Rời khỏi gian phòng của tên háo sắc, Hồng Hoa cô nương đi tìm Lam Hi Thần , nàng với y chắc chắn phải tìm cách khác chứ không thể dùng cách này được. Tới của phòng bên trong im ắng , không biết bên trong Lam Hi Thần đã xử lý tên Trương Nhị chưa mặc kệ đi nàng gõ cửa.      Tiếng cửa mở ra nam nhân anh tuấn nở nụ cười dịu dàng mời nàng vào. Vừa bước vào trong chân nàng liền đứng sững lại , một nam nhân khác mắt hạnh sáng lấp lánh một thân tử y kiều diễm, ngón tay khẽ xoay xoay chiếc nhẫn tử điện phát ra ánh sáng xoèn xoẹt tràn đầy sát khí khiến nàng có cảm thấy một luồng gió lạnh xuyên qua người nàng, lạnh. - Vị này... là Giang tông chủ? Hân hạnh.     Giang tông chủ mỉm cười có phần cao ngạo. - Hừ nếu nói về hân hạnh Giang Vãn Ngâm ta phải vinh dự được tiếp kiến tiên cô mới đúng. Cần gì nói lời thừa thãi.       Hồng Hoa cô nương chớp chớp , gì chứ dù gì nàng cũng là một mỹ nhân yểu điệu thục nữ vị Giang tông chủ ấy vậy mà hình như không hề học qua cụm từ thương hoa tiếc ngọc ... nàng chợt nhớ ra mối quan hệ giữa Lam Hi Thần và Giang Trừng bỗng cảm giác có chút tiếc tiếc, nam nhân ưu tú như vậy hóa ra lại là của nhau. Có chút không hài lòng mà. - Giang tông chủ ta cũng chỉ là lịch sự có cần nói lời vặn vẹo như thế không?     Không ngờ Hồng Hoa cũng không phải là cô gái dễ gì xấu hổ hoặc dễ bị bắt nạt nàng liền như thế mà trả lời. Thấy giữa hai người hình như có chút căng thẳng Lam Hi Thần liền hỏi. - Hồng Hoa cô nương , có chuyện gì muốn nói với ta sao?  - Vâng Trạch Vu Quân, ta đến muốn nói với ngài chúng ta phải tìm cách khác . Còn cách này ....     Nàng có chút xấu hổ. Giang Trừng cau mày. - Còn không phải sao? Ta không hiểu các ngươi nghĩ gì mà lại dùng hạ sách này.     Lam Hi Thần còn chưa kịp gật đầu tán thành với Hồng Hoa cô nương thì Giang tông chủ đã dội cho một sô nước lạnh như vậy. Hồng Hoa hất cằm  - Vậy tông chủ thử nói xem , ngươi đã có cách nào hay hơn rồi.?     Giang Trừng mỉm cười mang tia đắc ý. - Cứ chờ, sẽ rõ.     =============================     Sáng hôm sau khi trời còn tờ mờ sáng , người ta đã ồn áo kháo nhau về một hiện tượng lạ.    Chuyện là có một vị thư sinh chân yếu tay mềm hôm qua còn trói gà không chặt chỉ qua một đêm đã trở thành một anh hùng tráng kiệt , lại nói đêm hôm đó ở đâu có một toán cướp đột ngột tấn công đã bị thư sinh này tóm gọn không kinh động đến người dân. Chỉ thấy sáng tỉnh lại người đã bị trói gọn toàn bộ, thư sinh giắt kiếm trông coi nghiêm ngặt chờ người quan phủ đến giao cho.      Người dân náo nức đi xem, Trương Đại thấy vậy có chút bất ngờ, liệu có phải người kia đã nhặt được thần vật giống mình hay là ... họ đã nhặt được thần vật của mình.       Vẫn còn chưa rõ hết tác dụng cũng như cách sử dụng thần vật , hắn quên cả mỹ nhân vội vàng đi xem.       Tới đến công đường người người ồn ào. Hắn ghé mắt vào trong nhìn vị thư sinh cầm kiếm chắp tay ra sau vẻ mặt tự tin sáng ngời. Người này hắn biết quả đúng là con mọt sách yếu đuối ra gió gió thổi bay hiện tại lấy gì mà mang một dáng tự tin như vậy, Trương Đại cảm thấy bị đe dọa , liền thử vận khí đánh thẳng vào thư sinh nọ. Bị đánh bất ngờ, vẻ mặt thư sinh có chút hoảng hốt nhưng lập tức cánh tay đưa phản đòn, lực mạnh đến lỗi hắn bị đánh bật ra sau cảm giác tê rần nhức nhối. Nhưng chỉ một lúc sau hắn đã không còn cảm giác đau đớn ấy nữa, thần vật vẫn trợ giúp hắn nhưng là hắn cảm thấy sợ hãi mơ hồ.      Hắn lập tức rời khỏi chỗ này vội vàng chạy đi, lúc này Giang Trừng Lam Hi Thần cùng Hồng Hoa mới bước ra khỏi đám đông. Giang Trừng liền mỉm cười , một nụ cười ngạo kiều nói. - Mau đi theo.       Trương Đại tới một khu rừng nhỏ , hắn chạy một hồi rồi dừng chân tại một túp lều hoang rách nát từ lâu. Hắn vội vàng đào bới cuối cùng giơ lên mảnh thần khí      Giang Trừng cùng hai người bước vào khiến hắn sợ hãi giật mình tay hắn giữ chặt thần vật nhìn ba người một cách thù địch.     Hồng Hoa nhắc nhở Trạch Vu Quân nhất định phải lấy được thần vật đó nếu không Trương Đại cũng không hết sức mạnh từ nó truyền sang. Cho dù bị đánh bầm dập cũng nhanh chóng khỏe lại. Vì thế Giang Trừng và Hồng Hoa đồng loạt tấn công trước con Lam Hi Thần đứng lại theo dõi và phân tích tình hình chọn lựa thời cơ ra tay.     Trương Đại đó quả thật có được linh lực thật sự lớn từ thần vật nhất là khi hắn ôm trọn trên người  cho dù Giang Trừng dùng tử điện vật hắn xuống đất mười lần thì cả mười hắn đều bật dậy nhanh chóng.      Tay trái cầm thần vật tay phải xuất hiện luồng khí đen cuồn cuộn tạo thành một vòng tròn lớn đánh mạng về phía ba người.  Giang Trừng dùng tử điện hồng hoa sử dụng kiếm phóng ra linh khí đối lại với  cầu khí màu đen chống cự một hồi rồi cả hai nổ tung sức mạnh lớn đến lỗi ngôi nhà nổ tung cây cối đánh bật tạo thành một bãi đất hoang . Giang Trừng thu hồi tử điện Tam Độc rút ra nhíu mày. - Không nghĩ thần khí này tác dụng lớn đến thế  - Đương nhiên rồi là bảo vật của sư phụ ta. Nếu như thần khí hoàn chỉnh đừng nói ta ngươi Trạch Vu Quân hay thêm nhiều người nữa cũng khó có thể chống đỡ.       Hồng Hoa không giấu vẻ tự hào và một chút khoe khoang. Nàng còn nói tiếp. - Trạch Vu Quân đã được lời đề nghị thu nhận của sư phụ ta chắc chắn sau này sẽ không hề thua kém.     Được lời tán dương Lam Hi Thần chỉ hơi mỉm cười nhìn nàng ôn nhu, còn Giang Trừng hắn không biết cảm giác gì chỉ là trong lòng không dễ chịu Tam Độc lao lên phía trước nhanh chóng bay người đến tấn công Trương đại. Có điều tâm trí Giang Trừng đã không dồn sức vào cuộc tấn công này trái lại tâm hắn khá loạn liền bị người ta dốc sức mà đánh trúng hắn, cả cơ thể bị đánh bật về sau , đã chuẩn bị tinh thần cho sự tiếp đất đau đớn nhưng không ngay trên không khung chưa chạm đất hắn được Lam Hi Thần đỡ lấy, ngước lên nhìn y , chỉ thấy một cái nhíu mày khẽ hỏi  - Giang tông chủ ngươi không sao chứ ? - Không sao đa tạ.      Nói rồi ổn định lại linh lực rời khỏi tay Lam Hi Thần. Tam độc phóng vút đi, gần như cùng một lúc tử điện hóa roi quấn lấy người hắn quật mạnh xuống đất. Hồng Hoa cũng không đứng yên điều khiển kiếm bay tới nhằm tay cầm thần vật mà đâm chém khiến hắn đau đớn vội buông tay nhân cơ hội đó Lam Hi Thần dùng linh lực thu về tay .     Vật vừa vào tay Lam Hi Thần đã phát sáng chói lòa khiến ba người còn lại phải nheo mắt . Nhìn y lúc này như thần tiên giáng thế là vậy.     Còn Trương Đại vật vừa rời khỏi tay ngay lập tức trở thành người thường đau đớn co quắp ở bên dưới.       Giang Trừng lúc ấy không hiểu sao lại muốn rời đi, hắn quay bước thì Hồng Hoa gọi lại. - Giang tông chủ. Đưa phật thì đưa tới tây thiên đã giúp chúng ta lấy được một mảnh thì hãy giúp chúng ta lấy phần còn lại có được không?  - Hừ cô suy nghĩ cũng thuận tiện thật đấy. - Đương nhiên rồi. Như vậy đi ta lập tức đi tìm quan phủ đến bắt Trương đại.     Nói rồi nàng đi ngay không để Giang Trừng mỉm cười, trên môi khẽ nở nụ cười tinh nghịch.     Hai người ở lại, Trương Đại trở thành kẻ vô hình  bọn Giang Lam nhị vị tông chủ không biết nên nói thế nào im lặng im lặng. Cuối cùng Lam Hi Thần vẫn mở miệng trước . - Giang tông chủ nếu không vừa ý liền có thể... - Ngươi đuổi ta về sao?     Giang Trừng vẻ mặt âm u khiến cho Lam Hi Thần chột dạ  - Không phải. Hắn nhìn Lam Hi Thần một hồi lòng trĩu lại.      " Lam Hi Thần, đoạn đường qua ngươi thật nhẫn tâm không nhớ ,.từng chút một chút một ngươi khiến ta vất bỏ tự tôn theo ngươi ... ngươi có lương tâm hay không?"    Cuối cùng hắn phải làm gì? Hắn không biết nữa ... thở dài một cái nhớ lại cách Lam Hi Thần nhìn Hồng Hoa , hắn tự hỏi có phải hay không đến lúc buông tay để cho y có một cuộc sống hạnh phúc. - Lam Hi Thần , sau này bảo trọng.      Nói xong rồi hắn ngự kiếm bay đi. Tự nhủ bản thân sẽ coi như không có mối đoạn duyên kia, như một giấc mộng tỉnh rồi là hết không thể thành sự thật.     Hắn quyết định buông tay chỉ mong y mãi mãi không nhớ lại .     Đoạn tụ vốn có gì tốt đẹp đâu? Là tại hắn bị người kia làm cảm động chứ. Hắn tự nhủ bản thân mình sẽ ổn thôi, cuộc sống lại quay về như vốn dĩ nó phải có. Y lại là Trạch Vu Quân trời quang trăng sáng không vướng bụi trần, hắn lại là Tam Độc Thánh Thủ một thế chân vạc cô độc nham hiểm .       Giang Trừng đi rồi Lam Hi Thần lại cảm thấy có một chút mất mát. Nhưng lại không thể nhớ ra chuyện mà mọi người nói càng không muốn nhớ một chuyện như vậy. Y chưa từng kỳ thị người đoạn tụ y đã từng dốc lòng tác hợp cho đệ đệ mình nhưng y lại sợ sợ mình không đủ can đảm như đệ đệ có thể bất chấp để đến với người kia.       =================///=========     Nơi đến tiếp theo của hai người Lam Hi Thần cùng Hồng Hoa cô nương là một vùng thuộc địa phận Thanh Hà Nhiếp thị, nơi này đang có một hiện tượng đáng sợ xảy ra. Đó là ở quanh đây liên tục có những nam nữ bị mất tích đặc biệt là những tân lang tân nương vừa mới cưới . Chỉ là mất tích chưa từng nghe nói có ai bị chết nên bọn họ thật sự hy vọng có thể có có cao nhân đến giúp. Bọn họ vốn là đã cử người đi đến Nhiếp thị thậm trí là cử người đến Vân Mộng cầu cứu nhưng đến nay người chưa thấy về, trong lòng lo lắng không thôi, những nhà có người bị mất tích như ngồi trong đống lửa ngày đêm cầu khấn trời phật phù hộ độ trì cho người thân .     Trên đường đi  Hồng Hoa không ngừng càu nhàu về việc Lam Hi Thần để Giang tông chủ rời đi mất, thật uổng phí tâm ý của nàng mà.  - Trạch Vu Quân à, không phải ngươi mất trí nhớ sao? Nếu ở cùng Giang tông chủ khả năng ngươi nhớ lại sẽ cao hơn chưa kể hắn uy vũ như vậy đi cùng chúng ta cũng thêm phần an toàn. - Ế .. Trạch Vu Quân sao ta nói ngài không trả lời.? - Trạch Vu Quân, Trạch Vu Quân.      Hồng Hoa thất vọng con người này cho dù mất trí nhưng nghe nói y là người ôn nhu lịch sự trọng tình trọng nghĩa. Sao cảm thấy có chỗ nào không đúng? Hồng Hoa chặc lưỡi lắc đầu.      Nàng từ nhỏ mồ côi cha được sư phụ nhận nuôi nhưng thời gian bên cạnh sư phụ không nhiều lại chỉ là thời gian tu luyện nàng sống tự lập chính vì thế tình phóng khoáng chuyện trong thiên hạ cũng thu một vốn lớn . Chuyện của Trạch Vu Quân và Tam Độc Thánh Thủ nổi khắp tu tiên giới kém gì chuyện của Di Lăng Lão Tổ cùng Hàm Quang Quân khi ngày ấy. Ban đầu là nàng tò mò không hiểu nam nhân với nam nhân sao có thể ...       Nhưng lúc thấy Trạch Vu Quân với Tam Độc Thánh Thủ bên nhau nàng cảm thấy thật sự đẹp mắt. Nhất là lúc đó khoảnh khắc Lam Hi Thần đỡ Giang Trừng. Chính thế nàng hy vọng ... thật là...     Một lần nữa nàng thở dài lắc đầu, còn đang suy nghĩ miên man tiếng khóc thì ra là một người phụ nữ trung niên đang quỳ xuống đường mà khóc . - Trời ơi? Con gái tôi ngày mai đã là ngày đại hỷ là ngày vui nhất cuộc đời con gái cớ sao lại ra nông nỗi này?    Bà đấm thùm thụp vào ông chồng - Không phải ông đã nói sao? ông đi cầu cho con đã được đáp ứng, không phải ông nói đã thuê người bảo vệ sao ? sao vẫn đị bắt đi. Trời ơi con tôi bây giờ đang ở đâu?   - Các vị bình tĩnh có thể kệ lại cho bọn ta chuyện gì không?    Hồng Hoa lên tiếng dò hỏi mọi người, vừa nhìn thấy Lam Hi Thần cùng Hồng Hoa với một dạng trích tiên phiêu diêu đẹp đẽ bọn họ liền có cảm tình . - Thần tiên các vị chắc chắn là thần tiên chứ người thường làm sao có thể đẹp mắt như thế? Cầu xin các vị hãy cứu giúp chúng tôi.    Bỗng nhiên mọi người đồng loạt quỳ xuống dập đầu khiến Lam Hi Thần cùng Hồng Hoa đều bối rối. - Các vị, từ từ đứng lên rồi nói. Nếu có thể giúp Lam mỗi sẽ dốc hết lòng giúp đỡ.      Được lời nói này của Lam Hi Thần bọn họ gạt nước mắt bắt đầu kể lại sự việc, chuyện này hai người đã từng nghe nói nên mới tới đây. Vì vậy sau khi nghe xong lặng lẽ gật đầu, hành tung bọn người kia bí ẩn chớp nhoáng. Nếu cứ đi tìm e là không tìm được dấu vết , chỉ có một cách là dùng con mồi dụ dỗ mà thôi.