Người con gái đáng thương " new version"

Chương 6 : Búp bê nhà tudor

- Các cậu có thấy chứ?Vyvy ngồi cầm cái thìa huơ huơ trước mặt bạn bè. Thiên Vũ gật đầu. - Con dấu của nhà Tudor. - Hả? Ý các cậu là sao? Băng Anh hơi kinh ngạc khi nghe đến cái tên Tudor, một gia tộc hoàng gia hùng mạnh đứng nhất nhì Thế giới, có thể nói gia tộc Tudor đang ngang ngửa xấp xỉ tập đoàn K. Mà gia đình Phương Nhi lại trực thuộc một trong vô số chi nhánh của K. - Tớ đã thấy con dấu đó, hơn thế nữa nếu đúng Sion là người của gia tộc Tudor vậy thì tại sao họ lại để con bé ở một biệt thự với 6 người theo hầu. Hơn nữa đồng phục gửi đến cũng.... Vyvy thấy rất kì lạ. Thiên Nam tay xoa xoa cằm suy nghĩ. Anh chàng này trước đây có nghe vài tin được đồn thổi trong giới đua xe (nhà anh ấy là tập đoàn về mô tô, hơn nữa mấy hội đua xe anh ấy tham gia đều có mặt bọn thế giới ngầm) - Trước đây có nghe nói gia tộc Tudor có giam lỏng một con búp bê. - Vậy Sion là con búp bê đó sao? Nhi thoáng sợ hãi, sao lại có chuyện giam lỏng chứ? Gia tộc Tudor có điều gì bí ẩn mà người ta không biết sao? Vyvy vẫn ngồi suy nghĩ. Sion đúng là đẹp giống búp bê thật, đặc biệt lúc cô bé không biểu cảm sắc thái khi nhận bức thư. - Con bé nói sẽ học cùng chúng ta sau kì nghỉ đông nên đến lúc đó rồi hãng hay. - Ừm, phải đó. Vậy là một tuần nghỉ đông trôi qua thật nhanh, Sion ngồi trong phòng nhạc và chơi đàn, từng ngón tay di chuyển nhẹ nhàng tạo lên bản nhạc du dương trầm bổng. Vam đứng ngoài cửa, hắn nhìn cô. - Tiểu thư....đến giờ đi học rồi. - Anh sẽ đi cùng tôi chứ Vam? Sion quay lại mỉm cười hỏi thì Vam lắc đầu. Hắn nhìn cô. - Tôi không được phép ở cạnh cô khi cô đi học tiểu thư. - Ra là vậy. Dù sao hết ngày tôi lại về thôi. Sion mỉm cười, cô khoác thêm cái áo lông thú màu đen đó rồi đi xuống nhà. Lúc nào nhìn Sion cũng mang một màu u tối, ảm đảm. - Tiểu thư đi học vui vẻ. - Ừm, mọi người ở nhà dọn dẹp cẩn thận nhé. Sion mỉm cười làm mấy cô hầu đơ toàn tập. Hiếm lắm mới thấy nụ cười của tiểu thư mà. Sion một mình men theo lối đi của khu rừng đến học viện phía bên kia con suối bắc qua. Một gia tộc đứng nhất nhì vậy mà lại để một tiểu thư một mình giữa khu rừng lớn thế này. - Pandemonium, một căn nhà ma quái, một sự trải nghiệm thú vị, một thử thách tuyệt vời chờ đón chúng ta... Sion vừa đi vừa ngâm nga, mọi đồ dùng học tập của cô đều là đến học viện rồi mới được nhận. Thế nên bây giờ Sion chỉ cần vác người không đến là xong. Tiếng hát êm dịu của cô bé vang vọng khắp không gian nơi này. - Trò thích có một căn phòng Pandemonium sao Tudor? Một giọng nói già nua vang lên làm cho Sion giật bắn mình ngơ ngác quay lại nhìn. Đằng sau cô bé là một ông lão râu tóc bạc rồi, nhìn dị nhất là chòm râu dậm và dài đó. Nhìn ông già này cứ phải liên tưởng đến mấy ông thầy phù thủy già trong những cuốn sách phép thuật cổ đại. - A, cháu chào ông. Sion mỉm cười lễ phép cúi chào, ông già đó hơi ngạc nhiên vì cô bé. - Sion Tudor đúng chứ? - Vâng. Sion gật đầu, ông già từ từ bước đi phía trước, Sion lẽo đẽo theo sau. - Ta sẽ dẫn trò đến thẳng nơi lấy đồ. Xem ra đã vất vả khi bắt trò đi bộ như vậy. - Dạ không có sao, cháu quen rồi. Dù có một mình cháu vẫn ổn vì cháu luôn chỉ có một mình mà. Sion mỉm cười rồi lắc lắc đầu nói. Ông già đó liếc cô bé song tiếp tục đi. Cả hai người im lặng suốt cho đến lúc đặt chân đến cổng học viện Angel đệ nhị. - Chà, nhìn ngoài đời thích hơn cả trên tivi đó. - Trò thích là được. Nào giờ đi lấy đồ thôi. Sion nhanh nhảu bước qua cổng đi theo ông già, một số học sinh nhìn cô bé vì chiếc áo lông kì quặc. Một số đã nhận ra bảng tên của Sion. Họ người thì sợ hãi, người khinh bỉ, đủ mọi thể loại. - Xem ra trò sẽ gặp khó khăn đây, ai cũng ít nhiều biết trò là Búp bê nhà Tudor. - Vậy sao? Cháu nổi tiếng ghê. Sion mỉm cười híp cả mắt lại. Với cô không quan trọng người ta nói gì, chỉ cần trong mắt Thiên Vũ cô là gì mà thôi. Hai người cùng dừng lại ở một nhà kho của học viện. Sion ngây ngô nhìn căn nhà kho này. - Đây là..... - Hôm qua có người gửi toàn bộ đồ của trò đến đây. Mau theo ta vào lấy nào. Và cả hai thầy trò lại đi vào nhà kho, Sion nhìn chiếc thùng cát tông lớn hơn cả tuần trước gửi đến. Mở thùng cát tông ra Sion ngạc nhiên, có một laptop để ghi chép, lưu giữ tài liệu ngoài ra có thêm một phong bì đựng khá nhiều tiền đủ để cô tiêu trong một tuần theo chiều hướng tiết kiệm. Sion cầm mớ tiền lên hơi ngơ ngác rồi thả xuống sau đó ôm cái laptop dạng mini vừa tầm với cô. - Xem ra trò đúng là Búp bê của gia tộc rồi. - Ý ông là sao? - Ở giới thượng lưu ai cũng biết lời đồn về búp bê nhà Tudor. Một cô bé xinh đẹp mê người nhưng chỉ được trưng cất, giam lỏng tại một tòa biệt thự u ám nằm trong rừng sâu không được gặp bất cứ ai, không được gia tộc yêu quý. - Ra là vậy. Sion mỉm cười, cô nhìn ông già. - Nếu cháu muốn đọc sách thì phải làm sao? - Kia, nhìn sang phía đối diện đi. Sion làm theo lời ông già nhìn về phía đối diện đằng sau mình. Cô thấy ở khu đất trống có cỏ mọc xanh tươi, có một hàng cây vòng tròn theo kiến trúc của một tòa tháp cao rất đồ sộ. - Tổng cộng có 20 cầu thang và 800 bậc thang, ngoài ra có một cầu thang đang xây dở. Trò chỉ được phép lên cao lắm là cầu thang số 16, nếu đi tiếp sẽ tự động phát tín hiệu và trò sẽ bị phạt đó. - Oa, chắc nhiều sách lắm. Sion thích thú. Ông già đó cầm tiền cho cô rồi tiếp tục nói. - Ta sẽ đổi thành thẻ để trò dễ sử dụng hơn. - Không cần, để tiền mặt đi. Sion nhìn ông già rồi xoay người bước ra ngoài. Mỉm cười nhìn cô bé ông già cũng rời đi. Đúng là cả một cái thùng lớn chỉ cho một cô bé 16 tuổi đúng hai thứ là tiền và laptop. Không hiểu gia tộc Tudor này ghét Sion đến mức độ nào nữa?