- Lam Hoán, ta tin ngươi.    Giang Trừng nhìn thẳng vào Lam Hi Thần trả lời cho thắc mắc của hắn, bản thân hắn cũng tự cho rằng mình điên rồi. Nhưng chỉ cần y muốn hắn tin y , vậy thì hắn sẽ tin tưởng y, chỉ cần y nói là y không làm cho dù tận mắt chứng kiến hắn cũng sẽ tin.    Hắn và y ở bên không phải quá dài nhưng không thể tính ngắn, vì hắn y phải trải qua những gì ngay cả tu tiên giới người người đều biết. Hắn không có tư cách nghi ngờ y, không có tư cách buông tay y. - Tốt!    Lam Hi Thần nhìn hắn khẽ cười, đôi mắt dần mất đi sự tức giận thay vào đó là sự ôn nhu vốn có. Hắn lại nói thêm   - Vãn Ngâm, thật tốt ngươi đã tin ta!      Phải , cả thế gian này không tin y thì đã sao? y không quan trọng điều đó, đối với y người nam nhân áo tím trước mặt kia mới thật sự là người y cần. Việc Giang Trừng khẳng định bản thân tin y chẳng khác nào như một liều thuốc xoa dịu cơn tức giận cùng sợ hãi trong lòng y, tâm mà  vì vậy mà tan biến chẳng mấy chốc đã khiến y trở lại là một Trạch Vu Quân như cũ.     Kim Lăng thằng bé ấy nhìn cậu của mình đăm chiêu lo lắng, Cậu bé cũng như những người khác cảm nhận Trạch Vu Quân thật sự không đúng. Có chuyện gì xảy ra, người phụ nữ kia thật giả như nào? dựa vào nhân phẩm của Trạch Vu Quân, Kim Lăng biết người đó sẽ không bao giờ lừa dối cậu của mình. Nhưng là cậu có thật sự làm như không có gì được không?      Để tránh cho mọi chuyện trở lên rối ren hơn cũng như tránh những ánh mắt tò mò của bách gia, Lam lão tiên sinh liền lên tiếng. - Xin lỗi các vị, việc nhà của ta để các vị chê cười rồi. Mong các vị nể mặt lão phu đến trù phòng dùng bữa.     Trong các vị tông chủ đang đứng tại đây có mấy vị không phải là học trò của Lam lão tiên sinh, tôn sư trọng đạo một lời nói của lão không ai có ý kiến gì . Không những thế đối với bọn họ mà nói tâm trí không còn ở những việc không liên quan đến mình như thế. Họ cần an toàn cần Lam gia và Giang gia cần sự liên kết của tòa tu tiên giới. Vì thế họ nhanh chóng rời đi.    Kim Lăng cũng vậy, cậu bé hiểu bây giờ cữu cữu của cậu và Trạch Vu Quân cần nói chuyện với nhau. KHông còn cách nào khác, cậu đành thờ dài quay đi     Chỉ còn Lam Hi Thần và Giang Trừng đúng đó, dường như bọn họ không quan tâm đến những người xung quanh đang làm gì họ nhìn nhau không hề chớp mắt. - Vãn Ngâm, xin lỗi.    Lúc này Lam Hi Thần đã lấy lại được hoàn toàn lý chí, sự việc hôm nay hắn đã ý thức được miệng đời. Y lúc này không phải vì danh dự của y của Lam gia mà lo lắng, thứ y lo lắng chính là người trước mắt đã thật sự bị tổn thương ấy vậy mà vẫn không ngần ngại đứng bên y.  - Lam Hoán!    Giang Trừng chậm rãi tiến gần tiến lại gần đối diện với Lam Hi Thần khẽ gọi. Đôi mắt hạnh long lanh nhìn thẳng vào đôi mắt lưu ly của y. - Chúng ta cùng nhau vượt qua tất cả có được không?    Lời nói này của chính là của Giang Trừng, hắn đã quyết định gạt bỏ tất cả chỉ để bên y cùng y vượt qua khó khăn này  - Được.  Y mỉm cười , chỉ cần hắn nguyện ý Lam HI Thần y sẽ không bao giờ hối hận.  - Bẩm tông chủ.    Một môn sinh Lam gia tiến đến chỗ Lam Hi Thần hành lễ. - Có chuyện gì?    Lam Hi Thần quay lại hỏi, môn sinh kia liền nói. - Tông chủ , Tiếu gia xảy ra chuyện rồi. Đại công tử đột nhiên phát điên chém giết hơn hai mươi người rồi ạ. Trong đó có có cả Đại thiếu phu nhân và và tiểu thiếu gia nhà họ.     Lam Hi Thần cùng Giang Trừng đều giật nảy mình. không phải sách ghi lại chỉ ban đêm mới xảy ra chuyện sao? tại sao ban ngày cũng có thế. Hắc Đoan Vương này sợ rằng càng ngày càng khó đối phó. - Tiêu tông chủ hiện tại đang ở Vân Thâm, đã có người báo cho hắn chưa? - Dạ , Lam Hùng đã đi báo rồi ạ.      Môn sinh lễ phép trả lời, Lam Hi Thần quay laij nhìn Giang Trừng nói - Vãn Ngâm.  Chỉ cần gọi tên không cần phải nói ra nhưng Giang Trừng đã nhanh chóng đáp lời tiếng gọi của Lam Hi Thần bằng cái gật đầu hiểu ý cùng nhau tiến đến chỗ các vị tông chủ.    Yến tiệc chưa bắt đầu đã bị tin chấn động kéo đến , bọn họ đang nháo nhác , Tiêu tông chủ khóc lóc vật vã, lúc này Vân Thâm Bất Tri Xứ không hề tồn tại sự thanh tĩnh ngày thường hay vào đó là sự hỗn loạn đến ghê người. Vừa nhìn thấy hai vị tông chủ kéo đến liền vội vã  đứng lên mỗi người đều lên tiếng ồn ào - Lam tông chủ, Giang tông chủ. Bây giờ chúng ta phải làm sao?   - Trước tiên chúng ta phải tới Tiêu gia một chuyến.    Giang Trừng ôm kiếm nói. Dù sao thì thực hư như nào , kẻ kia làm thế nào mà ban ngày cũng có thể tác quái nếu không đến đó điều tra cũng không thể ra vấn đề. - Vãn Ngâm nói không sai, tuy nhiên chúng ta nếu tập chung đến đó chỉ sợ tạo ra sơ hở cho kẻ đó có cơ hội tấn công nhà khác.    Lam Hi Thần luôn như vậy trầm ổn nghĩ xa. - Vậy ... phải làm sao bây giờ?     Lam Hi Thần điềm tĩnh nói. - Đến nhà Tiêu gia, có lẽ cứ để ta và Thạch lão đi, còn các vị trở về nhà tăng cường kết giới . Sau đó chúng ta mới có thể tiếp tục họp bàn.    Mọi người gật gù nói với nhau là phải, dường như nỗi lo lắng của bọn họ đã xua đi những nghi kị mà họ dành cho Lam gia cũng như Lam gia về màn kịch mới xảy ra.     An Toàn là trên hết bọn họ lập tức chắp tay cáo từ.  Lại thấy Giang Trừng lệnh cho Giang Thiên đem đệ tử về trước , Lam Hi Thần mỉm cười lại gần . Gật đầu trước lễ cáo biệt của môn sinh Lam gia đợi họ đi khuất mới nói. - Vãn Ngâm đây là muốn đi cùng ta tới tiêu gia?    Giang Trừng cũng chẳng thèm để ý thái độ vui vẻ của y mà nói. - Ngươi không nghe người ta nói sao? Bây giờ tiên môn thế gia chỉ có Lam Giang hai nhà là mạnh nhất. Ta sao có thể để ngươi đi một mình chứ!    Nghe người nói cứng như Lam Hi Thần chỉ mỉm cười. - Được , vậy chúng ta cùng đi.         =================================================\    Tiêu gia khi bọn họ tới nơi, đau thương tang tóc. Hơn 20 mạng người già trẻ bị sát hại, Đại thiếu gia cũng đã tự sát ... thi thể đươc xếp thành hàng còn người sống thì khóc than.    Tuy rằng cảnh này không bằng một phần năm đó Liên Hoa Ổ , cũng đủ để Giang Trừng trạnh lòng nhớ tới chuyện xưa. Luồng chua xót cũng vì vậy xộc lên chóp mũi. Ánh mắt nhìn gia cảnh nhà người ta mà đồng cảm    Thạch lão sau khi xem xét một hồi lắc đầu khẳng định. - Quả nhiên do Hắc Đoan Vương gây ra. - Kẻ này mới hồi sinh sao có thể ngang nhiên làm càn như thế.    Giang Trừng cũng như các vị tông chủ khác trước đó nghi hoặc. - Do thần vật.    Thạch Lão thở dài. - Thần vật?    Giang Trừng ngạc nhiên nhưng cũng chợt nhớ ra, phải rồi bọn họ Lam HI Thần chỉ nắm trong tay hai mảnh thần vật còn lại hai mảnh hóa ra là Hắc Đoan Vương nắm giữ. Thạch Lão lại nói tiếp. - Hắn nắm giữ thần vật đối với chúng ta thật sự rất bất lợi, bản thân hắn vốn là ác quỷ khi sử dụng thần vật dã tâm sẽ càng cao.       - Nói như vậy Lam H ... tông chủ liệu có phải mục tiêu của hắn. - E là như vậy.   Thạch Lão gật đầu , đôi mắt càng đăm chiêu " Không chỉ là thần vật, ngay cả cơ thể cùng tu vi của Sư Phụ cũng đều là mục tiêu của hắn.    Lam Hi Thần bỗng khẽ cười " Nếu đã coi ta là mục tiêu vậy không bằng để hắn tự tìm đến ta"   Giang Trừng lại thắc mắc. - Nhưng mà ... ta  không hiểu , tại sao mục tiêu của những người bị trúng tà khí của hắn lại luôn nhằm vào người mình yêu thương nhất?       Thạch lão vuốt râu đăm chiêu. - Cái này Giang tông chủ , ngươi có biết Hắc Đoan Vương vốn là người phàm.     Giang Trừng gật đầu, điều này hắn có từng đọc trên sách. Sách có ghi lại rằng Hắc Đoan Vương vồn là một vương gia phàm thai, không từng tu tiên chưa từng tu đạo, một lần không biết xảy ra chuyện gì đã xảy ra chỉ biết sau một đêm mưa bão, Vị vương gia này giết vợ giết con và những người thân cận rồi trở thành Hắc Đoan Vương.      Thạch Lão lắc đầu , ta nhớ năm xưa cũng từng thắc mắc như vậy mới đi tìm hiểu và phát hiện ra , Hắc Đoan Vương vốn là chuyển thế của đại ác ma, sau đó tu hành được đầu thai làm người, nhưng cuối cùng lại bị chính nương tử của mình lừa dối , con trai hết mực yêu quý cũng là con của người khác.    Giang Trừng mở to mắt hạnh, " A... này là điên tình sao?"     Nhưng hắn chẳng dại mà nói ra câu khó nghe không lễ nghi như thế, chỉ quay lại nhìn Lam Hi Thần cũng đang ôm kiếm nhìn mình. - Thạch Lão, Vãn Ngâm .., chúng ta cũng nên cáo lui.    Y cùng Giang Trừng, Thạch lão bước đến tiến tới gia chủ bày tỏ thương tiếc cùng gia đình, hành lễ với những người đã khuất rồi xin cáo từ bởi lẽ đã xác nhận quả thật do Hắc Đoan Vương rồi vậy thì ở lại cũng không còn tác dụng nữa.    Ngoài cổng tiếng các tiên gia khác cũng đã bắt đầu xin tiến đến chia buồn cùng gia chủ. Cảnh tượng vô cùng thê nương             ======================================    Liên Hoa Ổ .    Vừa nhìn thấy Giang Trừng , Giang Tử Liên liền vui mừng ra đón tiếp . -Trạch Vu Quân. Biểu ca , ngươi về rồi,Thật đúng lúc mẫu thân ta đang nấu canh sườn củ sen . Thật sự rất là thơm ngon a.   Lam Hi Thành chắp tay hành lễ. - Giang cô nương.   Giang Trừng lại mỉm cười tử ngày có hai mẹ con thúc mẫu đến đây , họ đã đưa đến cho hắn cảm giác mà hắn cứ ngỡ mình không bao giờ có nữa, đó chính là cảm giác của một gia đình.  - Tử Liên Giang Thiên đâu rồi? - Huynh ấy đi một vòng Vân Mộng kiểm tra kết giới, có lẽ cũng sắp về.    Nhìn ánh mắt sáng rực rỡ của cô gái khi yêu  Giang Trừng chỉ biết gật đầu cười. Giang Thiên người này cũng rất được, vốn là môn sinh đắc ý nhất của hắn, sau này Giang gia giao cho nó , hắn thật sự yên tâm. Bây hắn càng yên tâm hơn chính là Giang Thiên và Tử Liên vậy mà lại thành đôi . Sau này cũng coi như Giang gia có hậu. Cuối cùng hắn cũng có thể một lần được thoải mái lựa chọn theo đúng ý của mình rồi..     - Lam Hoán , ngươi không về Vân Thâm , đến chỗ ta làm gì? lại còn ngang nhiên ở phòng tông chủ nữa?     Trong tình cảnh này vậy mà Giang Trừng hạ khẩu cũng chẳng có chút lưu tình , Lam Hi Thần chậm rãi bỏ cốc trà xuống mỉm cười. lại có chút manh manh trêu chọc - Sao nào? không phải ta sợ ngươi ăn giấm hay sao?    Giang Trừng cười xì xì  - Thiếu tưởng bở. Ngươi ....     Lam Hi Thần đứng dậy nhanh chóng ôm ái nhân vào lòng, có trời mới biết y sợ hãi mất đi người này đến mức nào, cũng có trời mới biết y lo sợ nếu như y không vượt qua được , người này phải làm sao đây. Không ... vì hắn vì chính bản thân mình y phải vượt qua nhất định vượt qua.      Đột nhiên bị Lam Hi Thần ôm chặt như vậy , Giang Trừng có chút đứng người không biết phải làm sao . Hắn biết trong lòng Lam Hi Thần ngổn ngang, bản thân y chính là lo lắng cho mình, trong lòng y có tâm sự không muôn nói không muốn hắn lo lắng. Lại lo lắng về việc người phụ nữ kia.    Bỏ đi hắn không nghĩ nữa, hai tay hắn từ từ đưa lên ôm lấy tấm lưng của y. Đầu cũng gục vào vai y mà nói. - Lam Hi Thần, Giang Vãn Ngâm ta có chuyện gì đau khổ mà chưa từng trải qua? Mất mẹ mất cha , mất tỷ mất huynh mất gia tộc.... đã từng ... mất ngươi. Ngươi nói xem ta còn có thể không đối diện được điều gì nữa?     Nghe hắn nói Lam Hi Thần càng siết chặt đôi tay ôm thật chặt hắn vào lòng chỉ hận không thể gắn hai người liền một khối , cùng với nhau đi hết quãng đường còn lại. Giang Trừng vẫn nói tiếp. - Hứa với ta, dù có chuyện gì xảy ra nhất định phải để ta được ở bên ngươi, có được hay không?    Lam Hi Thần gượng cười, một tiếng "được" khe khẽ cất lên. .        Khi màn đêm nuốt chửng ánh sáng ban ngày . cũng là lúc mọi vật chìm trong giấc ngủ nhưởng chỗ cho bóng tối hoành hành.      Cũng như cái thiện nghỉ ngơi sẽ là cơ hội cho cái ác vùng lên.       Lam Hi Thần trúng chướng khí , mỗi khi màn đêm buông xuống mọi vật im ắng nhất lại là lúc trong đầu y có hàng ngàn hàng ngàn lời nói vẳng vẳng bên tai. - Lam Hi Thần ngươi bị lừa rồi, Giang Vãn Ngâm không hề tin ngươi , Hắn là lừa ngươi thôi. - Lam Hi Thần , ngươi có nghe không hắn sớm muộn gì cũng sẽ rời xa ngươi , cưới vợ sinh con. - A Lam Hi Thần , ngươi lấy gì đảm bảo khi ngươi nhập ma hắn sẽ không giết ngươi? -  Ha ha Lam Hi Thần , ngươi bị lừa rồi, trong mắt hắn chì có sư huynh Ngụy Vô Tiện của hắn thôi, ngươi lấy cái gì để có thể thay thế được người trong lòng hắn máy chục năm. - Phải rồi lam Hi Thần mau giết hắn đi, chỉ có chết hắn mới hoàn toàn thuộc về ngươi. không . thể . rời . xa . ngươi. ==================================   ps: Thật sự càng ngày càng lười à... huhu cứu      Thật sự lúc đầu định ra một sô máu chó cho hai vị tông chủ giữ nỗi niềm riêng không ai nói cho ai ... Lam Hi Thần vì muốn Giang Trừng rời xa mình nhận vợ nhận con , Còn Giang Trừng cũng không dám tin nữ nhân kia nói dối cũng đành lấy vợ khác để Lam Hi Thần chết tâm mà chấp nhận cưới cô nàng kia.     Đến cuối cùng lại cảm thấy , Lam Hi Thần vì một Giang Vãn Ngâm cũng đã làm nhiều rồi, đến cuối cùng cũng phải hiểu đối với Giang Trừng một cuộc đời cô độc như thế cho dù chỉ còn ít thời gian y cũng phải bồi hắn ở bên hắn.     Giang Trừng cũng thế, hắn yêu Lam Hi Thần như vậy, quan tâm y như thế , bên nhau trải qua nhiều việc như vậy cũng sẽ tự nhiên mà tin tưởng , mà đủ nhạy cảm để nhận ra Lam Hi Thần đang cần hắn , hắn hiểu y yêu y muốn cùng y vượt qua mọi chuyện.   ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~