong thoáng chốc, đã tăng lên nặng nề.
Miệng khô khốc đặt xuống vùng ngực trắng mịn một nụ hôn nhẹ, tay vẫn nâng niu vùng ngực bên kia mà an ủi, để nó không phải chịu thiệt với sự ôn nhu được tận tình chăm sóc của người khác, tay vừa làm, miệng cũng không ngừng mà chiếm lấy nơi giải nhiệt tốt nhất bây giờ.
Trong không gian, tựa như khí nóng đã dâng lên cực độ, hình ảnh ôn nhu tham lam đòi hỏi đầy hoang mĩ, kích tình, kiêu kích đến cực điểm, gây cho người nghe, phải cảm thấy thẹn đến tận cùng xương tủy, âm thanh đủ để xua đuổi bất kì một điều gì đó, ướt át đến phiếm tình.
Khoang miệng vẫn liếm lấy, hôn lấy vùng đẫy đà để yêu thương, tựa như là đang từ từ thưởng thức một món ăn tuyệt mĩ nào đó, mà sợ nếu tham lam quá, nó sẽ hết từ lúc nào không hay, nhưng tất cả sự dịu dàng này đều biến mất, khi ngọn lửa nóng đang phun trào trong lồng ngực kia đã cuốn bay tất cả.
Bờ môi dừng trên nụ hoa nhô cao, trải dài lên đó nụ hôn nóng bỏng, chạm vào đỉnh anh đào mềm mại, môi tiếp xúc phần non mềm như sữa, tim rung đập thật mạnh, hơi thở nóng như sẽ thiêu đốt nụ hoa anh đào mỏng manh. Lúc đầu là hôn nhẹ, sau đó thèm khát mà ngậm lấy, ray dưa, mút liếm, làm người con gái dưới thân, run lên theo từng động tác của anh ta, rất nhanh sau đó, âm thanh kiều mị không kìm được mà thoát ra.
“Um…ưm…”
Toàn thân Lâm Thư Tuyết trấn động, nghe thấy âm thanh dâm mĩ ướt át đang phát ra, toàn thân như quả cà chua chín, hai mắt ngấn nước mờ ảo đến dụ tình, môi hé mở, thở dốc đầy nghẹn ngào trước hành động bạo gan của người phía trên.
Đến khi nụ hoa bị mút thật mạnh, gặm cắn dây dưa đến nóng bỏng, hai tay không kìm được mà bám chặt bờ vai của anh ta, cảm nhận được hơi thở nóng hổi đang phả trên da thịt mình, những nụ hôn đầy chiếm giữ. Còn có khoang miệng đang ngậm lấy nụ hoa trước ngực, tà ác mà cắn mút đầy ướt át, hơi thở không kìm được mà phát ra tiếng rên nhẹ nhàng phiêu lãng, người nóng bừng như đang bị ngọn lửa thiêu đốt.
Hạ Lâm Phong nghe thấy tiếng kêu như chim hoàng oanh ngâm vang, người căng cứng, nóng rực đang phun trào khắp mạch máu, miệng cũng gặm cắn hôn duyệt càng nhanh, tốc độ di chuyển mút liếm cũng tàn bạo hơn trước. Trong bụng như có ngọn lửa nào đó đang âm ỉ sục sôi, cuốn đi hết lý trí của anh ta, nụ hôn trên vùng ngực càng hoang dại và tàn sát hơn, những cái vuốt ve cũng mạnh dạn và tham lam hơn trước, đến khi hài lòng dời ra, thì hai nụ hoa đã đỏ ửng ướt át đến mị hoặc, còn có những dấu hôn ngân trên bờ ngực trắng mịn,làm anh ta đã không kìm được mà thở dốc lấy hơi.
Nhìn người con gái đang mơ màng đầy kiều mị, không ngờ nụ hôn kia không làm vơi đi nóng bức, vùng ngực đã bị tàn phá cũng không giải được cơn khát, mà ngược lại, làm anh ta càng muốn, muốn nhiều hơn thế nữa, muốn đến khi không bao giờ thấy đủ.
Mắt đen nhìn người con gái dưới thân, hơi thở nóng như khí lửa phả lên mặt cô, bắt đầu tìm đến nụ hôn để giải khát một lần nữa, anh ta sợ, sợ sẽ không kìm chế được mà làm tổn thương cô, sợ sẽ mất hết lý trí mà chìm đắm trong dục vọng đang gào thét, sợ sẽ điên cuồng mà chiếm giữ lấy cô một cách hoang dã nhất.
Nụ hôn dù là sâu, dù là ướt, dù là nóng bỏng mãnh liệt, dù cái lưỡi vẫn quấn quýt lấy nhau không rời, dù đã tìm được hơi thở ướt át hay nguồn nước giải nhiệt, nhưng lại càng khiến khao khát càng tăng thêm mà không dịu đi một chút nào.
Hơi thở mát lạnh, thơm mát, tiếng kêu rên nhỏ nhẹ cùng với da thịt hai người đang dính chặt lấy nhau càng làm anh ta muốn điên cuồng hơn nữa, tim trong lồng ngực đập mạnh muốn nổ tung, khát khao phun trào trong từng tế bào đang muốn được giải thoát đến cực hạn.
Lâm Thư Tuyết bây giờ hoàn toàn chìm đắm trong mơ hồ, có phải chăng là sự ngây ngô chưa một lần trải nghiệm, hay là vì sự nóng bỏng của anh ta đã quá mạnh mẽ. Mà cô trong lúc này, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì ngoài thở dốc và phát ra tiếng kêu rên thẹn thùng, vì người đàn ông trên người cô xem ra đã không thể nào chịu đựng được, mà đang tìm kiếm vùng đất chưa một ai đặt chân bước đến, tiếng kêu rên phát ra cao giọng khi ngón tay ai đó đang bạo gan vuốt ve nơi bí mật.
“A…đừ…đừng…hộc...um…”
Hạ Lâm Phong hơi thở gấp gáp, nóng rực, kèm theo mồ hôi đang tích đầy thái dương, ôm cô vào lòng, anh ta cố gắng nhẹ nhàng vuốt ve xoa dịu nơi chặt khít, có thể cảm tượng được các mạch máu của anh ta đang run lên, đập liên hồi, hiện rõ lần đầu tiên phải chịu đựng của mình.
Lần đầu anh ta phải chịu đựng trước ham muốn của mình, lần đầu anh ta yêu thương vuốt ve thương tiếc với người con gái trên giường, lần đầu ôm hôn, lần đầu biết chú ý đến cảm xúc của người khác, lần đầu tiến vào một cách chân thật mà không bao bọc một thứ gì, lần đầu muốn một người như vậy…Tựa như sẽ mãi không bao giờ thấy đủ, lần đầu của anh ta, tất cả đều dành cho cô, dành cho người con gái đang trong vòng tay mình.
Khi bị ngón tay kia chạm vào, đầu óc Lâm Thư Tuyết mơ hồ còn chìm trong những nụ hôn đã hoàn toàn tỉnh táo, kéo về thêm là sự ngượng ngùng đầy bối rối hoảng sợ.
Có thể cảm nhận được hơi thở càng ngày càng nóng của anh ta, cảm nhận được những giọt mồ hôi đang chạm vào da thịt mình nóng rực ra sao, cảm nhận được nhịp tim đang đập như trống dồn và càng cảm nhận rõ hơn ngón tay tà ác đang vuốt ve mình.
“Đừng…um…đừng …”
Hạ Lâm Phong ôm siết cô vào lòng, tay phía dưới vẫn nhẹ nhàng chậm chạp an ủi, cắn răng, thở dốc, hít vào một hơi, sau đó mới nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cao, cố gắng lấy hơi, giọng khàn khàn đầy tình dục dỗ dành.
“Rất nhanh, không sao cả”
Lâm Thư Tuyết quả thật thẹn không thể nào chịu được, gương mặt vì không chịu được ngại ngùng mà cố tình che dấu dưới bờ vai rộng lớn, trong đó giấu diếm một gương mặt đang ngập tràn mơ hồ, nhất là đôi mắt long lanh đầy ắp sương mờ và đôi môi đỏ mọng hé mở thở dốc.
Hạ Lâm Phong lúc này mới dời nơi nhạy cảm của cô, nhìn người con gái đang che mặt trong lòng mình, hít vào một hơi, anh ta yêu thương đỡ đầu cô ra, vuốt ve mái tóc mềm và cả người như hóa đá khi nhìn thấy gương mặt quyến rũ đầy kích tình trước mắt.
Đôi mắt, cái mũi, mi cong, mày dài hay môi hồng đỏ thắm, anh ta không biết vì cái gì, mà khi nhìn thấy cô như thế này, anh ta như bị mất hồn trong cảnh sắc đó, hoàn toàn không làm chủ được mà mạnh mẽ cúi xuống cướp lấy môi cô, đồng thời cũng vuốt ve hai cánh hông để bắt đầu cho sự chiếm hữu mãnh liệt.
Anh ta không thể chịu đựng thêm phút giây nào nữa, anh ta cần cô, cần cô yêu thương và xua đi những nóng bỏng đang muốn đốt cháy ruột gan, cần cô trong lúc này, xoa địu đi những ham muốn mà trước đây chưa từng có, anh ta cần người con gái này.
Dịu dàng nâng chiếc eo nhỏ nhắn, không kìm chế được mà hít vào một hơi, thở dốc loạn nhịp, tim đập mạnh nhanh, hồ hôi chảy dài, đôi mắt tối đen, mạch máu rung đập nổi lên gân xanh, toàn thân tản ra hơi nóng nam tính mê người. Anh ta từ từ cúi xuống, như nâng niu trân trọng mà yêu thương tiến vào, lập tức, đáp lại hành động ấy là tiếng cao ngân thét lên ngay sau đó.
“A…”
Trong giây phút nghe thấy tiếng thét lên, tim trong lồng ngực như ngừng đập, lòng bỗng nhói đau vô cùng, yêu thương cúi xuống, đặt nụ hôn lên trán cao đã tích đầy hồ hôi, đôi mắt đang long lanh ngấn lệ và làn môi đang run rẩy cắn chặt vào nhau như kìm giữ tiếng kêu rên, anh ta dịu dàng dỗ dành.
“Rất nhanh sẽ không đau nữa, nín đi, Thư Tuyết”
Nước mắt Lâm Thư Tuyết đọng lại trên viền mi, mơ hồ mờ ảo như sương khói, gương mặt đỏ ửng dính đầy mồ hôi, môi đỏ mọng đang bị những cái liếm mút kia xoa dịu, hai tay bám chặt bờ vai trước người, hằn lên trên da thịt, một vệt hồng trải dài đầy ám muội.
Cảm thấy trong người như bị ai đó xé đôi, vết xé ấy, đau xót, nhói buốt, quặn thắt vùng bụng đang chứa đựng một thứ gì đó không phải của mình, mà thứ ấy, lại càng ngày càng trướng đại, chiếm hữu càng nhiều nơi chật hẹp mỏng manh mềm yếu của cô, làm cô như bị cướp đi hơi thở của chính mình, cả người đã bị ai đó chiếm hữu.
Đúng như vậy, Hạ Lâm Phong giờ này đã sắp chịu không được nữa, anh ta sợ không thể kìm được mà kêu lên vì sự thỏa mãn như mồi nhử, làm anh ta muốn tiến sâu hơn nữa, muốn có nhiều hơn nữa, nhưng trước mắt, lại không thể làm gì khác ngoài đứng yêu bất động.
Vùng đất ấy, nóng bỏng, mềm mại đang ôm lấy anh ta, chặt khít như muốn hút anh ta vào tận cùng khoái cảm, làm anh ta chỉ muốn trong lúc này, tiến vào sâu hơn nữa, chiếm được nhiều hơn nữa, anh ta không muốn sự bấp bênh nửa vời này, nó như loại thuốc nghiện đang đứng trước người lên cơn, dai dẳng chập chờn đầy cám dỗ.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
66 chương
91 chương
64 chương
36 chương
106 chương
173 chương
6 chương
42 chương