Người chơi hệ siêu cấp trà xanh xuyên thành công chúa nhỏ đáng thương

Chương 50 : Người chơi hệ siêu cấp trà xanh xuyên thành công chúa nhỏ đáng thương

Trans: Tiểu Kê   Mặc dù Lâm Đế đã hạ chỉ để Huệ tần chuyển đến Hối Tính đường, nhưng ông vẫn để Lâm Niệm Tri ở lại trong cung Dao Hoa.   Theo truyền thống của Đại Lâm, trước khi hoàng tử và công chúa trưởng thành sẽ được xây phủ ở ngoài cung và chuyển ra bên ngoài, trước lúc đó bọn họ đều sống với mẫu thân của mình.   Lâm Đế vẫn rất yêu thương trưởng công chúa này, mặc dù ông chán ghét Huệ tần nhưng không hề giận chó đánh mèo lên người con bé, cũng không nỡ để con bé đi theo Huệ tần chịu khổ.   Hiện tại cung Dao Hoa đã vắng vẻ hơn hẳn, Lâm Đế bảo phủ nội vụ đưa thêm một nhóm cung nhân qua bên đó hầu hạ công chúa, coi như là để Lâm Niệm Tri học cách sống một mình sớm vậy.   Sau lần Lâm Niệm Tri tức giận quá ngất xỉu, nàng vẫn luôn bệnh liệt giường, bệnh đến như núi sập vậy, nhưng bệnh đi lại như kéo sợi dai dẳng không dứt. Sau đó nàng biết mẫu thân bị hạ phân vị, cả người đều uể oải, không hoạt bát giống như trước được nữa.   Sau khi Lâm Niệm Tri khỏi bệnh, nàng mới cùng Bão Dữu đến Hối Tính đường.   Huệ tần bị cấm túc nửa năm, bản thân không được ra ngoài, người khác cũng không được phép đến bái phỏng.   Lâm Niệm Tri yên lặng đứng ngoài cửa điện một lúc rất lâu, tỳ nữ thiếp thân của Huề tần ra nhỏ giọng nói với nàng: "Công chúa, nương nương bảo người trở về đi, sau này đừng đến nữa."   Hai mắt Lâm Niệm Tri đều đỏ hồng: "Ta chỉ muốn nhìn mẫu phi một chút thôi, người vẫn còn ổn chứ?"   Tỳ nữ nói: "Nương nương vẫn rất khỏe, công chúa không cần lo lắng, sau này người phải chăm sóc tốt cho chính bản thân."   Lâm Niệm Tri nhìn qua cánh cổng đang để hở, nhìn vòng bên trong vài lên, nàng cũng hiểu được mẫu phi làm thế này vì muốn bảo vệ nàng không để nàng bị liên lụy, nàng lau nước mắt, đứng ở cửa thi lễ một cái rồi mới xoay người rời đi.   Trên đường đi nàng vẫn không nhịn được bật khóc, vừa khóc vừa nói: "Ta đã nói với người lại đừng qua lại với Mai tần rồi, nàng ta có phải người tốt lành gì đâu? Mẫu phi bị bị nàng ta châm ngòi, đến cuối cùng còn bị nàng ta cắn ngược lại, rơi vào kết cục ngày hôm nay!"   Bão Dữu thấy nàng như vậy đau lòng không thôi, cả đoạn đường đều khuyên nàng, lúc gần tới cung Dao Hoa mới dần dần nín khóc.   Bão Dữu đột nhiên nói: "Công chúa, người đứng bên kia, hình như là Ngũ công chúa?"   Lâm Niệm Tri đứng lại, ngẩng đầu nhìn qua bên đó. Quả nhiên dưới cây đại thụ bên kia đường có một thân ảnh nhỏ bé, tiểu nữ hài trốn ở sau thân cây, chỉ thò cái đầu ra nhìn về phía cung Dao Hoa. Dương như muốn đi qua đó, nhưng lại có chút do dự.   Tiểu nữ hài đứng đó lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng vẫn buông thõng đầu xoay người lại, trong tay còn có một cái túi màu hồng, sắc mặt buồn rầu rời đi.   Tiểu nữ hài vừa đi được mấy bước thì nhìn thấy Lâm Niệm Tri đứng bên kia đường.   Có thể thấy được sắc mặt tiểu nữ hài trở nên căng thẳng, cô liếc mắt nhìn hai bên, giống như muốn tìm chỗ trốn. Nhưng hiển nhiên chỉ có mỗi cây đại thụ bên cạnh là trốn được, nhưng tất nhiên trốn đó thì ai cũng phát hiện.   Lâm Phi Lộc ngơ ngác đứng đó không dám tiến lên, cũng không dám lui lại, thậm chí cũng không dám nhìn nàng.   Trước đó Bão Dữu có từng hỏi nàng, công chúa, người hận Ngũ công chúa không?   Khi đó Lâm Niệm Tri bị ốm, cả người và trong lòng nàng đều khó chịu, tức giận nghĩ, sao có thể không hận?! Ta hận chết Lâm Phi Lộc! Hận cả cái cung Minh Nguyệt!   Nhưng nàng nằm trên giường bệnh rất lâu, mỗi ngày đều không có việc gì làm chỉ nằm trên giường, mắt mở to suy nghĩ lung tung. Nàng nghĩ đến lần đầu tiên nàng gặp Tiểu Ngũ, nghĩ đến Tiểu Ngũ đối tốt với nàng, nhớ đến lần bọn họ nói chuyện ở vườn hoa hải đường, tiểu cô nương ngồi bệt dưới khóc lóc om sòm, vừa khóc hai chân duỗi thẳng giãy nảy, đáng thương chất vấn nàng vì sao lại trốn tránh cô bé.   Thật ra Tiểu Ngũ đã làm gì sai?   Âm mưu hạ độc kia đã được thực hiện từ tám năm trước, trước cả khi cô bé được sinh ra. Thậm chí tiểu cô nương vô vội còn bị liên lụy, chịu khổ bao nhiêu năm như vậy, vất vả lắm mới được được phụ hoàng sủng ái, còn bị mẫu thân của nàng bí mật ám sát.   Từ đầu đến cuối, Tiểu Ngũ chưa từng làm gì.   Mẫu phi rơi vào kết cục như ngày hôm nay, cũng là do Mai tần trước khi chết muốn phản công.   Lâm Niệm Tri có thể có khúc mắc trong lòng với cô, nhưng tuyệt đối không tới mức oán hận.   Đặc biệt là bây giờ tiểu cô nương đáng thương đứng đó không biết làm sao, Lâm Niệm Tri cảm thấy có chút buồn cười.   Muội căng thẳng cái gì chứ? Người nên căng thẳng, nên áy náy không phải là tỷ mới đúng sao?   Lâm Niệm Tri cất bước đi về phía cô.   Tiểu nữ hài vô thức lùi lại phía sau hai bước, lại rụt rè đứng đó, dậm chân mấy cái cúi đầu mím môi, chờ nàng đến gần mới nhỏ giọng gọi: "Hoàng trưởng tỷ."   Giọng của Lâm Niệm Tri có chút cứng rắn: "Muội đến đây làm cái gì?"   Lâm Phi Lộc nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nàng một chút, ngón tay nắm chặt túi thơm, đuôi mắt đỏ ửng, mãi mới nhỏ giọng nói được một câu: "Nghe nói hoàng trưởng tỷ ngã bệnh, đây là túi thơm muội nhờ Mạnh thái y chế thuốc Đông y bỏ vào túi thơm này, cái này... chữa bệnh tốt, tốt lắm."   Hai tay cô nắm chặt vào nhau, chậm rãi đưa túi thơm cho nàng.   Lâm Niệm Tri cúi đầu nhìn, túi thơm được thêu rất đẹp, vải lụa màu hồng bên trên còn thêu hoa đào nàng thích, có mùi thuốc nồng nặc.   Lại nghe thấy tiểu cô nương nói tiếp: "Túi thơm lần trước, không biết hoàng trưởng tỷ dùng có thấy hiệu quả không? Lần này Mạnh thái y tăng thêm thuốc, mùi có thể nặng thêm một chút."   Lần trước? Lần trước có cái gì?    Lâm Niệm Tri vừa định hỏi bỗng nhiên nàng chợt nhớ lại.   Nàng có nghe Bão Dữu nói, trong lúc nàng bị cấm túc Tiểu Ngũ có đến thăm nàng một lần, nhưng bị mẫu phi lấy lý do nàng sinh bệnh đuổi Tiểu Ngũ đi.   Có thể lần trước muội ấy đến đưa túi thơm, chắc cũng bị mẫu phi nàng ném đi.   Trong lòng Lâm Niệm Tri nhất thời không biết nói là có cảm giác gì, nàng nhìn tiểu cô nương muốn khóc mà không dám khóc, đưa tay nhận lấy túi thơm: "Tốt lắm!"   "Thật sao?!" Lâm Phi Lộc vui vẻ ngẩng đầu, hốc mắt phiếm hồng giống trong mắt giống như có những ngôi sao nhỏ lấp lánh, nhưng khi thấy sắc mặt hơi trầm của nàng khuôn mặt nhỏ lại suy sụp, cái đầu nhỏ của cô cúi xuống lí nhí nói: "Ừm... "   Lâm Niệm Tri cúi đầu buộc túi thơm lên bên hông, điềm nhiên như không có việc gì nói: "Trở về đi, mặt trời lặn rồi."   Cái đầu nho nhỏ của cô vẫn cúi gằm xuống, chân nhỏ hơi xê dịch, giống như đang giẫm kiến dưới chân, chầm chậm đi về phía trước.   Trong lòng Lâm Niệm Tri có khúc mắc và khó chịu, nàng nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu cô nương chỉ còn thấy buồn cười. Trong đầu nàng thầm nghĩ, để xem muội có đi hay không.   Quả nhiên, tiểu cô nương đi được mấy bước liền dừng lại, tủi thân quay đầu, khóe miệng trễ xuống, dáng vẻ giống như sắp khóc, nhưng vẫn cố không khóc nấc lên, thút tha thút thít hỏi: "Hoàng trưởng tỷ, sau này muội còn có thể thích tỷ không?"   Lâm Niệm Tri còn tưởng cô muốn nói gì, không ngờ tiểu cô nương lại hỏi câu này, trong lòng nhất thời rất phức tạp, nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác không được tự nhiên nói: "Muội thích ai thì thích! Tỷ cũng đâu ép buộc được muội, không cho muội thích người nào!"   Một lúc sau, nàng cảm giác được góc áo của mình bị một bàn tay nhỏ nắm lấy giật giật mấy cái, cô nửa do dự nửa chờ mong hỏi lại: "Vậy... Vậy tỷ còn thích muội không?"   Cổ họng Lâm Niệm Tri nghẹn lại, chậm rãi quay đầu nhìn cô, một lúc sau nàng mới giật giật khóe môi, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Ngũ, mẫu phi của tỷ làm những chuyện xấu với mẫu phi và ca ca của muội, muội không hận ta sao?"   Tiểu nữ hài chớp chớp đôi mắt ngập nước.    Cái đầu nhỏ của cô ngẩng lên, âm thanh giòn tan: "Muội có đọc ở trong sách một câu, nếu mang tội, không trách phụ mẫu, không liên lụy vợ con, ai làm người nấy chịu. Muội cảm thấy lời này rất có đạo lý, hoàng trưởng tỷ cảm thấy lời này nói đúng không?"   Người Lâm Niệm Tri cứng đờ.   Tiểu Ngũ còn nhỏ như vậy, đã biết ân oán rõ ràng, mà mình ở phía người hại muội ấy, vẫn còn ở đây khúc mắc không rõ cái gì đây?   Tiểu Ngũ có thể hiểu được đạo lý nào, thì nàng càng phải hiểu hơn chứ.   Lâm Niệm Tri đột nhiên thấy xấu hổ vì những khúc mắc của bản thân bấy lâu nay.   Nàng nắm lấy bàn tay nhỏ đang nắm góc áo mình, cất bước đi về phía cung Dao Hoa.   Lâm Phi Lộc còn chưa kịp phản ứng, cứ như vậy bước theo bước chân của nàng, nhỏ giọng gọi: "Hoàng trưởng tỷ?"   Lâm Niệm Tri giống như không có gì: "Thời tiết nóng quá, muội vào cung của tỷ uống nước ô mai rồi hẵng về."   Nhắc đến ăn, Lâm Phi Lộc lập tức vui vẻ, gật đầu mạnh một cái: "Ừm!"   Cô đuổi kịp bước chân của trưởng tỷ, bàn tay nhỏ cầm ngược lại tay của nàng.   Lâm Niệm Tri nắm bàn tay mềm mềm trong lòng bàn tay mình, nàng cảm thấy lòng của mình cũng dần mềm theo.   Sau khi Lâm Phi Lộc uống nước ô mai xong thì thỏa mãn rời cung Dao Hoa. Ánh nắng chói chang vừa rồi đã ẩn mình trong những đám mây dày đặc. Bóng của cô đổ trên mặt đất, cô đi đến chỗ cây đại thụ trước đó rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua cung điện xa hoa sau lưng mình.   Tội không đổ lên đầu phụ mẫu, họa không liên lụy vợ con, chỉ cần Lâm Niệm Tri không nhằm vào cô, thì vẫn là tỷ muội tốt.   Cũng may, mặc dù Lâm Niệm Tri tính cách điêu ngoa, nhưng tâm địa không xấu, biết phân biệt đúng sai.   Cô hiện tại thực sự có chút thích tiểu tỷ tỷ xinh này đẹp này.   Gió hè gợn mây trắng, ánh nắng xuyên qua những đám mây chiếu xuống tạo thành những cái bóng trên đường đi. Lâm Phi Lộc tâm tình không tệ, trên đường nhảy lên những cái bóng chơi vui vẻ. Mùa hè đến, cây cối trong hoàng cung vô cùng xanh tốt, cây nào cây nấy đều cao sừng sững, Lâm Phi Lộc cảm thấy nên trao huy chương bảo vệ môi trường cho Lâm Đế.   Khi cô đi qua con đường bị che khuất bởi cỏ cây hoa lá, đột nhiên ai đó lao ra khỏi bụi cây bên cạnh và đụng vào đùi cô.   Trong cung này, Lâm Phi Lộc nhận là người lùn thứ hai, không ai dám nhận lùn thứ nhất.   Trước đây cô luôn cảm thấy thân thể này còi cọc vì suy dinh dưỡng, không có lý gì mà bây giờ cô đã sáu tuổi rồi mà không có đuôi chân dài như người trưởng thành!!!   Nhưng người đột nhiên xông đến này còn thấp hơn cả cô.   Cái đầu nhỏ chỉ cao đến khoảng eo của Lâm Phi Lộc, trên đầu búi một cái búi tròn, bởi vì không đứng vững nên, tiểu tí hon ôm chặt lấy chân của Lâm Phi Lộc ổn định thân thể đang chao đảo. Tiểu tí hon ngẩng đầu lên “suỵt suỵt” hai tiếng với cô.   Người thấp hơn mình đã xuất hiện!!!   Lâm Phi Lộc lập tức có chút kích động.   Cô phối hợp khẽ thở phào một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Muội đang làm cái gì?"   Tiểu tí hon nói: "Muội đang chơi bịt mắt trốn tìm với Hạ Tinh!"   Lâm Phi Lộc lại hỏi: "Hạ Tinh là ai?"   Tiểu tí hon nói: "Là tỳ nữ của muội!"   Lâm Phi Lộc: "Vậy muội là ai?"   Tiểu tí hon bĩu môi đáp: "Muội là Úy Úy!"   Úy Úy? Lâm Phi Lộc biết đứa nhỏ này là ai rồi, công chúa nhỏ nhất trong hậu cung này, nữ nhi của Tô tần, Lục công chúa Lâm Úy.   Thảo nào bé con này còn thấp hơn cả cô, đứa nhỏ mới có hai, ba tuổi thấp hơn cô là phải thôi.   Cách đó không xa có tiếng cung nữ gấp gáp vang lên: “Lục công chúa! Người ở đâu rồi? Đừng trốn nữa, nô tỳ xin người mau ra đây đi!”   Nghe giọng của cung nữ này gấp đến phát khóc rồi.   Váy của Lâm Phi Lộc bị giật giật hai cái, tiểu tí hon dáo dác nhìn xung quanh: “Ngồi xổm xuống đi! Mau ngồi xổm xuống! Ngươi cao quá!”   Lâm Phi Lộc: "..."   Ở trong cung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người nói cô cao...   Cô vô cùng phối hợp ngồi xổm xuống, còn đi theo tiểu tí hon di chuyển đến nấp ở trong bụi hoa, hai người chổng mông lên trời mặt đối mặt nhìn nhau một lúc, tiểu tí hon hỏi cô: “Ngươi là ai?”   Lâm Phi Lộc nói: "Tỷ là tỷ tỷ của muội."   Tiểu tí hon trừng lớn đôi mắt trong xoe của mình, tiêu hóa tin tức này một lúc, cuối cùng cũng kịp phản ứng , cái đầu nhỏ gật gù: "A ~~~" giọng nói bập bẹ của cô bé kéo dài, vui vẻ gọi: "Tỷ tỷ!"   Chẳng lẽ đây chính là cảm giác của bọn Lâm Cảnh Uyên khi nhìn mình sao?   Mẹ ơi đáng yêu quá!   Lâm Phi Lộc nắm lấy bàn bàn nhỏ của cô bé: “Uý Uý, chúng ta trốn đủ rồi, đi ra thôi nào.”   Tiểu tí hon lại bướng bỉnh không chịu ra: “Muội không ra! Muội còn chưa chơi đủ!”   Lâm Phi Lộc thu phục người bạn nhỏ bướng bỉnh chỉ bằng mấy câu, cô nói: “Sau này muội đến cung Minh Nguyệt tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ cùng muội chơi trốn tìm cả ngày được không? Chỗ của tỷ tỷ còn có cả mèo con, chó con và thỏ con.”   Người bạn nhỏ lập tức bị cô thu phục, cười đến chảy cả nước miếng: “Được ạ!”   Vậy là Lâm Phi Lộc nắm tay của tiểu tí hon đi ra ngoài.   Hạ Tinh ở bên ngoài đã hoảng hốt đến mặt mũi trắng bệch, cùng mấy cung nữ khác chạy khắp nơi tìm tiểu công chúa, để lạc mất công chúa là tội chết đó.   May là ông trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ, vừa quay đầu đã nhìn thấy Ngũ công chúa nắm tay tiểu công chúa trở về, còn cười híp mắt nói với nàng: “Lần sau nhớ trông giữ Lục công chúa cẩn thận nha.”   Hạ Tinh suýt chút nữa là bật khóc, sau khi tạ ơn, nàng cúi người bế Lục công chúa lên.   Lâm Uý trong ngực cung nữ còn uốn éo mấy cái, trước khi đo còn quay đầu lại vội vàng nói: “Tỷ tỷ, muốn chơi với mèo con, chó con và cả thỏ con nữa ~”   Lâm Phi Lộc: "Được ~!"   Cô ở trong hoàng cung này lâu, sống chung với các người bạn nhỏ một thời gian dài, cô sắp quên bản thân mình là linh hồn người lớn xuyên vào cơ thể của một đứa bé.   Tiểu đáng yêu được tiểu đáng yêu khác đáp lại cực kỳ hài lòng.   Sau khi giải quyết xong hai đại Boss, cuộc sống của Lâm Phi Lộc thong thả hơn rất nhiều. Thật ra trước đó cô đã nghĩ đến chơi đòn chí mạng, dù sao trong phim võ hiệp có câu nói rất hay, nhỉ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu không gió xuân thổi lại mọc, người chết mới là an toàn nhất.   Nhưng khi cô nghĩ đến kế hoạch của mình, cô thật sự không có cách nào thuyết phục bản thân mình, cô không có cách nào vượt qua rào cản bản thân sẽ giết người trong lòng.   Cô có thể đứng ngoài nhìn thị vệ tự sát, cũng có thể bỏ mặc tính mạng Tùng Vũ, nhưng nếu như muốn cô lên kế hoạch giết người, cô thật sự không làm được.   Haiz, đều do tư tưởng giáo dục quá thành công, cô là một công dân tuân thủ pháp luật.   Chớp mắt một cái đã đến giữa hè, cung nhân trong cung mỗi ngày đều bận rộn lấy sào tre đâm ve sầu trên cây.    Trời vốn đã nóng, ve sầu thực sự càng khiến cho tâm người thêm phiền.   Bởi vì trời quá nắng, thái học viện lo lắng học sinh mỗi ngày đều phải đến trường đi học có thể sẽ bị cảm nắng, nên đã dời giờ học lên sớm hơn nửa canh giờ, khóa học buổi sáng sẽ tan học sớm hơn.   Trước kia mỗi ngày đám học sinh đều có thể miễn cưỡng ngủ nướng, bây giờ thái học viện dời giờ học lên sớm hơn một canh giờ nên cả ngày trong thái học viện đều nghe thấy tiếng ngáp lên ngáp xuống của đám học sinh lười biếng.   Lâm Phi Lộc cũng hơi không nhịn được.   Dù sao cô cũng đã xuyên không rồi, mà vẫn còn phải thức dậy sớm đi học sao?!   Cô hơi hối hận khi ngồi dãy bàn đầu tiên, những người ngồi bàn dưới có thể ngủ ngon lành, thật ngưỡng mộ quá đi. QAQ   Mà gần đây tiểu xinh đẹp đều không đi học, sau khi Lâm Phi Lộc đi nghe ngóng mới biết được là quan hệ gần đây giữa Tống quốc và Đại Lâm có hơi căng thẳng. Nguyên nhân là sông Hoài đã vào thời kỳ nước dâng lên nên đường phân chia hai nước xảy ra xung đột, hằng năm đều như vậy.   Mỗi khi đến thời kỳ này, Tống Kinh Lan ở nước địch sẽ đóng cửa không ra ngoài, để giảm sự tồn tại của bản thân xuống. Sau khi Lâm Phi Lộc biết được chuyện này, cô không biết trong lòng mình có cảm giác gì.   Không có tiểu xinh đẹp ngồi cùng bàn, ý nghĩa duy nhất để cô ngồi bàn đầu cũng đã biến mất.   Lâm Phi Lộc ấp úng đi tìm Lâm Khuynh, uyển chuyển biểu đạt một chút ý muốn rằng cô muốn chuyển xuống ngồi bàn cuối.   Lâm Khuynh: "..."   Là do muội muội chơi cùng lão Tứ quá lâu, nên Ngũ muội chăm chỉ hiếu học cũng có thể biến thành kẻ lười biếng không muốn học sao?   Mặc dù Lâm Khuynh đau lòng cùng đau đầu với yêu cầu này, nhưng cậu lại không thắng nổi đôi mắt ngập nước khẩn cầu của Ngũ muội, nến cuối cùng vẫn phân phó người đổi chỗ cho muội muội.   Thái tử đã có lệnh, bút, mực, giấy, nghiên mực của Lâm Phi Lộc rất nhanh được chuyển đến bàn cuối cùng. Cô nhìn ánh mắt đau lòng không che đậy của Lâm Khuynh có hơi xấu hổ, cô lắp bắp vỗ mông ngựa: “Thái tử ca ca là người tốt nhất trên đời này~!”   Lâm Cảnh Uyên người đang vô cùng cao hứng vì cuối cùng cậu cũng có thể ngồi chung bàn với Tiểu Lộc muội muội: "???!!!"   Cậu nhìn Lâm Phi Lộc với ánh mắt không thể tin được: "Vì cái gì chứ! Vì cái gì mà người tốt nhất trên thế giới này lại biến thành Tam ca!"   Cậu sụp đổ nói: "Trước kia không phải huynh sao?!"