Ngồi trên chiếc thuyền giữa hồ sen Liên Hoa Ổ. Lam Hi Thần tay bóc hạt Sen. Cẩn thận loại bỏ tâm để sang một bên đưa hạt bón cho Giang Trừng. Giang Trừng lười biếng hưởng thụ có vẻ như đó là điều bình thường tất nhiên.
Chợt nhớ lần đầu tiên gặp lại sau khi Trạch Vu Quân xuất quan. Hắn bật cười.
- Vãn Ngâm nghĩ đến chuyện gì?
- Trạch Vu Quân . Trạch Vu Quân a ta nhớ lần ngươi bị ngã xuống hồ . Thế nào mà chìm nghỉm , báo hại ta phải khổ sở cứu vớt. Chuyện này đồn ra có ai tin Trạch Vu Quan uy vũ mà lại hắc hắc suýt chết đuối ha ha ha
Nhìn tiểu lang quân cười lớn. Lam Hi Thần chỉ mỉm cười lại gật gật.
- Quả là không ai tin được. Nhưng mà được thấy dáng vẻ cuống quýt của Giang tông chủ khi đó dốc lòng cứu ta lại còn khụ chủ động hôn ta ...thật là đáng yêu.
- Lam Hoán ngươi nói thế... khi đó ngươi giả vờ?
Giang Trừng bật dậy ánh mắt nghi ngờ xen chút hơi tức giận.
- Cũng không hẳn khi đó Vãn Ngâm cười lên quả thật khiến ta mê muội một chút nữa thì tiến đến hôn ngươi. Chẳng may ngã xuống, khi đó ta mệt mỏi nên để mặc cơ thể chìm xuống . Chỉ là không ngờ phản ứng của Vãn Ngâm thật là thú vị.
Lam Hi Thần nhịn tiếng cười lớn. Y từ lúc nào thật thích chọc Giang Trừng. Lúc xấu hổ Giang Trừng xù lông đáng yêu vô cùng.
- Hừ Lam Hoán. Ta không nghĩ ngươi lại vô sỉ như vậy.
- Được nhận nụ hôn đầu của Vãn Ngâm vô sỉ cũng đáng.
Lam Hi Thần thản nhiên mà nói, Giang Trừng lúc này thẹn quá hóa giận mặt mày đen thui.
- Ngươi còn lừa ta chuyện gì nữa.
Lam Hi Thần đỏ mặt mỉm cười nhưng vẫn chậm rãi nói.
- Lần đầu tiên của chúng ta. Không phải do rượu không phải do thuốc Lam Hi Thần ta kiềm chế được. Chỉ là lúc đó là ta ham muốn chiếm đoạt ngươi không để ai có thể động vào ngươi nên ta không muốn tự kiềm chế.
Mặt Giang Trừng lúc này bốc khói. Biểu hiện đáng yêu của hắn Lam Hi Thần không thể bỏ lỡ ôm chặt lấy hắn nhẹ hôn lên trán lên mắt xuống môi. Một tay ôm vai ái nhân. Một tay đã lần xuống thắt lưng hắn tháo bỏ.
Tử y của hắn chẳng mất mấy chốc mà bị người ta lột sạch. Lúc này Giang Trừng mới lấy được một chút ý thức. Hổn hển nói
- Lam Hoán ngươi ... ban ngày ban mặt...
Lam Hi Thần vừa liếm tai ái nhân vừa nói
- Ta đã dặn toàn bộ môn sinh Giang tông chủ lao động quá sức cần nghỉ ngơi. Bất kể chuyện gì cũng không được tới gần.
- Ngươi... nghỉ ngơi cái rắm... ngươi hành ta a....
- Lam chủ mẫu, ngươi cứ nghỉ ngơi. Để ta phục vụ.
Nói rồi mạt ngạch trên đầu từ lúc nào đã được tháo xuống trói chặt tay Giang tông chủ. Cơ thể nhỏ nhắn nhưng cường tráng của hắn thật sự là hấp dẫn như miếng mồi ngon khiến Lam Hi Thần không thể ngừng liếm láp chỉ muốn ăn sạch.
Cái lưỡi của y đi khắp ngõ ngách Giang tông chủ bất lực cơ thể gồng lên hưởng thụ khoái lạc nhục dục mang về.
Lam Hi Thần lúc này đã ngậm chặt lấy vật ấm vốn không còn mềm của hắn mơn trớn ...
- A Lam Hoán.... ta .. ta... Lam Hoán ... chậm... chậm
Tiếng rên rỉ của Giang Trừng càng khiến y thích thú . Vận động cũng từ thế mạnh hơn.
- Ta .. ta muốn ... ta ... muốn của ngươi.
Cả người Giang Trừng giật giật thứ nước màu trắng của y đã không thể nào chế ngự mà bắn vào trong miệng Lam Hi Thần.
Vừa được thỏa mãn Giang Trừng vùng dậy đôi tay bị chói đẩy Lam Hi Thần ngã ngửa. Hiếm hi Giang Trừng chủ động động thủ. Lam Hi Thần đương nhiên không chống cự. Y thích thú nhìn Giang Trừng nhắm mắt ngấu nghiến tiểu Hi Thần trong miệng , từng đợt từng đợt khoái cảm lan tỏa trong người y .
Được với người mình tâm duyệt hòa làm một cùng hoan ái. Đó không chỉ là ham muốn của thể xác còn là toàn bộ lý trí cùng con tim của mỗi người.
Lam Hi Thần nhắm mắt cơ thể hắn đang phản ứng dữ dội trước động tác của Giang Trừng bàn tay hắn bấu chặt mạn thuyền cho đến khi phải đầu hàng trước miệng lưỡi của ái nhân. Nhăn nhó nuốt ực thứ Lam Hi Thần vừa phóng ta, Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần. Da mặt hắn quả nhiên mỏng . Trải qua bao nhiêu lần ân ái vẫn đỏ mặt xấu hổ. Lam Hi Thần mỉm cười. Ghé vào tai hắn thì thì. " Vãn Ngâm, chịu khó thêm chút nữa"
Giang Trừng còn chưa kịp phản ửng đã bị Lam Hi Thần đè lại thứ thẳng dài cư nhiên mà xâm nhập vào cơ thể Giang Trừng . Dẫu có kìm nén nhưng bọn họ vẫn không thể không phát ra tiếng rên rỉ . Nhịp lên xuống càng lúc càng gấp gáp, tiếng thở nhớp nháp cũng từ đó mà trở lên hổn hển hơn ...... họ cứ thế quấn lấy nhau ....
" Lam Hoán cuộc đời ta trước đây ông trời không vừa mắt mà nhẫn tâm lấy của ta tất thảy mọi thứ quý giá nhất. Ngươi đến bên ta như làn gió xuân ấm áp, như nắng ban mai sưởi ấm trái tim ta dẫn dắt ta ra khỏi cô đơn và tăm tối. Cầu ngươi Lam Hoán suốt cuộc đời này không được bỏ rơi ta. Ta thích ngươi tâm duyệt ngươi. Cả đời chỉ yêu một mình ngươi"
" Vãn ngâm , hơn 30 năm ta lướt qua nhau mà không nhận ra nhau, thật hối hận không thể đến bên ngươi sớm hơn. Nhưng ta kể từ ngày đó ta đã quyết định bắt giữ ngươi, đặt ngươi vào lồng ngực ta , vào trái tim ta. Không cho phép ngươi bị tổn thương càng không cho phép ngươi cô đơn. Mọi lúc mọi nơi mọi hoàn cảnh nhất định cuộc sống của ngươi phải có ta . Ta và ngươi là của nhau. Duy nhất"
~~~~~~~ Huhu không nghĩ H nó lại khó viết như vậy tưởng tượng ra để viết thật là đỏ mặt huhu..... thôi thì mọi người dùng tạm ít thịt nhạt . Đợi tui đi học nấu ăn chưa biết chừng sẽ khá khẩm hơn.
Cảm tạ.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
99 chương
145 chương
50 chương
27 chương