Người Cô Độc
Chương 2
Ruskin đã đang đánh mất chính mình. “Sự tinh tế là đạo đức DUY NHẤT!” ông ta đang gào thét, ngoe nguẩy ngón tay giữa về phía George. Ông ta đang trở nên tẻ nhạt, nên George bỏ mặc ông ta nói dở câu bằng việc đóng cuốn sách lại. Vẫn ngồi trên bệ toilet, George ngó ra ngoài cửa sổ.
Buổi sáng yên tĩnh. Hầu hết bọn trẻ đã đến trường. Kỳ nghỉ Giáng sinh vẫn còn vài tuần nữa mới đến. Nghĩ đến Giáng sinh, George cảm thấy một cơn tuyệt vọng thoáng qua. Có thể ông sẽ làm gì đó điên khùng một chút, lên máy bay đến thành phố Mexico, uống say trọn một tuần và nổi loạn khắp các quán bar. Mày sẽ không đời nào dám làm, một giọng nói chán chường lạnh lùng vang lên.
À, Benny đây rồi, vẫn chiếc búa vung vẩy trên tay. Nó lục lọi trong các thùng rác đang để gọn gàng bên vỉa hè và lôi ra một cái cân dùng trong nhà tắm đã hỏng. George nhìn Benny bắt đầu nện chiếc búa tạ xuống cái cân, vừa đập cho nó dần vỡ vụn vừa giả đò khóc, thằng nhóc đóng vai cái cân đang khóc rống lên vì đau đớn. Ấy vậy mà bà Strunk, bà mẹ đầy tự hào của sinh vật kia, đã thường xuyên hỏi Jim, trong cái rùng mình ghê tởm rằng làm sao anh có thể đụng đến những con rắn chúa con vô hại.
Giờ thì đến lượt bà Strunk xuất hiện trên hiên nhà, vừa lúc Benny hoàn tất cuộc mưu sát cái cân và đang đứng hiên ngang nhìn xuống những mảnh vụn tung tóe. “Đặt chúng trở lại!” bà nói với thằng nhóc. “Đặt chúng trở lại thùng rác! Đặt chúng vào, ngay bây giờ! Bỏ trở lại!” giọng bà lên xuống theo nhịp có chủ ý như một bài hát ngọt ngào. Bà ta không bao giờ quát mắng bọn trẻ. Bà ta đã đọc rất nhiều sách tâm lý học. Bà ta biết Benny đang trải qua thời kỳ hung hãn của nó, đúng theo lịch trình phát triển; như thể nó không thể bình thường và khỏe mạnh hơn được nữa. Bà ta biết rõ rằng cả con phố có thể nghe thấy bà. Đó là quyền của bà để được người ta nghe, vì đây là Giờ của Mẹ. Khi Benny cuối cùng cũng ném những mảnh vỡ cuối cùng của cái cân trở lại thùng rác, bà lại ngân nga theo nhịp “Ngoan lắm!” và mỉm cười quay trở lại căn nhà.
Benny bỏ đi chơi lang thang với ba đứa nhóc khác, hai trai và một gái, chúng đang cố đào một cái hố trên lô đất trống giữa hai nhà Strunk và Garfein. Hai căn nhà của bọn họ nằm tênh hênh ngay mặt tiền giữa con phố, nổi bật, trái ngược hẳn với căn lán riêng tư bên vệ phố của George.
Trong lô đất trống, bên dưới gốc cây bạch đàn già nua, Benny đang giành lấy phần đào bới. Nó tuột bỏ chiếc áo chắn gió rồi ném cho cô bé cầm; nó nhổ nước bọt vào bàn tay, xoa xoa chúng vào nhau rồi nhấc chiếc thuổng lên và bắt đầu đào bới. Chúng như những kẻ truy tìm kho báu ngủ sâu trong lòng đất mà ta hay thấy trên ti vi. Những đứa trẻ nhóc này chưa biết gì khác ngoài việc bắt chước những gì chúng thấy. Sẽ sớm thôi, khi bắt đầu biết nói, chúng sẽ bắt đầu hăng hái mong được góp mặt vào những đoạn nhạc kịch quảng cáo.
Nhưng giờ thì một trong mấy đứa bé trai - có lẽ bởi vì việc đào bới của Benny khiến nó chán cũng như cách mà những dự án hướng đạo sinh của ông Strunk đã khiến Benny chán - bỏ đi khai ngòi khẩu súng đại bác các bon. George đã từng qua gặp bà Strunk về chuyện khẩu súng này, cố giải thích với mẹ của lũ nhóc rằng nó khiến ông phát điên lên được. Nhưng bà Strunk không có ý định chiều lòng ông. Mỉm cười thoái thác, bà nói với George, “Tôi chẳng nghe thấy lũ trẻ gây ồn ào gì cả, chỉ toàn là tiếng động vui tai, khoan khoái của trẻ nhỏ thôi mà.”
Thời gian và năng lượng của bà Strunk sẽ còn cho đến giữa trưa, khi bọn trẻ lớn từ trường trở về.Chúng vào nhà theo từng nhóm một, rồi hầu hết tất cả bọn con trai sẽ ùa ra ngoài cùng một lúc để tham gia vào những giờ giải trí đầy nam tính bằng việc chơi bóng. Chúng hò hét ầm ĩ, gắt gỏng lẫn nhau, rồi đá, rồi nhảy, rồi vồ bóng trong sự náo loạn. Khi bóng chạm xuống đất trong vườn, chúng giẫm đạp lên hoa cỏ, bò lên những tảng đá, phi ầm ầm lên sân hè của những nhà hàng xóm mà không thèm nghĩ đến chuyện sai quấy. Nếu có chiếc xe nào tình cờ đi qua con phố, ắt hẳn phải dừng lại và đợi cho đến khi chúng sẵn sàng để cho nó đi qua; chúng biết lợi thế trẻ con của chúng. Những bà mẹ phải nhốt bọn nhóc nhỏ hơn trong nhà để khỏi bị thương tích. Lũ con gái ngồi trên hiên nhà khúc khích cười với nhau, mắt lúng liếng nhìn đám con trai, và sẵn sàng làm những việc kỳ quái để thu hút sự chú ý của chúng: giả dụ như những đứa con gái nhà Cody cứ không ngừng phe phẩy quạt cho chú chó đen lông xù Hi Lạp, như thể con chó đó là nữ hoàng Cleopatra của sông Nile huyền thoại. Chúng bị ngó lơ bởi chính lũ bạn trai của chúng, vì đây không phải là giờ yêu đương. Những đứa con trai duy nhất để ý đến chúng vào lúc này là những đứa hiền khô, bẽn lẽn, như cậu con trai ẻo lả của ông bác sĩ đang buộc nơ lên những cuộn lông quăn tít của con chó Hy Lạp kia.
Rồi cuối cùng, khi những người đàn ông trở về nhà sau một ngày làm việc, đó là lúc giờ dành cho họ bắt đầu, những trận cầu phải dừng lại. Vì thần kinh của ông Strunk đã chẳng lắng dịu được chút nào sau cả ngày dài cố thuyết phục bà góa phụ đần độn nhưng giàu có quyết định mua mảnh đất, còn tính khí ông Garfein thì sẽ chẳng ổn định chút nào sau hàng giờ chịu đựng sự căng thẳng ở công ty xây lắp bể bơi của ông. Nên họ và các đấng ông bố khác không thể nghe thêm một tiếng ồn ào nào nữa. Vào các ngày Chủ nhật, ông Strunk sẽ chơi bóng cùng các cậu con trai, nhưng đây cũng chỉ là một dự án giáo dục thể chất khác của ông, lịch sự, nghiêm túc và chắc chắn là chẳng vui vẻ chút nào.
Mọi cuối tuần đều có tiệc tùng. Các cô cậu thanh niên được khuyến khích ra ngoài nhảy nhót và tán gẫu cùng nhau, ngay cả khi chúng chưa hoàn thành bài tập về nhà của mình, để người lớn có thể nghỉ ngơi thư giãn, chẳng suy tâm chuyện đời. Bà Strunk đang chuẩn bị sa lát cùng với bà Garfein trong bếp, ông Strunk đang bê bếp nướng ra ngoài sân, còn ông Garfein đang băng băng bước qua bãi đất trống với khay bia rượu và đồ chế cocktail trên tay, miệng bô bô trong hân hoan theo nhạc điệu của Thủy quân lục chiến “Martoonies đến đây!”
Hai, ba giờ đồng hồ sau, khi đã nốc hàng đống cocktails, khi những tràng cười hô hố và những câu chuyện tục tĩu chấm dứt cùng với vài ba cái véo vào mông bà vợ của ông hàng xóm, khi bít tết và bánh ngọt đã nằm yên vị trong bụng, khi Cánh Chị Em - cách mà bà Strunk và các bà nội trợ khác sẽ còn tự gọi chính họ cho đến khi tròn tuổi 90 - đang dọn dẹp, bạn sẽ nghe thấy tiếng ông Strunk và các đức ông chồng khác nói chuyện oang oang và cười đùa trên hàng hiên, lưỡi thì líu lại nhưng đồ uống vẫn không ngừng được rót ra. Những rắc rối kinh doanh của họ đã biến xa ngàn dặm. Giờ thì họ sảng khoái và tự hào. Tự hào vì là những người chủ của mảnh đất Mỹ huyền thoại, vương quốc của cuộc sống tươi đẹp trên địa cầu, nơi mà những kẻ Xô Viết thì chế nhạo, lũ Trung Quốc thì ghét bỏ. Ồ đúng vậy, ông Strunk và ông Garfein rất tự hào về đất nước của họ. Nhưng tại sao giọng họ lại như của những đứa trẻ đang í ới gọi nhau khi khám phá ra một hang động tối tăm chưa ai biết đến, ngày càng lớn hơn, táo bạo và trơ tráo hơn? Liệu họ có nhận ra mình đang sợ? Không. Nhưng họ thực sự rất sợ.
Họ sợ cái gì ư?
Họ sợ những gì họ đang biết chỉ là một bóng đêm mờ ảo bao quanh họ, sợ điều có thể hiện ra bất cứ giây phút nào trước ánh sáng không thể trốn tránh được của những ngọn đèn, mà họ sẽ chẳng có thể tiếp tục tảng lờ chúng đi được nữa. Họ sợ những kẻ tàn ác trong xã hội, sợ phải nhìn người đàn bà quá xấu xí mà lại không chịu phẫu thuật thẩm mỹ, sợ con ma cà rồng hoang tàn thèm khát máu, sợ con quái vật hôi hám không thèm che giấu mùi, sợ sự tồn tại của tất cả những sinh vật xấu xa không dám kể tên.
Bên cạnh rất nhiều loại quái vật ngoài kia, George tự nhủ, họ sợ tôi.
Ông Strunk cố dùng những lời lẽ tàn độc để hạ gục George. Đã không ít lần ông gầm gừ “Pê đê” khi thấy George đi qua. Nhưng, dù sao thì đây cũng đã là năm 1962, đến cả người bảo thủ như ông Strunk cũng chỉ dừng lại ở đó, “Tao chẳng cần biết hắn là cái loại người gì, miễn sao hắn đừng có dây dưa gì đến tao là được.” Ông Strunk nói. Buồn cười là, nếu đánh giá trên tấm ảnh chụp ông Strunk trong bộ đồng phục của đội bóng trường đại học thì cũng khối người sẽ gọi ông là con búp bê di động.
Khác với chồng mình, bà Strunk lại có quan điểm và thái độ ôn hòa hơn nhiều, vì bà được đào tạo trong sự khoan dung, trong tuyệt chiêu hủy diệt của sự dịu dàng. Theo những cuốn sách tâm lý học của bà - tiếng chuông và ngọn nến không còn là cần thiết. Đọc chúng trong nhịp điệu ngân nga, bà bắt đầu trừ tà điều xấu xa không được nhắc đến ra khỏi George. Không có lý do để ghê tởm, không có chỗ cho sự chỉ trích, bà thì thầm. Không có gì là xấu xa chủ tâm cả. Tất cả chỉ vì di truyền và môi trường sống (Xấu hổ thay cho những bà mẹ ích kỷ, nhục nhã thay cho những ngôi trường tư thục Anh Quốc tách biệt nam sinh riêng và nữ sinh riêng!) và sự ngưng trệ phát triển tuổi dậy thì. Kết quả là họ lạc lõng, bị tước đi mãi mãi những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống, họ đáng thương, không đáng trách. Một vài trường hợp phát hiện đủ sớm có thể sẽ khỏi bệnh khi điều trị tâm lý. Còn số còn lại thì - ôi, thật buồn; đặc biệt là khi nó xảy đến với những người thật đáng trân trọng, những người có thật nhiều điểm tốt đẹp để cống hiến cho gia đình và xã hội. Thậm chí họ có là những thiên tài đi nữa, thì các sáng tác vĩ đại của họ cũng luôn bị bóp méo giá trị. Vậy nên chúng ta hãy thấu hiểu, và nhủ lòng rằng, dù sao thì, cũng có những kẻ chống lại Chúa. Mặc dù nó hơi khác một chút, vì họ là những kẻ ngoại đạo hơn là lũ thần kinh. Chúng tôi bạo miệng mà nói rằng, mối quan hệ tình cảm kiểu này đôi khi có thể là đẹp tuyệt vời - nhất là nếu một trong hai người đã chết, hay cả hai thì còn đẹp hơn nữa.
Bà Strunk kính mến sẽ thích thú với cảm giác thương tiếc cho Jim lắm đây. Nhưng, tiếc thay cho bà, bà chưa biết tin gì về Jim; chẳng ai trong số họ biết. Nó xảy ra ở Ohio, và tuần báo L.A thì chẳng thèm màng đến câu chuyện này. George chỉ đơn giản loan tin trong phố rằng các đấng sinh thành của Jim, những người rất thân thiện với ông trong hàng năm trời, đã từ lâu cố gắng thuyết phục Jim trở về nhà và sống với họ; và rằng, trong chuyến viếng thăm gần đây nhất của Jim về gia đình, anh quyết định sẽ lưu lại đó mà chưa biết khi nào sẽ trở về. Mà đúng thực là như vậy. Về phía những con thú, những vật gợi nhắc về Jim đó, George đã phải tống ra khỏi tầm mắt ngay lập tức; ông không thể chịu được ý nghĩ chúng lởn vởn quanh khu vực này. Nên khi bà Garfein hỏi ông có muốn bán những con sáo sậu hay không, George trả lời ông đã gửi chúng về ở với Jim. Thực tế thì, một kẻ buôn thú ở San Diego đã mang chúng đi mất biệt.
Và giờ, cứ mỗi khi bà Strunk hay ai hỏi, George lại trả lời rằng, Jim mới gọi và anh vẫn khỏe. Cho đến khi những lời hỏi thăm của họ về anh ngày một thưa dần. Họ tọc mạch nhưng cũng khá thờ ơ.
Nhưng những cuốn sách của bà sai rồi, bà Strunk ạ, George nói. Trong lòng ta, Jim không phải là sự thay thế cho đứa con trai, anh bạn trẻ, hay cho người chồng, người vợ ta chưa bao giờ có. Jim chưa bao giờ là vật thay thế cho bất kỳ thứ gì. Và xin lỗi bà, chẳng thứ gì có thể thay thế được Jim cả, không có thứ gì, ở bất cứ nơi đâu.
Lễ trừ tà của bà thất bại rồi, bà Strunk ơi. George vừa ngồi trên bệ tiêu nghĩ thầm vừa ngó ra từ hang ổ của ông để ngắm bà Strunk trút túi đựng rác của máy hút bụi vào trong thùng. Điều xấu xa cấm kị vẫn còn ngụ ở đây - ngay trước mắt bà.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
20 chương
133 chương
11 chương
24 chương
42 chương
24 chương
53 chương