Người Chơi Nhập Vai
Chương 54 : Thử thách đầu tiên
Đặt bức thư xuống giường rồi thở dài nhìn về phía Nam, Charsi buồn bã nói:
- Lily đã lớn rồi, kể từ bây giờ tương lai thế nào sẽ do nó quyết định. Ta cũng không đủ sức để ước thúc, bao bọc nó nữa rồi. Hi vọng nó có thể bình an trở về sau chuyến đi này.
Nhưng Charsi hay Lily đâu có biết, sau khi cô bé vừa rời khỏi Trại, một con chim ưng đã nhanh chóng lao vút lên bầu trời, chẳng mấy chốc bóng dáng đã biến mất trong tầng mây.
Lại nói tới tổ đội mạo hiểm làm nhiệm vụ "Càn quét Quỷ Động" do Nguyễn Minh cầm đầu, sau khi thêm một thành viên mới gia nhập thì đang trong giai đoạn chiến tranh nội bộ. Nguyên nhân chiến tranh là gì ư? Chính là tranh giành mấy tảng thịt nhím nướng vàng ươm đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt kia kìa.
- Hừ đã tới ăn trực lại còn đòi được chia nhiều! Đội trưởng, quản đệ đệ tham lam của ngươi đi!
Giọng nói chanh chua của Diana vang lên, lượng thịt nhím của nàng là ít nhất chỉ có hai cái đùi, mình ăn còn chẳng đủ nên không muốn chia sẻ cho bất cứ người nào.
- Hứ ai mà thèm ăn thịt của ngươi! Nhìn ngươi nướng quá lửa kia kìa, đảm bảo thịt vừa khô vừa đắng!
Lily tỏ vẻ không thèm nhưng cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh vẫn đang nuốt nước miếng ừng ực kia đã bán đứng nàng.
- Ờ, không thèm thì càng tốt! Tưởng ta muốn cho ngươi lắm ấy!
Thấy đối tượng đầu tiên đã không còn hi vọng, con bé này nhanh chóng quay sang đối tượng kế tiếp Nguyễn Minh, ngọt ngào nói:
- Ca ca! Ca ca thương đệ nhất mà! chẳng lẽ huynh muốn đệ phải chịu đựng cơn đói này cào xé hay sao?
Vừa nói, vừa làm bộ dáng đáng thương như đứa trẻ mồ côi bị người ta vứt bỏ ngoài đường vậy. Suýt chút nữa thì Nguyễn Minh mủi lòng chia cho nàng, nhưng hắn kìm lại được. Nghĩ lại, hắn chỉ săn có một con nhím, lại phải chia cho hai người, à không chút nữa thì quên con khỉ đang véo má không cho hắn chia sẻ thịt cho ai đây này. Vậy là có ba người phải chia nhau con nhím nhỏ này, chia tiếp nữa thì sẽ tất cả sẽ bị đói, thôi tốt nhất là để vấn đề khó này cho mấy người kia. Nếu thực sự bọn họ cũng tâm địa sắt đá thì Nguyễn Minh đành phải đi săn một con nữa phục vụ cho cái bụng tưởng chừng không đáy của con nhỏ tham ăn kia vậy.
- Đệ xem, con nhím của ta nhỏ nhất, lại phải chia một nửa cho Sandy nữa, chia cho đệ nữa thì chắc ta nhịn ăn luôn quá!
- Đúng đó, đệ thấy đấy, chẳng lẽ đệ nhẫn tâm để chúng ta đói bụng sao?
Sandy vốn vẫn yên lặng cũng phải lên tiếng từ chối. Mặc dù không biết tại sao Lily lại phải giả trang thành con trai, cũng không biết tại sao Nguyễn Minh cũng rất phối hợp xưng nàng là đệ đệ, nhưng Sandy vẫn quyết định cùng họ đóng kịch. Dù sao, trong suy nghĩ của nàng hai người này đều đối xử rất tốt với mình, chắc phải có nỗi khổ nào đó nên mới phải làm như vậy.
Thấy lí do cũng hợp lý, Lily đành từ bỏ hi vọng chỗ Nguyễn Minh, quay sang phía tên giáp sĩ đang cắn xé một cái đùi nhím trông rất ngon lành kia. Thật kinh ngạc là tên này lại vô cùng phối hợp, hắn cũng không chần chừ liền xé cho nàng một cái đùi nhím. Đùi nhím nướng vàng ươm thơm phức đến tay, Lily đắc ý giơ giơ nó thị uy trước mặt Nguyễn Minh và Diana nói:
- Hừ! Đừng tưởng ai cũng keo kiệt như các ngươi, ta xem trên đời vẫn còn nhiều người hào sảng lắm!
Nói xong còn không quên đánh ánh mắt đầy ẩn ý sang mục tiêu cuối cùng Limp. Limp cũng rất thức thời, thấy vậy bèn xé một cái đùi ra. Vốn Lily cho rằng tên này cũng sẽ học tập kẻ trước đó, cống hiến cho nàng một cái đùi, nhưng nó đã nhầm. Limp giữ lại cái đùi nhím cho mình, đưa phần còn lại cho cô bé rồi nói:
- Cho đệ hết này, ta bình thường ăn rất ít, chỗ thịt này quá nhiều, không ăn hết sẽ rất phí!
Lily vui mừng quá đỗi nhưng vẫn phải làm ra vẻ cao điệu một chút:
- Như thế sao được! Ngại chết đi mất!
Nói vậy, nhưng tay của nàng vẫn nhanh thoăn thoắt giật lấy tảng thịt về như sợ Limp đổi ý vậy. Mọi người thấy vậy đều lắc đầu buồn cười trước sự tham ăn của đứa trẻ này.
Sau bữa trưa, tổ đội nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục lên đường. Trên đường họ cũng săn thêm mấy con Nhím, hoặc thú nhỏ khác để chuẩn bị cho bữa tối, thậm chí còn mấy lần giao chiến với đám xác sống nữa. Sau khi chiến đấu với chúng, Nguyễn Minh mới phát hiện trước đây mình xui xẻo tới mức nào. Những con xác sống lúc này vô cùng yếu, ít nhất là chúng lù đà lù đù, di chuyển rất chậm chạp khiến cho quá trình chiến đấu đơn giản không thể tưởng nổi. Nhớ lại lúc trước gặp hai con xác sống vất vả nhường nào cơ chứ, đúng là bán sống bán chết mà.
Khi trời sẩm tối, mặt trời đã gần như biến mất khỏi bầu trời chỉ để lại một sắc đỏ như máu, tổ đội do Nguyễn Minh cầm đầu cuối cùng đã nhìn thấy căn nhà bỏ hoang - mục tiêu của ngày hôm nay ở phía xa. Trong khi những người còn lại đang thở phào nhẹ nhõm vì không phải ngủ ngoài trời tối nay, thì Nguyễn Minh lại đang lo lắng tới hai con xác sống đã gặp hôm trước. Mặc dù lần này không phải tới một mình, thực lực thì đã tăng lên nhiều, lại có một bảo kê cấp hai đi cùng là Lily, nhưng bóng đen do hai con xác sống gây ra vẫn nằm trong tâm trí hắn. Có câu nói "Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng mà", tốt nhất là nên cẩn thận vẫn hơn.
Nguyễn Minh ra hiệu cho mọi người dừng lại nói:
- Ta đã từng tới đây một lần rồi, trong khu nhà trước mặt có hai con xác sống thực lực rất mạnh, mọi người cần phải đề phòng cẩn thận để tránh xảy ra sự cố không đáng có!
Diana khinh thường nói:
- Ôi giời! Tưởng gì chứ bọn xác sống không phải buổi chiều hôm nay chúng ta đã làm thịt rất nhiều sao? Mọi người nói đúng không, cần gì phải sợ sệt như thế chứ!
Sandy vẫn đang đứng bên Nguyễn Minh, dù không nói gì nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Padine thì từ chối cho ý kiến, còn Limp tên này ngập ngừng một chút rồi lắp bắp nói:
- Ta...Ta tin tưởng đội trưởng! Hắn đã từng đi qua đây rồi nên lời nói rất có độ tin cậy! Ta...Ta thấy chúng ta vẫn cứ cẩn thận là hơn.
Tên này nói xong, ánh mắt còn tỏ mong đợi lời khen từ Nguyễn Minh, nhưng hắn lập tức u oán vì "Người trong lòng" chẳng thèm liếc mình một cái.
Nguyễn Minh gật đầu nói:
- Dựa vào những gì đã trải qua, ta nghi ngờ hai con xác sống này là loại biến dị, khả năng cao là xác chết của nhân loại đã qua tu luyện mà thi biến trở thành xác sống. Các ngươi có lẽ không biết, loại xác sống biến dị này có thể giữ lại một phần thực lực khi còn sống, thậm chí còn có khả năng sử dụng kỹ năng nữa nên chúng ta không thể coi thường được.
- Hừ ca ca nhát gan quá! Lo xa như thế là gì, còn có đệ đệ đáng yêu này bảo kê cho huynh mà!
Xoa đầu cô nhóc này một cái, Nguyễn Minh ghé sát tai nàng thì thầm mấy câu. Con nhóc nghe xong liền gật gật đầu, rồi nở một nụ cười bí hiểm khiến những người còn lại trong đội chẳng hiểu mô tê gì cả.
- Được rồi, cho dù bọn xác sống này không mạnh như ta tưởng tượng, nhưng chúng ta cũng nên coi lần này là phép thử đối với thực lực cùng sự ăn ý của tổ đội đi. Nếu kết quả tệ hại thì chúng ta sẽ phải cải thiện nhiều thì mới có thể an tâm bước vào Quỷ động được.
Nghe lý do này của Nguyễn Minh, mọi người cũng gật đầu đồng ý, dù sao trước đây tập luyện chung trong doanh trại chỉ là mấy bài phối hợp vớ vẩn mà thôi, phải trải qua thực chiến mọi người mới nhận ra điểm yếu, điểm thiếu ăn ý của mình mà cải thiện được.
Thấy tất cả mọi người đã đồng ý, Nguyễn Minh mới tiến hành phân chia công việc cho mọi người:
- Được rồi, vậy với quyền đội trưởng ta sẽ tiến hành phân chia nhiệm vụ cho từng người. Thực ra thì cũng không có gì phức tạp cả.
Nói xong quay sang phía Padine:
- Padine, nhiệm vụ của ngươi là thu hút hai con xác sống tấn công mình để đám pháp sư chúng ta có thời gian thi triển phép thuật. Ta cũng sẽ thả cốt binh ra hỗ trợ ngươi. Nên nhớ không được lãng phí kỹ năng "khiêu khích", chỉ nên dùng nó khi có một con xác sống chạy thoát khỏi sự ngăn chặn của ngươi.
Thấy Padine gật đầu đáp ứng, Nguyễn Minh hài lòng quay sang Diana:
- Diana! Ngươi là người có tốc độ di chuyển linh hoạt nhất trong số chúng ta, nhiệm vụ của ngươi bây giờ là đi do thám xung quanh, xác định vị trí của hai con xác sống kia. Ngoài ra nếu thấy kẻ địch nào trong khu vực này thì phải xử lý luôn. Tất nhiên với quái vật quá mạnh thì lập tức trở về đây, chúng ta sẽ tiếp ứng cho ngươi. Sau khi dọn dẹp xong, ngươi sẽ trở thành chủ lực tấn công của chúng ta.
Diana lần này rất ngoan ngoãn tiếp nhận nhiệm vụ của mình. Nguyễn Minh quay sang phía Limp nói:
- Lực sát thương của ngươi không phải mạnh lắm nên nhiệm vụ chính của ngươi sẽ là lợi dụng đặc tính làm chậm của băng hệ để kiềm chế kẻ địch. Không được tung ra phép thuật liên tục tránh lãng phí ma lực, chỉ sử dụng phép thuật khi kẻ địch thoát khỏi trạng thái làm chậm thôi! Hiểu chưa?
Limp tất nhiên không bao giờ cãi ý trung nhân nhân của mình rồi, bộ dạng như người vợ Nhật ngoan hiền luôn chiều chồng vậy. Nguyễn Minh cố nén cảm giạc cồm cộm trong dạ dày, nhanh chóng quay sang Sandy, xoa đầu nàng nói:
- Nhiệm vụ của muội là trị thương và giải bùa thôi. Ưu tiên cho Padine nhé, hắn mà mất sức chiến đấu là mấy tên đứng sau như chúng ta nguy hiểm lắm đấy.
Biết Sandy luôn nghe lời mình, Nguyễn Minh hướng về phía thành viên cuối cùng của tổ đội nói:
- Được rồi Lolo, nhiệm vụ của đệ là bảo vệ đám pháp sư hàng sau như chúng ta? Thế nào, quá đơn giản phải không?
Lily cười duyên nói:
- Đơn giản như ăn cháo vậy, mọi người cứ yên tâm đi có ta bảo kê thì không một kẻ địch nào tiếp cận được các ngươi đâu.
Nói xong còn chống búa xuống đất, nâng khiên lên làm bộ dáng của mấy bức tượng Anh hùng hay đặt ở quảng trường vậy, trông cực kỳ buồn cười chứ chẳng có tí oai vệ nào cả.
Nhiệm vụ sắp xếp xong xuôi, Nguyễn Minh cũng những người còn lại đứng yên tại chỗ chờ Diana đi trinh sát về. Khoảng 15 phút sau, Diana đã trở lại mà chẳng hề sứt sẹo chút nào cả. Nàng nói:
- Đội trưởng! Đã hoàn thành việc trinh sát. Xung quanh không có quái vật nguy hiểm nào, hai con xác sống mà ngươi nói thì đang lởn vởn quanh khu nhà kia, bán kính tầm 20m.
Nguyễn Minh gật đầu hài lòng nói:
- Được rồi! Diana ngươi dẫn đường đi! Mọi người đi nào, giải quyết nhanh chóng để còn chuẩn bị bữa tối nữa chứ? Chú ý bước chân, cố gắng đừng gây ra tiếng động nào cả!
Tổ đội dưới sự dẫn đường của Diana lặng lẽ, không một tiếng động tiếp cận khu nhà bỏ hoang, mục tiêu hành quân của ngày hôm nay.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
45 chương
74 chương
168 chương
800 chương
187 chương
193 chương