Trương Tiểu Nặc hoảng sợ đẩy anh ra, giọng nói run rẫy, gấp gáp:" Đừng, xin anh! Hôm nay thứ bảy, không được! "
Diệp Tử Hàn sững người lại, ngẩn đầu nhìn cô, cô khóc ư?
" Nính ngay tức khắc.
"
Anh rời khỏi người cô, ôm cô đi vào nhà tắm.
Diệp Tử Hàn vừa muốn tháo bỏ quần áo trên người cô nhưng bị đẩy ra.
Trương Tiểu Nặc không kiềm chế được bản thân, đẩy anh ra thật mạnh.
" Tôi tự có thể, xin anh...!ngày hôm nay đừng đụng tôi.
"
Anh mỉm cười khinh bỉ:" Cô nghĩ tôi muốn cô sao? Vậy tôi nói cô nghe, tôi chán cô từ lâu lắm rồi! "
" Rầm! "
Diệp Tử Hàn đóng cửa đi ra ngoài, người phụ nữ chết tiệt!
Trương Tiểu Nặc ngâm mình trong bồn tấm, chà đi những dấu vết của anh để lại trên người, nước mắt rơi từng giọt, từng giọt.
Trái tim cô, chợt đau.
Không biết bao lâu, làn dan trắng ngần cũng nheo lại.
Trương Tiểu Nặc bước ra phòng tắm đã không thấy Diệp Tử Hàn đi đâu, một mình đối diện với bốn bức tường.
Cô mệt mỏi leo lên giường, cả người mềm nhũn không sức lực, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, cô thấy một cảnh tượng thật đẹp.
Cô cùng người cô yêu nắm tay nhau đi trên bãi cát, anh dịu dàng ấn trên trán cô nụ hôn dài, hai người cùng chơi đùa, vui vẻ, hạnh phúc.
Nhưng chỉ trong giây lát, anh lại biến mất khỏi cuộc đời cô, biến mất mãi mãi.
Sợ hãi, Trương Tiểu Nặc tỉnh dậy, giọt lệ còn tụ đang trên khóe mi.
Cô đi ra ban công, ngồi trên ghế nhìn lên bầu trời đầy sao, nhìn về nơi xa thẳm.
Anh...!sống có tốt không? Nặc Nặc sống không tốt, không tốt chút nào, nước mắt theo thế mà rơi xuống.
Trái tim ấy như bị hàng ngàn cây dao đâm vào, máu cứ chảy, rỉ từng giọt, từng giọt.
Trương Tiểu Nặc hai tay để trên ngực, nhắm mắt:" Chúa, xin chúa phù hộ cho anh ấy, mãi mãi vui vẻ, không đau thương.
"
Ánh mắt châm chú nhìn tấm ảnh cưới của cô và Diệp Tử Hàn, dịu dàng xoa lên gương mặt.
Nếu như ngày ấy, tôi không gặp anh, nếu như anh không...
Có lẽ tôi đã không đau đớn như thế.
Chiếc điện thoại rơi xuống đất, Trương Tiểu Nặc chìm vào giấc ngủ.
Trên khóe mi ấy, có giọt lệ rơi xuống...
Thứ bảy, là ngày đau thương nhất trong cuộc đời cô.
[...]
Lúc cô tỉnh dậy, mặc trời cũng đã lên.
Trương Tiểu Nặc nhanh chóng vệ sinh cá nhân, vừa đi xuống bếp liền thấy dì quản gia giấu giấu diếm diếm tờ giấy sau lưng.
" Chào buổi sáng, thiếu phu nhân.
Cháo tôi đã nấu xong, cô vào dùng cho nóng.
"
Cô gật đầu, giả vờ đi tới giật lấy tờ báo bà đang cầm.
" A, đừng xem! "
Trong báo, người đàn ông âu yếm hôn người phụ nữ trong xe.
Tấm ảnh thứ hai, người đàn ông ôm người phụ nữ ấy vào khách sạn.
Tiêu đề:" Tổng giám đốc Diệp Tử Hàn cùng nữ minh tinh " ăn vụng " sau nửa năm kết hôn.
Trả tờ báo cho bà, không quan tâm ăn cháo:" Mấy cái này đã là gì, dì không cần giấu con.
Thôi, dì cũng dùng sáng đi."
Sau khi dùng xong buổi sáng, cô bắt xe tới quán coffee của Đường Noãn.
Bất ngờ nhất, Đường Noãn lại tới sớm mở quán.
Trương Tiểu Nặc nhìn đồng hồ, chỉ mới tám giờ a!
" A, Trương cô nương qua đây ngồi, để tớ pha cho cậu một ly coffee thơm ngon.
"
" Vô công bất thụ lục *¹, uống xong không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
(1) Không công không dám nhận lục.
Đường Noãn oán hận nhìn cô:" Nếu không phải vì an ủi cậu, tớ cần phải thức sớm vậy sao? "
Trương Tiểu Nặc khinh bỉ liếc nhìn:" Chuyện của anh ấy, tớ không quan tâm, đừng làm phiền tới tớ là được.
"
Đường đại tiểu thư trừng mắt, hung bạo đánh cô một cái:" Không liên quan?! A, Diệp Tử Hàn là một trong những người có gia tài khủng, thanh niên tài trán, nhiều người muốn cũng không với được.
Người ta đi tới khách sạn rồi, cậu còn thái độ như vậy.
Hừ! "
Cô không bận tâm tới lời nói Đường Noãn, vô phòng thay đồ để dọn bàn ghế.
Chiếc điện thoại để trên tủ mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng reo lên.
Trương Tiểu Nặc nhìn tên người gọi, nhất quyết không bắt máy.
Mỗi một lần anh ta gọi đều không có chuyện gì tốt.
Nhưng, có lẽ cô đã coi thường sự lì lợm của Diệp Tử Hàn.
Mười cuộc gọi rồi, Đường Noãn cũng cảm thấy bực mình.
" Ồn quá rồi.
"
Trương Tiểu Nắc đi vào trong phòng, nghe máy.
" Sao không bắt máy? " Diệp Tử Hàn ôn tồn hỏi han, không còn lạnh giọng như mấy lần trước.
" Đang bận.
" Đầu dây bên kia im lặng một hồi, anh không nói gì cả, cô lành mở miệng trước.
" Có chuyện gì không? Bên ngoài rất nhiều khách.
"
Diệp Tử Hàn vừa muốn hỏi cô tối nay có thời gian không nhưng...
Người phụ này chết tiệt này cư nhiên ngắt máy anh!
Tốt, tốt lắm.
Lăng Thiếu Phong mở cửa đi vào, thản nhiên ngồi gác chân lên bàn làm việc, mỉm cười tà mị.
" Cô minh tinh mùi vị thế nào? Khụ khụ, tối nay chú có muốn đi tiếp? "
" Thừa thãi, đi! ".
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
20 chương
50 chương
24 chương
130 chương
195 chương
115 chương